Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 139: Cha không thân cậu không đau nương không yêu (length: 10721)

Vì viết sách, Đường Ngôn liền bữa tối cũng không ăn.
Thực sự là thời gian gấp rút, không có thời gian đi ra ngoài ăn tối.
Vốn định vội vàng đem đại cương tiểu thuyết viết ra để đóng góp.
Có thể bụng đói kêu ọc ọc, không còn cách nào, Đường Ngôn chỉ có thể tùy tiện ở trong ký túc xá tìm hai gói mì tôm nhỏ.
Một bên gặm bánh mì, một bên viết đại cương.
Buổi tối 11 giờ, đại cương toàn bộ viết xong, đơn giản sửa sang một chút, Đường Ngôn đăng nhập đăng ký tài khoản tác giả của nhà sách Lưu Ly, đem bản thảo đầu gửi đi.
Bút danh đóng góp dùng chính là bí danh "Người A qua đường".
Trong kế hoạch của hắn, Nhất Lạp Trần Ai phụ trách tác phẩm âm nhạc, còn người A qua đường phụ trách thể loại văn học.
Biên kịch viết kịch bản và tác giả viết tiểu thuyết tự nhiên đều thuộc thể loại văn học.
...
...
Ngày thứ hai.
Thành phố Thâm Thành, khu Nam Điền.
Tổng bộ nhà sách Lưu Ly.
Nơi này chính là trung tâm khu vực nắm giữ một nửa giang sơn văn học mạng trong nước.
Mà là hai công ty văn học mạng lớn nhất trong giới, quy mô của nhà sách Lưu Ly tự nhiên không hề nhỏ.
Toàn bộ công ty có hơn mười bộ phận trực thuộc.
Có thể nói bao hàm tất cả các thể loại tiểu thuyết mạng.
Giờ khắc này, ở bên trong một văn phòng hẻo lánh tầng 4 của cao ốc Lưu Ly.
Buổi sáng sớm mấy nhân viên công tác các bộ phận đã sớm chạy tới công ty.
Văn phòng hẻo lánh này, chính là nơi đặt trụ sở phân bộ biên tập tiểu thuyết trinh thám của nhà sách Lưu Ly.
Phó chủ biên bộ phận trinh thám, Tào Nho Hâm nhìn vị trí hẻo lánh đơn sơ, trang trí có phần cũ kỹ của trụ sở bộ phận, ánh mắt mờ mịt thở dài.
Đã từng có lúc.
Tiểu thuyết trinh thám cũng từng hot trên internet một thời gian.
Khi đó, tuy bộ phận trinh thám không sánh được các thể loại đang hot nhất như huyền huyễn, tu tiên...
Nhưng cũng là một bộ phận được săn đón.
Trụ sở đặt ở tầng 6 trong văn phòng trang trí xa hoa, cả bộ phận cũng có mấy chục người.
Mà bây giờ.
Nói cho dễ nghe thì Tào Nho Hâm là phó chủ biên biên tập ban trinh thám.
Thực tế, toàn bộ bộ phận trinh thám chỉ có 3 người.
Một người chủ biên.
Còn lại là hắn, phó chủ biên này.
Sau đó nữa thì chỉ còn một biên tập.
Thậm chí ngay cả một trợ lý biên tập cũng không có.
Nhìn bộ phận khác, xem bộ phận biên tập huyền huyễn, bộ phận biên tập tu tiên các bộ phận đang hot.
Chút chút lại có đến mười mấy biên tập, nhân viên trợ lý biên tập thì nhiều không đếm xuể.
Còn bộ phận trinh thám của bọn họ đây, chỉ có vài ba con mèo lớn mèo nhỏ.
Hết cách rồi, ai bảo bây giờ tiểu thuyết trinh thám ít người quan tâm chứ, con ghẻ con rơi.
Ít người quan tâm thì có nghĩa không có doanh số, không mang đến lợi nhuận cho công ty, đương nhiên cũng là chẳng ai ngó ngàng đến.
Thường tình mà thôi.
Sau khi thể loại trinh thám ngày càng ít người quan tâm, thành tích của bộ phận ngày càng kém, thu nhập cá nhân tiền thưởng phúc lợi cũng ngày càng ít đi.
Năm xưa, những biên tập của ban trinh thám hoặc là nghỉ việc, hoặc là chuyển nghề, càng nhiều người lại là tìm mối quan hệ chuyển sang các ban biên tập đang hot dưới trướng nhà sách Lưu Ly.
Mà Tào Nho Hâm, một nhân viên kỳ cựu hơn mười năm của nhà sách Lưu Ly, cũng không phải là không có chút quan hệ nào.
Hắn ngược lại cũng có quan hệ với cấp cao công ty.
Trong rất nhiều lần công ty điều chỉnh nội bộ, hắn đều có cơ hội điều đi, rời khỏi cái lãnh cung không ai hỏi han này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn không đi.
Bởi vì hắn quá yêu thích tiểu thuyết trinh thám, khi xưa sau khi tốt nghiệp đại học, vì lẽ đó mà vào nghề.
Công việc đầu tiên cũng là thực tập biên tập bộ phận tiểu thuyết trinh thám, sau đó là trợ lý biên tập.
Cuối cùng, bản thân mình trở thành biên tập thực sự.
Đây là tuổi thanh xuân yêu quý của hắn.
Để hắn đi làm những cái khác, thật sự là không nỡ.
Cho nên Tào Nho Hâm vẫn cứ không đi.
Cảm thán thì cứ cảm thán, vẫn phải đối diện thực tế.
"Cuộc thi tuyển chọn bản thảo lớn đã hết hạn, phải nhanh chóng xét duyệt nhóm bản thảo cuối cùng, sau đó báo cáo cho công ty."
Tào Nho Hâm một mình thở dài một hồi, lắc đầu một cái, rót một ly trà kỷ tử rồi ngồi vào vị trí công tác của mình bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Mặc dù là phó chủ biên, nhưng bộ phận biên tập trinh thám quá đạm bạc.
Ngoại trừ chủ biên có một văn phòng riêng tách biệt ra, đãi ngộ của hắn, phó chủ biên này, gần như không có gì khác biệt so với biên tập bình thường.
Thậm chí còn không bằng biên tập bình thường ở một vài bộ phận đang hot khác.
Xem bộ phận huyền huyễn có một số biên tập giỏi giang thành tích nổi trội, nghe nói đã sớm có văn phòng riêng siêu tiêu chuẩn, các loại đãi ngộ đầy đủ.
Lãnh đạo cấp cao công ty dù có biết làm trái quy tắc cũng làm ngơ cho qua, hết cách rồi, thời đại này ai có thể tạo ra thành tích người đó mới là đạo lý.
Hơn nữa.
Bởi vì bộ phận trinh thám quá ít người, cái gọi là phó chủ biên của hắn vẫn luôn làm công việc của biên tập.
Nếu không thì với vài ba con mèo lớn mèo nhỏ, ai làm đây?
Những lúc bận rộn, dù là chủ biên đứng đầu cũng phải làm như một biên tập bình thường.
Đây chính là hiện trạng của ban biên tập trinh thám của nhà sách Lưu Ly.
Ấy vậy mà, vẫn còn là một trong hai nền tảng văn học mạng lớn nhất trong nước, là sự tồn tại của anh cả ngành nghề.
Nếu như ở các nền tảng công ty nhỏ hơn khác thì lại càng thảm hại, có nhiều công ty có lẽ không hề có bộ phận biên tập trinh thám này.
Trực tiếp sáp nhập vào các bộ phận khác cho rồi, để tiết kiệm kinh phí và nhân lực tài nguyên.
Lần này "Cuộc thi truyện vừa trinh thám ly thủy tinh"
Thực tế là do Tào Nho Hâm đề xuất ra, đồng thời tốn bao công sức mới có thể thành công.
Vì cuộc thi tuyển chọn bản thảo lớn này, hắn đã phải chạy vạy khắp nơi, dùng hết các mối quan hệ tích góp mười mấy năm qua ở công ty.
Nếu như thất bại lần này, vậy hắn sẽ không còn cơ hội lật mình nữa.
Vì thế, thời gian gần đây, Tào Nho Hâm chịu áp lực rất lớn, mỗi ngày đều tập trung tinh thần cao độ để thẩm duyệt bản thảo, đi làm thì thẩm, tan tầm về nhà cũng không nghỉ ngơi.
Ngoại trừ đi ngủ ra, trong thời gian cuộc thi tuyển chọn bản thảo lớn, hắn hầu như chẳng làm gì khác.
Cả người mệt đến kiệt sức, chỉ nhìn vào bình giữ nhiệt của một người mới ngoài ba mươi như hắn đã toàn trà kỷ tử thì cũng có thể nhận thấy đôi chút vấn đề.
Sau khi Tào Nho Hâm đến công ty khoảng mười mấy phút, chủ biên mới đến.
Vị chủ biên này lớn hơn Tào Nho Hâm bảy, tám tuổi, là người trung niên đã không còn sự xốc nổi của Tào Nho Hâm nữa.
Người ta chỉ muốn an nhàn nằm yên, làm một chủ biên nhàn nhã, có lương cao thoải mái là được rồi.
Dù sao lại nhàn nhã chủ biên thì cũng là chủ biên mà, chức vụ chức cấp lương bổng còn bày đó.
Sao lại phải tự làm khổ mình thế chứ?
Có phải ngu không a?
Cho nên ban đầu khi Tào Nho Hâm đề xuất cuộc thi trinh thám lớn này, vị chủ biên này liền trực tiếp không đồng ý.
Bởi vì làm cuộc thi tuyển chọn bản thảo này, lợi ích có thể rất nhiều, nhưng mà điểm xấu cũng rõ rệt hơn.
Nếu như làm được thành tích thì còn tốt, tất cả cùng vui vẻ.
Nhưng nếu như làm hỏng thì, đừng nói đến việc công ty dồn vào tuyên truyền các loại tài nguyên.
Mà chỉ riêng số tiền bản quyền, cũng đủ làm cho người ta một phen.
Đối với một bước đi mạo hiểm lớn như vậy, vị chủ biên đã quen với việc nằm yên trung niên, đương nhiên là không đồng ý, từ chối thẳng thắn!
Cuối cùng.
Vẫn là do một câu nói của Tào Nho Hâm làm thay đổi ý định của ông ta.
Lúc đó Tào Nho Hâm nói rằng, hiện tại thể loại trinh thám mạng càng ngày càng ít người quan tâm, thành tích ngày càng kém, thực sự nếu không tạo ra chút thành tích thì, Không chừng, có một ngày cấp trên nhà sách Lưu Ly sẽ hủy bỏ ban biên tập trinh thám, sáp nhập vào một trong số những bộ phận đang hot khác.
Nếu như vào các bộ phận đang hot kia, thì vị chủ biên trinh thám của ngài có còn làm được chủ biên nữa không?
Thậm chí ngay cả chức phó chủ biên có khi cũng khó nói, e rằng đến lúc đó rất có khả năng sẽ cùng những người mới của một ngành nào đó làm biên tập bình thường.
Một đoạn nói của Tào Nho Hâm.
Trực tiếp khiến cho chủ biên bộ phận trinh thám bừng tỉnh.
Ông ta sau khi suy nghĩ kỹ, liền đồng ý cuộc thi tuyển chọn trinh thám lần này.
Dưới sự chung tay hành động của hai người, mới có cuộc thi tuyển chọn truyện vừa trinh thám kỳ này!
Chào hỏi đơn giản, ba người ban trinh thám nhà sách Lưu Ly bắt đầu một ngày công việc bận rộn.
Tào Nho Hâm mở máy tính, nhập mật khẩu, bắt đầu công việc thẩm duyệt nhóm bản thảo cuối cùng.
Nhờ có phúc lợi cuộc thi tuyển chọn bản thảo lần này khá tốt, thấp nhất là 100 tệ cho mỗi nghìn chữ tiền nhuận bút bản quyền.
Loại tiền nhuận bút bản quyền này có sức hút cực lớn đối với giới làm nghề.
Cho nên số lượng người tham gia lần này tương đối đông, rất nhiều tác giả ở các thể loại khác cũng bắt đầu lấn sân viết tiểu thuyết trinh thám.
Có điều bản thảo nhiều thế.
Nhưng không có nghĩa đều là tác phẩm hay.
Những người có thể viết được tiểu thuyết trinh thám chất lượng rất ít, dù sao thể loại này không giống như huyền huyễn tu tiên, chỉ dựa vào trí tưởng tượng, nó cần tính logic kín kẽ.
Đến tận nhóm bản thảo đóng góp cuối cùng này.
Tác phẩm hay trong tay Tào Nho Hâm cũng không nhiều, có một vài tác phẩm hay nhưng tuyệt tác thì vẫn chưa thấy.
Tình hình ở chỗ chủ biên và biên tập duy nhất của bộ phận cũng gần như vậy.
Như thế không ổn rồi!
Ta làm là cuộc thi tuyển chọn bản thảo.
Nhất định phải có nhiều tác giả trổ tài mới có thể vực dậy sự thảm đạm của thể loại trinh thám hiện tại.
Không có tuyệt tác thì sao được?
"Đây là cái thứ gì thế này? Logic không thông, nhân vật hỗn loạn!"
Tào Nho Hâm tức giận trực tiếp đóng lại một bài viết.
Thấy cuộc thi đã hết hạn, số lượng tác phẩm trong tay càng duyệt càng ít đi.
Tào Nho Hâm không khỏi có chút nóng ruột.
Ngay lúc này.
Hắn mở ra một phần đóng góp hoàn toàn mới, phần này bản thảo tên gọi 《Thần Thám Địch Nhân Kiệt》.
Nhìn thấy tên này.
Phó chủ biên Tào Nho Hâm sáng mắt lên.
Địch Nhân Kiệt?
Nhớ không nhầm thì, vị này chính là tể tướng nổi danh thời Đường, là nhân vật giữ vị trí cao.
Làm sao lại biến thành điều tra phá án?
Cảm giác quyển sách này chỉ nhìn tên thôi, liền có vẻ rất hấp dẫn rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận