Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 82: Ngươi này một cái bánh xe có muốn hay không 3 vạn khối a? (length: 7146)

Khu vực lân cận căng tin học viện.
Lộ Hưng Khang sau khi xoạt xong cảm giác tồn tại như ý, trong lòng mừng thầm không thôi, cũng không còn bám lấy mấy tên nam sinh Hạ Quần Phong nữa.
Mà là lén lút nhìn về phía Phùng Sở Nhu, hoa khôi đang đứng cùng Diêu Lam.
Mấy nam sinh Hạ Quần Phong thì lấm lét lui về phía xa, mục đích rất rõ ràng, định tránh xa cái tên thích khoe mẽ này ra một chút, quá ghê tởm.
"Cái trò rắm chó đoạt giải chúc mừng gì chứ, chẳng phải vẫn còn ý với Phùng Sở Nhu, bây giờ có chút thành tích, muốn về khoe mẽ hay sao."
Đặng Vũ Bác một mặt khó chịu, bị người khác khoe mẽ thì thôi, lại còn bị bạn học cũ khoe mẽ, vậy thì càng khó chịu, cứ như ngươi rời khỏi bọn ta thì giỏi hơn à?
"Nói năng toàn lời quái gở, ngươi giỏi, sao không đến khách sạn lớn làm vài mâm, còn ở trong căng tin ăn, vừa muốn khoe mẽ, lại không muốn bỏ tiền, thật vãi!"
Lưu Chí Hàng, một nam sinh khác vừa bị điểm tên cũng khó chịu, cằn nhằn nói.
"Ngôn ca không biết đi đâu rồi, nếu Ngôn ca ở đây, ba vạn tiền thưởng, là cái rắm gì chứ? Có gì mà khoe, còn không đủ Ngôn ca mua cái bánh xe!"
Hạ Quần Phong đột nhiên có chút nhớ Đường Ngôn.
"Đúng đó, nhìn Ngôn ca mà xem, có thực lực chưa bao giờ khoe mẽ, cũng chưa bao giờ làm người khác khó coi, như vậy mới là người làm việc lớn!" Đặng Vũ Bác một mặt đồng tình nói.
"Ngôn ca cũng không biết bận cái gì nữa, dạo này cứ đi sớm về tối, có khi còn không lên lớp." Hạ Quần Phong cười khổ nói.
Một bên khác.
Diêu Lam nhẹ nhàng huých Phùng Sở Nhu một cái, nhỏ giọng nói: "Sao thế, Lộ Hưng Khang một năm này càng ngày càng giỏi, vẫn thấy hài lòng chứ?"
"Hắn giỏi thì liên quan gì đến ta?" Đôi mắt đẹp của Phùng Sở Nhu khẽ nheo lại.
"Cậu bị sao vậy, Lộ Hưng Khang hôm nay vì ai mà đến cậu còn không rõ sao? Nếu không thì ai rảnh, có tiền không có chỗ tiêu, lại mời nhiều bạn học không thân thiết ăn cơm thế."
Diêu Lam cười trêu ghẹo nói.
"Ta không có hứng thú với hắn." Phùng Sở Nhu không chút do dự lắc đầu.
"Không có hứng thú? Vậy cậu thấy hứng thú với ai? Đến năm ba rồi, không định yêu đương một lần thời đại đại học à?" Diêu Lam nghi hoặc hỏi.
Phùng Sở Nhu đột nhiên không muốn nói chuyện.
Người nàng thấy hứng thú hôm nay không đến.
Diêu Lam nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của nàng, đột nhiên phản ứng lại: "Chẳng lẽ cậu thích..."
Nói chưa dứt lời, Phùng Sở Nhu đã vội vàng che miệng Diêu Lam lại, ngăn nàng nói tiếp.
Một lát sau.
Một đám bạn học khác được mời cố ý cũng đã đến.
Sau khi nghe kể Lộ Hưng Khang đạt được giải thưởng, một đám nữ sinh vây quanh xu nịnh hắn.
Lộ Hưng Khang rất hưởng thụ loại cảm giác này, trong lời nói ẩn ý khoe khoang ba vạn tiền thưởng.
Quả thật, còn đang học đại học mà đã có thể nhận được ba vạn tiền thưởng, trong bạn bè đồng trang lứa đúng là một chuyện rất giỏi.
Dù sao đám người ở đây, còn đang dựa vào tiền gia đình để sinh sống, còn mình đã có thể dựa vào tài năng kiếm được mấy vạn!
Sau này hắn còn muốn dựa vào tài năng, kiếm được nhiều hơn nữa!
Hắn chỉ muốn cho Phùng Sở Nhu biết, ta rất có giá trị, tuyệt đối đừng bỏ lỡ ta!
Mấy tên Hạ Quần Phong thấy tình cảnh này đều muốn lặng lẽ chuồn đi, cái cảm giác làm nền cho người khác này, thật là khó chịu!
Trơ mắt nhìn tên đã chuyển ngành kia Lộ Hưng Khang, vẫn còn đang ở giữa đám nữ sinh vui vẻ như cá gặp nước.
Thật là bực bội mà!
Ngay lúc này.
Một chiếc Land Rover Range Rover màu đen từ đường lớn của học viện rẽ vào con đường nhỏ dẫn đến cửa căng tin.
Vẻ đẹp của Range Rover mới thì khỏi phải bàn, đúng là một cỗ máy hút hồn cả nam lẫn nữ.
Cái khí thế bá đạo nghẹt thở xộc thẳng từ bên cạnh đám đông đi ngang qua, cuối cùng chậm rãi dừng lại ở trước cửa căng tin.
Đám nam nữ bạn học đều dừng tiếng nói chuyện, đồng loạt đưa mắt ngưỡng mộ nhìn.
"Vừa nãy chiếc xe chạy qua là Land Rover phải không, chiếc xe này nhìn cao to, xem ông chú mặc đồ âu kia như dân xã hội đen ấy, ngầu quá!"
"Đúng đó, là Land Rover Range Rover, hơn nữa không phải Range Rover thường, nhìn nội thất bên ngoài như bản dài điển phạm, xuống đất cũng hơn hai trăm mấy chục vạn."
Một bạn trai khá rành xe lên tiếng.
"Ai vậy nhỉ, chẳng lẽ là sinh viên trường mình, lái xe xịn thế này mà còn ăn cơm ở cái căng tin rách này à?"
Trong lúc mọi người đang bàn tán.
Chiếc Land Rover Range Rover điệu nghệ đánh lái lùi xe vào chỗ, đỗ xe một cách chuẩn xác ở chỗ đậu xe trước cửa căng tin.
Cánh cửa xe chỗ người lái bị người bên trong đẩy ra, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, trẻ trung năng động bước xuống xe.
Chính là Đường Ngôn, người vừa từ công ty trở về, vừa đi ăn cơm với Nhan Khuynh Thiền ở khu đàn dương cầm bên cạnh.
Khi thấy đó là Đường Ngôn, bạn học luôn thần long thấy đầu không thấy đuôi trong lớp, tất cả đám bạn học đều sáng mắt.
Phùng Sở Nhu càng vui vẻ tiến lên, chào hỏi: "Đường Ngôn, cậu cũng đến ăn cơm à?"
Lộ Hưng Khang, người vừa rồi còn đắc ý, mặt mày giờ phút này âm u hẳn.
Bản thân mình vừa nãy thể hiện nhiều như vậy, Phùng Sở Nhu cũng không hề động lòng.
Kết quả, Đường Ngôn chỉ một động tác bước xuống xe đơn giản, liền khiến Phùng Sở Nhu nảy sinh xuân tình. Đúng là một sự đối xử trái ngược.
Cũng đúng với câu nói kia.
Ngươi không cần lên tiếng, Range Rover sẽ thay ngươi lên tiếng!
Đường Ngôn gật đầu đáp lại, còn chưa kịp nói gì khác.
Chỉ thấy Hạ Quần Phong cùng Đặng Vũ Bác như thấy được cứu tinh nhào tới, miệng còn nói:
"Ơ? Ngôn ca, anh lại đổi xe à? Chiếc Maybach cấp S của anh đâu rồi?"
"Hà, xe con lái chán, đổi SUV lái thử." Đường Ngôn tùy tiện bịa chuyện.
"Ngôn ca, một cái bánh xe của anh có giá ba vạn không?" Đặng Vũ Bác đột nhiên cố tình hỏi.
Khi hỏi câu này, ánh mắt vẫn liếc nhìn Lộ Hưng Khang bên cạnh.
" ? ?"
Đường Ngôn nghe hỏi cũng sửng sốt.
Cái quỷ gì thế, không hỏi giá xe, lại hỏi bánh xe có đáng giá ba vạn không?
Ta cũng không phải tiểu thư bán xe ở đại lý 4S đâu, ta làm sao biết một cái bánh xe rốt cuộc bao nhiêu tiền chứ?
Nhưng xe siêu xe hai trăm bốn chục vạn, bánh xe ba, bốn vạn thì chắc phải có chứ?
"Ngôn ca, rốt cuộc có đến ba vạn không?" Hạ Quần Phong thấy Đường Ngôn không nói gì, chớp mắt lại truy hỏi lần nữa.
"Ờ, cũng xêm xêm." Đường Ngôn đáp bừa.
Lộ Hưng Khang bên cạnh làm sao không nhận ra được ý đồ cố ý của Hạ Quần Phong.
Hắn lúc này không còn tâm trí để khoe mẽ, vẻ mặt trở nên rất không tự nhiên.
Chuyện một cái bánh xe giá trị ba vạn, vang lên ong ong trong đầu hắn.
Cảm giác bản thân bị người khác đánh cho tơi bời!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận