Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 315: Ở ta Hoa quốc xướng loại này ca, bắt nạt ta Hoa quốc không người? (length: 8136)

"Mối thù hiên… Ngươi đúng là đồ bán nước! Nghe mấy bài hát vớ vẩn, còn mê mẩn Hàn lưu, đúng là…"
Dương Hạo Nhiên lập tức nổi giận, hắn vốn là một thiếu niên rất sùng bái văn hóa Hoa Hạ, lúc này nghe có người hạ thấp văn hóa nước nhà như vậy, trong lòng oán hận không nguôi.
"Thích nghe nhạc là bán nước à? Đây là theo đuổi nghệ thuật thời thượng có hiểu không hả?"
Mối thù hiên đối mặt với cơn giận dữ, không hề yếu thế châm biếm lại:
"Nhìn cái mũ ngươi chụp người ta kìa, ta thấy cha ngươi lần trước đến đón, vẫn lái xe hiệu Hans đấy thôi."
"Ngươi... Ngươi... Đồ lẫn lộn phải trái!" Dương Hạo Nhiên bình thường vốn không quen giao tiếp, cãi nhau với người càng có chút yếu thế.
"Người ta giỏi thì ta phải thừa nhận chứ, có gì mà không dám thừa nhận."
Mối thù hiên không tha nói:
"Rất nhiều ngôi sao nước ta đều đang bắt chước theo Hàn lưu đấy, ngươi dám không thừa nhận à? Không có làn sóng nghệ thuật tiên tiến của người ta bao trùm khắp mọi mặt thì chúng ta còn không biết tụt hậu thế nào đâu! Quê mùa!"
"Đúng thế, phim bom tấn của người ta xem hay thật, nhìn phim của mình làm ra cái gì vậy."
"Không những phim bom tấn, trang phục với hóa trang của họ cũng đỉnh, dạo này tao lên mạng học được không ít đấy."
"Chí Hàng, lát nữa cho tao xem với nhé..."
Không ai quan tâm.
Lời của Mối thù hiên lại gây ra sự hứng thú cho mấy bạn học khác.
...
Dương Hạo Nhiên càng nghe trong lòng càng khó chịu, lạnh lùng nói:
"Các ngươi hết thuốc chữa rồi! Chỉ là Mộc Phụng nước nhỏ, thời Hán Đường chẳng qua cũng chỉ là nước phụ thuộc của chúng ta, năm nào cũng phải triều cống xưng thần, vậy mà giờ lại bị các ngươi tung hô như thế!"
"Mày bớt dạy dỗ bọn tao đi, chỉ muốn tỏ vẻ mình đặc biệt nhất thôi sao? Bọn tao có chính kiến của mình, mày quản được à?"
"Mày cũng nói rồi đấy, đấy là thời Hán Đường, giờ đã là thế kỷ 21 rồi, đừng có lôi chuyện xưa cũ ra nữa."
"Chỉ giỏi nói chuyện ngày xưa, phải nhìn vào hiện tại chứ, biết chưa? Có bản lĩnh mày dẫn đầu trào lưu đi."
"Mày chỉ giỏi mồm mép..."
Lời nói của Dương Hạo Nhiên lập tức gây ra sự bất mãn của những học sinh khác.
Mấy người xúm vào dạy dỗ Dương Hạo Nhiên, các kiểu hạ thấp trách móc.
Dương Hạo Nhiên cảm thấy một nỗi cô độc bi thương.
Chỉ là Mộc Phụng quốc, tổ tiên Hoa Hạ chúng ta mới là đỉnh nhất!
Các ngươi biết cái gì chứ!
Trong lòng Dương Hạo Nhiên chợt trào dâng một nỗi bất lực, hắn một học sinh trung học căn bản không có năng lực thay đổi được cục diện này.
Thật sự không cam tâm!
Ta Hoa Hạ anh tư thiếu niên, sao lại sa sút đến thế này!
Không cam tâm!
Không cam tâm!
...
...
Cùng lúc đó.
Sau khi MV ca khúc mới nhất 《BLUIOPAIF》 của tiểu thịt tươi Hàn lưu Park Ji Ho được tung ra.
Trên internet hình thành sự phân cực không ngoài dự kiến.
Những người ủng hộ phần lớn là fan Hàn lưu, những người sùng bái văn hóa fandom nặng nề.
Các nàng cảm thấy phong cách ca khúc vũ đạo bùng nổ này ngắn gọn, giai điệu khiến lòng người rung động, không kìm được sự sung sướng và phấn khích.
Hơn nữa ca sĩ lại là chàng trai đẹp trai Park Ji Ho, vũ công nhảy phụ họa đều là những thành viên nóng bỏng của nhóm nhạc nữ hàng đầu Mộc Phụng.
Tạo hình của họ rất thời thượng, vũ đạo rất đều và đẹp, bối cảnh sân khấu tỉ mỉ và bóng bẩy, MV được quay rất đẹp mắt.
Bài hát còn kết hợp nhiều yếu tố như âm thanh điện tử, hiphop,... phong cách quốc tế rõ ràng.
Giai điệu gây nghiện khiến người nghe ấn tượng sâu sắc, phong cách ca khúc hào nhoáng. Trình độ đóng gói chế tác đứng hàng đầu trong giới ca hát thế giới, tạo cho người ta một cảm giác rất xa hoa và thời thượng.
...
Còn những người không ủng hộ thì lại cho rằng vũ đạo này chỉ đơn thuần câu view, bài hát chỉ toàn thấy tiền của, không thấy có gì tinh tế về kỹ năng cả.
Đặc biệt là việc lạm dụng yếu tố rap trong bài hát, gượng ép thể hiện sự thời thượng, nhiều nội dung vốn đã có từ trước trong những bài hát hit Hàn lưu rồi.
Không có gì mới mẻ, chỉ là diễn lại chiêu trò.
Mấu chốt nhất là.
Rất nhiều người đã nghe ra ý tứ không bình thường trong lời bài hát.
Đó là, rất nhiều đoạn điệp khúc của bài hát tâng bốc Mộc Phụng một cách thái quá, vô tình hay cố ý hạ thấp văn hóa Hoa Hạ!
Nếu chỉ là sự lặp lại nhàm chán, rap quá nhiều, thì nhiều người vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng việc ca từ tự tin ngông cuồng, lại còn hạ thấp chúng ta thì không thể nhịn được!
Cuộc tranh cãi trên mạng cứ thế mà bắt đầu.
"Điên rồi, hát loại nhạc này ở nước ta, khinh ta Hoa quốc không có ai à?"
"Tình hình thế nào vậy, sao cái bài này lại hot thế?"
"Sao lại hot mà mày không biết à, fan cuồng trên mạng nhiều lắm!"
"Đến chỗ chúng ta kiếm tiền mà còn không coi chúng ta ra gì, đúng là vô lý!"
"Quá ghê tởm! Đến cả cái thứ người ta thả ra cũng khen thơm, còn mình thì chê không tốt, bọn người này đầu óc có vấn đề à?"
"Doanh số thế này cũng không phải là ít đâu, tao thấy hình như vẫn đang tranh giành các bảng xếp hạng âm nhạc quý đấy."
"Để mấy bài kiểu này lên ngôi ở bảng xếp hạng âm nhạc tiếng Hoa, đúng là bọn trẻ con trong thôn đang bắt nạt kẻ già không có sức rồi!"
Thế nhưng.
Những lời bình bất mãn này lại nhanh chóng dẫn đến một cuộc đại chiến chửi bới trên các diễn đàn âm nhạc.
Độ nóng này.
Ngược lại lại kích thích doanh số bài hát Hàn lưu này tăng lên.
Vừa mới phát hành không lâu, doanh số xếp hạng liền liên tục tăng, trên bảng xếp hạng quý mùa đông mà cứ thế đại sát tứ phương.
Thực sự có khí thế giết rồng.
...
...
Tại một phòng nghỉ hướng biển ở một khách sạn 5 sao ở Thiên Hải.
Tiểu thịt tươi Hàn lưu Park Ji Ho kết thúc một ngày tuyên truyền ca khúc mới, mang theo đội ngũ trở về khách sạn.
Nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, Park Ji Ho quan tâm hỏi:
"Tống tỷ, số liệu bài hát mới của chúng ta thế nào rồi?"
Nữ quản lý phong thái quyến rũ Tống tỷ cười nói:
"Số liệu rất tốt, mới phát hành hai ngày đã lọt vào top 100 bảng xếp hạng quý, doanh số tăng nhanh chóng mặt, phản hồi thị trường rất tốt, người hâm mộ rất nhiều, chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Park Ji Ho lo lắng hỏi.
Đây là ca khúc chủ lực của hắn.
Đã phải chuẩn bị suốt nửa năm trời, cả nhạc sĩ, biên đạo múa, và thành viên nhóm nhảy nữ phụ họa đều là những người hàng đầu ở Mộc Phụng.
Chất lượng tuyệt đối được đảm bảo.
Vốn là đòn sát thủ cho lễ trao giải ca khúc vàng hàng năm ở Mộc Phụng.
Nếu không phải bộ phim mới do anh đóng chính bị người khác áp chế, hắn tuyệt đối không nỡ tung ra.
Đã tung ra vũ khí mạnh mẽ như vậy, nếu không thành công thì hắn thật sự chỉ còn biết khóc.
Cho nên phàm có chút gió thổi cỏ lay, Park Ji Ho đều đặc biệt nhạy cảm.
"Chỉ là... Trong bài hát 《BLUIOPAIF》 của chúng ta có nhiều ca từ không được thân thiện lắm, vì vậy trên mạng người Hoa chửi khá nhiều, các loại tranh cãi cãi cọ khiến trên mạng nổ ra nhiều cuộc tranh luận lớn." Tống tỷ nói thật.
Park Ji Ho nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sự tự tin ngông cuồng lại một lần nữa trỗi dậy, cười khẩy nói:
"Chuyện này không sao, càng ồn ào càng tốt, càng có lợi cho doanh số của chúng ta, ta quản bọn chúng có vui hay không? Chỉ là một lũ ngốc mà thôi."
"Ji-ho, cơ hội phát triển sau này ở Hoa quốc của cậu còn nhiều, xem xét những ca từ có ý hạ thấp như thế thì tốt nhất là hạn chế một chút, như thế mới ổn thỏa hơn."
Nữ quản lý khuyên nhủ.
Park Ji Ho hoàn toàn không lọt tai, vẫn trơ tráo khoe khoang:
"Tống tỷ chị sợ cái gì? Tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, một cái nước Hoa quèn, làm sao so được với Mộc Phụng của tôi? Tôi có thể đến đây là đã nể mặt bọn họ rồi, còn phải kiêng kỵ cái gì nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận