Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 415: Ta xem ngươi Thôi Triết Hải là không biết Mã vương gia vài con mắt (length: 9222)

Lần này động tác đáp lại trực tiếp làm Kỳ Minh Phong bối rối, ngài đây rốt cuộc là đáp ứng rồi, hay là không đáp ứng a?
Xem tình hình thái độ vừa giống như không đáp ứng, có điều nếu như không đáp ứng chính mình làm sao trở lại phục mệnh a?
Tình thế khó xử Kỳ Minh Phong không nhịn được mở miệng: "Đường Ngôn biểu đệ, ngươi. . . ."
"Hả?"
Đường Ngôn nhàn nhạt hừ một tiếng, ánh mắt không thể nghi ngờ nhìn lướt qua Kỳ Minh Phong.
Cái nhìn này!
Tỏa ra khí tràng nhất thời suýt chút nữa làm Kỳ Minh Phong cả người phát lạnh rút lui hai bước.
Hắn. . . .
Hắn dĩ nhiên ở cái biểu đệ này trên người nhìn thấy khí tràng hoàn toàn không thua gì nhạc phụ mình đại nhân Thôi Triết Hải.
Sao có thể có chuyện đó a? ? ?
Trước mặt người trẻ tuổi chỉ là một sinh viên đại học biểu đệ so với mình còn nhỏ hơn một tuổi a.
Tại sao khí tràng bộc phát lại đáng sợ như vậy?
Nhưng là giờ khắc này Kỳ Minh Phong dĩ nhiên tâm sợ, căn bản không dám lại nói thêm gì nữa, cuống quít rời đi hiện trường hướng hậu trường phòng khách trở lại.
. . . . .
Tân lang quan Kỳ Minh Phong đi rồi.
Một vòng thân thích, đặc biệt là thân thích bên Gia Thành đều có chút sợ sệt uy danh của Thôi Triết Hải, sợ bị nhà mình liên lụy đến, mồm năm miệng mười nói.
"An Dân, không thì cứ để Đường Ngôn nhà ngươi đi hát mấy bài đi, cái Thôi Triết Hải ở Gia Thành, thậm chí cả khu Thiên Hải tỉnh Chiết Giang đều là nhân vật có máu mặt!"
"Đúng đấy, chúng ta tiểu môn tiểu hộ sao mà chịu trách nhiệm nổi."
"Ở trong tỉnh không dám nói, ở Gia Thành Thôi Triết Hải là rất lợi hại, trắng đen hai đạo đều thông, mặt mũi rất lớn."
"Có thể không sao nhỏ, năm ngoái nghe nói có người đắc tội hắn, cuối cùng đều không có kết cục tốt, lên tòa án cũng vô dụng, người ta bên trên đều giải quyết được."
"Đến lúc đó nói không chắc ngay cả chúng ta cũng phải liên lụy, vậy coi như không xong."
"Tú Lan, mau khuyên Đường Ngôn nhà ngươi, chẳng qua là hát hò tí thôi mà, hát cho nhà người có tiền, không mất mặt."
"Chính là a, chúng ta không trêu chọc nổi, người ta là nhà giàu."
Một vòng thân thích gần xa nhốn nháo, ngoài miệng thì nói người ngoài cuộc, thực ra trong lòng chỉ lo được việc liên lụy đến mình, lòng Tư Mã Chiêu ai cũng rõ.
Đường Ngôn nghe mồm năm miệng mười những lời nói kia thì thấy buồn cười, cũng chẳng muốn cùng đám thân thích nịnh hót này nói gì.
Một thành phố hạng hai cũng không tính là tầng cao nhất, nhiều nhất chính là thượng lưu phú thương lão bản, thế mà đã tính là nhà giàu?
Điều này chẳng phải là quá lố sao?
Thủ phủ Gia Thành không phải là thế gia cấp bậc à?
Có hiểu nhà giàu hàm chứa giá trị thế nào không a?
Có hiểu thế gia hàm chứa quyền lực thế nào không a?
Một thành phố hạng hai, thực sự là ếch ngồi đáy giếng nhiều, chỗ nào cũng thấy đại ca.
Chính mình tuy là nhà soạn nhạc, coi như không trọn vẹn ca sĩ, nhưng dù sao có hệ thống cho một giọng hát hàng đầu, nếu là bạn bè người thân thật sự cần, chào hỏi dễ nói, dù cho tiệc cưới tiệc mừng thọ hát cũng không có gì, ngược lại còn vui vẻ thêm, nghệ thuật ngành nghề vốn được tôn trọng.
Nhưng lại tùy tiện phái người tới đây ra lệnh này nọ, lại còn uy hiếp nữa, tính là chuyện gì?
Sao?
Người có tiền có thể tùy tiện bắt nạt ca sĩ?
Hay vẫn cảm thấy ca sĩ thấp kém hơn người có tiền một bậc?
"Hát hát hát, các ngươi sao không hát, để con trai ta hát? Chúng ta là đến chúc mừng tân hôn nhà người ta, chứ không phải đến diễn xiếc hát hò!"
Lão bản Đường An Dân vẫn không ngăn được lửa giận trong lòng, trực tiếp phản bác.
"An Dân, không thể nói như vậy được, đều là thân thích giúp chút chuyện nên vậy thôi."
"Đúng đấy, trong thân thích với nhau, người ta bê mâm rửa chén vẫn còn giúp đây."
"Chúng ta cũng vì tốt cho ngươi mà. . ."
"Thân thích giúp đỡ? Các ngươi cũng nói ra được những lời này, nếu như sớm đã hẹn trước, thì còn tính là tôn trọng, giúp đỡ cũng không có gì không thể, nhưng cái này ngang ngược coi thường thì là sao?"
Đường An Dân căn bản không quen đám thân thích này, trực tiếp phản bác:
"Người khác mời khách ăn cơm, nửa đường không tiền, mới nhớ gọi ngươi tới trả tiền, cái này là cho ngươi mặt mũi hay là chơi đùa đây?"
"Ngươi. . ."
. . . .
. . . . .
Một bên khác.
Tân lang quan Kỳ Minh Phong đầu đều lớn ra rồi, hai bên đều đắc tội không nổi, nghĩ tới cái khí tràng của Đường Ngôn biểu đệ kia thì có chút chấn động, mà bên này nhạc phụ còn đợi mình trở về báo cáo kết quả.
Thật là!
Cưới cái vợ sao mà khó khăn vậy.
Rối rắm vài phút, cuối cùng vẫn nhắm mắt rủ đầu trở về phòng khách hậu trường.
Cô dâu Thôi Vũ Hàm vừa thấy Kỳ Minh Phong trở về liền hỏi ngay:
"Sao rồi, người đồng ý chưa? Bây giờ phải lên sân khấu thôi, đẩy không khí lên đi, chúng ta lập tức phải đi chúc rượu rồi."
Kỳ Minh Phong ấp úng nói: "Chuyện này. . . . Cái đó. . . Chắc là không đồng ý."
"Cái gì? Dám không đồng ý?" Thôi Vũ Hàm tính tình mạnh mẽ nhất thời nổi giận.
"Gan lớn thật, một thằng hát hò ở địa bàn Gia Thành này mà dám không coi ta ra gì, thật không biết Mã vương gia có mấy con mắt."
Thôi Triết Hải ánh mắt âm trầm, hướng về phía tay phải ngoắc ngoắc, lạnh lùng nói:
"Tiểu Lưu, sắp xếp người, điều tra cho ta thông tin về nó, một tên thanh niên ca sĩ hát hò, ta không làm cho nó thân bại danh liệt thì ta chưa xong.
Còn có mấy cái ca sĩ hạng hai kia đã lỡ hẹn, thông tin làm ra một thể, ta mẹ nó làm luôn thể, công ty của các ngươi ta không động vào được, có điều mấy con cá tạp các ngươi thì theo ta vào cho."
"Vâng Thôi tổng, tôi đi sắp xếp ngay. . ." Thư ký Tiểu Lưu liền vội gật đầu đi ra cửa.
Ngay lúc này.
Ầm!
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da dưới sự vây quanh của mọi người, một chân đạp văng cánh cửa lớn của phòng khách khách sạn.
Tiếng đạp cửa ầm ĩ khiến cho Thôi Vũ Hàm cùng phù dâu bạn thân trong phòng khách giật mình.
Lập tức mỗi người trên mặt đều hiện lên mấy phần nghi hoặc không hiểu, sao lại có người dám đến đây đạp cửa động tay động chân?
Đây là khách sạn quốc tế cao cấp nhất Gia Thành, sau lưng ông chủ lại là Lưu Ưng Thang thủ phủ Gia Thành, nhân vật thật sự tay mắt thông thiên.
Từ lúc khách sạn khai trương đến nay, chưa từng có côn đồ dám đến đây gây sự.
Bọn mình là côn đồ chứ đâu phải đồ ngốc a.
Nhưng khi thấy rõ người đến sau, những phù dâu mặc lễ phục hở vai nhất thời lại cảm thấy —— à, thì ra là thế.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục vừa đạp cửa không phải ai khác, chính là Vương Truyền Kim, giám đốc điều hành khách sạn quốc tế Gia Nguyên.
Người ta ở địa bàn của mình, muốn đạp thì đạp, ai có thể quản được chứ?
"Thôi Triết Hải, ngươi muốn làm ai thân bại danh liệt?" Giám đốc điều hành khách sạn quốc tế Gia Nguyên Vương Truyền Kim vào cửa xong, mắt lạnh trừng mắt Thôi Triết Hải.
Thôi Triết Hải trong lòng giật mình: "Vâng. . . . Là một tiểu tử tên Đường Ngôn, sao vậy lão Vương, hắn có quen biết gì với ông à?"
"Bốp! !"
"Ta xem ngươi Thôi Triết Hải không biết Mã vương gia có mấy con mắt."
Vương Truyền Kim không nói hai lời xông thẳng tới, tát mạnh một cái vào mặt béo của Thôi Triết Hải.
Âm thanh tát vang dội khiến cho tất cả mọi người trong phòng khách đều trợn mắt há mồm.
Thôi Vũ Hàm vốn tính khí nóng nảy trực tiếp hoảng sợ, cô không nghĩ đến có người dám đánh cha mình, đó là chỗ dựa lớn nhất của cô, cô bình thường sở dĩ Phù dâu cũng hoảng sợ, ở trong vòng của các cô, Thôi Vũ Hàm chính là người giỏi nhất, bình thường ai cũng kính cô.
Tại sao?
Đương nhiên cũng bởi vì cô có người cha tay mắt thông thiên ở Gia Thành, là đại nhân vật trong mắt mọi người.
Có điều ngày hôm nay cái đại nhân vật trong mắt mọi người lại bị người trước mặt tát cho một cái.
Chẳng lẽ đây không phải là mơ sao?
Thủ hạ của Thôi Triết Hải, trợ lý thư ký trong công ty, nhân viên đi theo cũng đều kinh hãi.
Có người dám đánh ông chủ mình sao?
Thật sự muốn chết à!
Nhưng mà người kia là Vương Truyền Kim a!
Giám đốc điều hành khách sạn quốc tế Gia Nguyên, ở Gia Thành cũng là người có tầm ảnh hưởng, đại lão đánh nhau là chuyện của đại lão, đám tép riu như mình nếu như dám lên động vào đại lão, vậy thì thực sự muốn chết, sau đó một đợt thanh toán sẽ không thoát được.
Trong tình huống đó, một đám nhân viên cũng không dám nhúc nhích, hiểu ý ngẩn người ở đó xem trò.
"Ngươi lại dám đánh ta?"
Bản thân Thôi Triết Hải cũng choáng váng, bình thường xưng huynh gọi đệ, địa vị thực tế ở Gia Thành còn thấp hơn mình một bậc giám đốc điều hành Gia Nguyên lại dám đánh mình.
Có phải bị điên rồi không a?
Hay là mẹ nó uống nhầm thuốc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận