Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 23: Vì một đĩa giấm, chuyên môn bao phân sủi cảo? (length: 9153)

"Chính ta có hơn 3000, từ chỗ chị họ ta còn cầm một vạn đồng, lần đầu tiên mời khách đã xài hết, còn lại. . . . . Còn lại mười mấy vạn là sau đó người khác cho ta mượn." Đỗ Thịnh không còn cách nào khác ngoài việc ăn ngay nói thật.
"Ai? Ai có thể cho ngươi mượn nhiều tiền như vậy?" Đường Ngôn nghi ngờ hỏi.
"Một học trưởng năm tư ở khoa đạo diễn của bọn ta, biết ta thiếu tiền, liền cho ta mượn 20 vạn." Đỗ Thịnh lập tức nói.
"Ngươi vừa mới thiếu tiền, thì đã có người dâng tiền đến tận cửa, hơn nữa còn không phải một số tiền nhỏ, lại còn không cần bất kỳ thế chấp nào, ngươi cảm thấy trên trời có cái chuyện tốt như bánh trên trời rơi xuống không? Cho dù có đi nữa thì cũng là độc bánh đấy."
Đường Ngôn hỏi ngược lại, 20 vạn đối với một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp mà nói, có thể xem là một khoản tiền lớn.
Thấy Đỗ Thịnh á khẩu không trả lời được.
Đường Ngôn tiếp tục hỏi: "Ngươi không cảm thấy sự việc này không đúng sao? 20 vạn đều có thể bao nuôi một em gái cực phẩm, ngươi cảm thấy ngươi còn thơm hơn em gái cực phẩm sao?"
"Ta. . . . . Ta đây chẳng phải là nghĩ nhanh chóng kiếm đầu tư để làm phim điện ảnh sao, nếu phim mà được như ca khúc của ngươi nổi thì 20 vạn chẳng phải là tùy tiện lấy lại sao." Đỗ Thịnh có chút không cam lòng nói.
"Đệt!"
Đường Ngôn không nhịn được mà chửi tục, thầm nghĩ tên nhóc này tham vọng cũng lớn thật, chuyện này mà cũng dám nghĩ?
Sự thật chứng minh không có hack thì người bình thường đừng hòng thử giấc mộng một bước lên trời, phất nhanh, xác suất cao là sẽ bị người khác đùa chết đấy.
Thấy sắc mặt của Đường Ngôn không tốt, Đỗ Thịnh nhỏ giọng giải thích:
"Mới đầu hai người này còn tỏ vẻ rất xem trọng, nên ta mới tin, có điều về sau càng ngày càng qua loa, ta cũng cảm thấy giống như là bị lừa.
Nhưng mà trước đã đổ vào nhiều tiền như vậy rồi, hết cách rồi, chỉ có thể đi tới cùng, Ngôn ca, ngươi tuyệt đối đừng nói với chị ta chuyện này nhé."
"Chờ chút, ngươi đừng nói vội, để ta nghĩ đã."
Đường Ngôn giơ tay ngắt lời hắn, trong đầu ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, ngoài miệng thì nói:
"20 vạn ngươi mượn này căn bản là sẽ trôi theo sông xuống biển, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ không trả nổi tiền, sau đó những người này sẽ làm gì?
Sẽ bắt ép ngươi trả tiền, ở trong trường học bắt ép ngươi trả tiền, như vậy sẽ mang đến hậu quả gì? Về cơ bản là sẽ trực tiếp làm xấu danh tiếng của ngươi.
Nhưng mà chỉ một mình ngươi là sinh viên chưa tốt nghiệp, những người này tốn công phí sức làm xấu ngươi thì có được lợi ích gì? Chuyện này giải thích không thông a!"
"Đúng rồi! Chị ngươi!"
Trong đầu Đường Ngôn chợt lóe lên tia sáng, hai người trung niên này tuyệt đối không phải chỉ là có ý định ăn uống đơn giản như vậy.
Tên Tôn Khánh Trạch kia dù gì cũng là phó bộ trưởng của công ty điện ảnh, bối cảnh chắc chắn không nhỏ, tư cách cũng không đến mức thấp như thế, cũng không đến mức phải bày trò ăn uống như vậy.
Đằng sau chuyện này chắc chắn có âm mưu!
Nghĩ đến đây, Đường Ngôn nhíu mày, chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà nói:
"Còn chưa nói cho chị ngươi biết, cái đồ ngốc nhà ngươi, ngươi không nghĩ đến chuyện chỉ một sinh viên chưa tốt nghiệp như ngươi thì đáng để người khác đặc biệt giăng bẫy hay sao? Mục đích thật sự đằng sau hai người này có lẽ là nhắm vào chị ngươi!"
"Hả? Vậy phải mau chóng đi tìm chị ta nói rõ!" Đỗ Thịnh vội la lên.
Đường Ngôn cũng không nói thừa, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số của Hàn Tình, kể đầu đuôi câu chuyện.
Đầu dây bên kia, Hàn Tình nghe xong trầm mặc một lúc, mới bình tĩnh nói:
"Tên Tôn Khánh Trạch đó là phó bộ trưởng của bộ phim điện ảnh công ty chúng ta, trước kia xem như là phe cánh của chúng ta, bây giờ xem ra đã phản bội rồi, còn tên lùn kia thì ta thật ra không có ấn tượng gì, ngươi có ảnh không?"
"Có, ta gửi qua WeChat cho nàng."
Cúp điện thoại, Đường Ngôn gửi qua ảnh chụp trộm người trung niên lùn trước đó.
"Ta đi điều tra một chút, ngươi chờ một lát." Hàn Tình nhanh chóng nhắn lại.
Chưa tới 20 phút, điện thoại của Hàn Tình đã gọi tới, nói:
"Tra ra rồi, tên lùn đó tên Bạch Mạnh, là người của Bạch Văn Huy."
"Bạch Văn Huy là ai vậy?" Đường Ngôn nghi hoặc.
"Chính là người đứng đầu bộ phận biên soạn ca khúc của Tiềm Long chúng ta đó, chuyện này ngươi cũng không biết sao?" Hàn Tình không nói nên lời nói.
"Ách. . . . ." Đường Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, bản thân là nhà soạn nhạc của bộ phận biên soạn ca khúc Tiềm Long, vậy mà ngay cả tên của người đứng đầu bộ phận cũng không biết.
Hàn Tình ở đầu dây bên kia nói tiếp:
"Vì mối quan hệ bài 《 Mượn Trời Xanh 500 Năm 》 đại hỏa, dạo gần đây ta ở trong công ty, đặc biệt là ở trong bộ phận, tiếng nói được tăng mạnh, ở cuộc họp tổng kết cuối năm, ta có thể sẽ được thăng thêm một bước nữa, đề bạt lên làm bộ trưởng.
Mà bộ trưởng cũ Bạch Văn Huy sẽ bị điều nhiệm sang bộ phận nhàn chức khác, hắn không cam tâm với kết quả như vậy, vì thế mới âm thầm phá rối.
Cho nên lúc này nếu lộ ra chuyện ta vì em họ của mình mà lạm dụng quyền lực can thiệp vào chuyện của bộ phim, lại còn chuyện em họ này nợ tiền không trả và một loạt scandal khác, thì ảnh hưởng tới ta tuy không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng rất lớn, thăng chức chắc chắn đừng mong, mà Bạch Văn Huy tự nhiên cũng sẽ bảo toàn được vị trí của mình."
"Ta hiểu rồi." Đường Ngôn nói, đây chính là chiêu nắm vào điểm yếu của người xung quanh để giăng bẫy mà thường thấy thôi.
"Chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua như vậy đâu, ta sẽ ra tay, còn lại các ngươi không cần lo, nhưng mà Đường Ngôn ta vẫn phải cảm ơn ngươi, đã sớm phát hiện ra mầm họa này."
Trong lòng Hàn Tình, Đường Ngôn có tài năng, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp còn ngây ngô, mấy chuyện đấu đá phức tạp hắn chắc chắn không hiểu, cũng không cần thiết phải để hắn nhúng vào.
Cúp điện thoại, Đường Ngôn suy tư trong lòng, thủ đoạn của những người này quả thật nham hiểm, một sinh viên chưa bước chân ra khỏi trường như Đỗ Thịnh, bị gài bẫy cũng quá bình thường, nếu không phải hắn đã trải qua hai đời, có khi chính hắn cũng sẽ bị vấp ngã chứ chẳng chơi.
"Chuyện này đúng là không phải chuyện mình có thể nhúng tay vào."
Đường Ngôn rất tự biết mình, chuyện này nếu liên lụy đến Bạch Văn Huy, cũng chỉ có thể giao cho Hàn Tình xử lý.
Bây giờ nói nhẹ thì danh tiếng hắn rất cao, nhưng tiếng nói thực tế ở tập đoàn Tiềm Long lại không có mấy phần.
Động vào mấy chức quản lý viên nhỏ thì còn được, muốn động đến một người đứng đầu bộ phận thực quyền ư?
Đừng hòng!
Hơn nữa phía sau lưng người này còn có khả năng không chỉ một mình Bạch Văn Huy.
Tiềm Long truyền thông là một tập đoàn lớn thành lập được hơn 30 năm, phe phái san sát, vị bộ trưởng bộ biên soạn ca khúc này chắc chắn phía sau còn có nhân vật lớn khác đứng sau chống lưng.
Vẫn là nên tiếp tục kiếm tiền, tiếp tục tăng lên thân phận và địa vị của mình!
Đợi đến khi có đủ tiền, thân phận đủ quan trọng, chỉ cần mình nói một câu thôi thì ngay cả Bạch Văn Huy cũng trực tiếp bị sa thải!
Bây giờ còn chưa được!
Nhưng mà chuyện này cũng không thể cho qua một cách dễ dàng được.
Lúc trước, không ai tin hắn, chỉ có Đỗ Thịnh đã ra tay giúp đỡ, còn cố gắng tìm cho hắn các mối quan hệ thân cận nhất có thể tìm được.
Bây giờ Đỗ Thịnh bị người khác cố ý chơi một vố, mình sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?
Ý nghĩ chợt lóe lên, ánh mắt của Đường Ngôn bỗng sáng ngời, đã có chủ ý.
Đường Ngôn vỗ vai Đỗ Thịnh, nghiêm túc nói:
"Đại trượng phu phải có khí phách, bị người đánh vào mặt thì phải đánh mạnh trả lại!
Nếu Tôn Khánh Trạch đám người này xem thường ngươi, cho rằng ngươi không có năng lực, vậy ngươi hãy quay một bộ phim hay ra để đánh vào mặt bọn họ!
Nhớ kỹ! Chỉ dựa vào chị gái ngươi thì không phải là bản lĩnh, đàn ông chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!"
Đỗ Thịnh không hề hưng phấn lên như bị tiêm máu gà mà lại ủ rũ cúi đầu nói:
"Nhưng mà hiện giờ ta không có tiền, cũng không có kịch bản, lấy cái gì mà quay phim hay chứ, không bị người ta mắng cho thảm hại là may lắm rồi."
"Ta cho ngươi một kịch bản, ngươi đi quay." Đường Ngôn nói thẳng.
"Ngươi có kịch bản sao?" Đỗ Thịnh sững sờ.
Đường Ngôn gật gù, từ khi mở được ca khúc 《 Thật Ra Chẳng Có Gì 》 từ trong hộp báu của hệ thống, hắn vẫn luôn suy nghĩ làm sao để công bố nó.
Dựa theo kinh nghiệm của kiếp trước của hắn mà nói, ca khúc này nghe riêng thì cũng hay đấy, nhưng lại không đạt được hiệu quả lớn nhất.
Chỉ có phối hợp với phim ảnh, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng dạo gần đây hắn tìm mấy vòng trong công ty cũng trên thị trường mà vẫn không thấy phim nào phù hợp để làm riêng.
Nếu đã như vậy, thì tự mình làm riêng cho mình vậy!
Dù sao thì Đỗ Thịnh cũng là dân học đạo diễn, đang học chuyên về quay phim mà.
Về phần kịch bản, hắn cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, hiện giờ trong tay không có tiền, mặc kệ là nhận thưởng của hệ thống hay là tự làm của hệ thống đều không làm được.
Nếu như không thể trông chờ vào hệ thống, vậy thì tự mình liên hệ với mình tự viết chứ, dựa theo những ký ức kinh nghiệm của kiếp trước, viết ra một bộ kịch bản cũng không khó lắm.
Chuyện này có được xem như là làm một nồi giấm, chuyên để gói sủi cảo không nhỉ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận