Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 483: Thông thiên quan hệ (length: 8453)

Trong ánh mắt thấp thỏm của mọi người, chỉ thấy Phan Minh Thắng không chút do dự nói:
"Được thôi, ngươi Trần đạo đã lên tiếng, hôm nay ta có việc gì cũng phải gác lại."
Phan Minh Thắng tối nay vốn còn có hẹn đi tiếp khách, hiện tại chỉ có thể trực tiếp từ chối.
Trần Lâm Phong tuy rằng thấp hơn hắn nửa cấp, nhưng gia thế người ta rất khủng khiếp.
Những người khác ở đây đều không biết thân phận của Trần Lâm Phong, nhưng Phan Minh Thắng thì rất rõ.
Cháu ruột của Trần cục!
Trần cục là ai?
Đó chính là người đứng đầu tổng cục Văn Quảng!
Là ông chủ lớn nhất của hắn.
Là nhân vật có thể quyết định vận mệnh và tiền đồ của hắn!
Bình thường hắn muốn kết nối đường dây này còn không được, hiện tại có cơ hội, vậy còn không mau chớp lấy? Hắn Phan Minh Thắng không sống uổng ngần ấy năm, nếu bỏ lỡ thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Đồng thời, một đại lão như vậy cũng chỉ là một phần của Trần gia, còn chưa phải là người trâu bò nhất!
"Được, vậy thì đi Cảnh Hòa Lâu nhé, ta sắp xếp." Trần Lâm Phong thoải mái cười nói.
Phan Minh Thắng nghe ba chữ 'Cảnh Hòa Lâu', ánh mắt lộ rõ vẻ biến đổi.
......
......
Nửa giờ sau.
Một nhóm mười mấy người chia ra mấy chiếc xe đến một nhà hàng có kiến trúc mang phong cách riêng, trang trí tao nhã ở ngoại ô kinh thành - Cảnh Hòa Lâu.
Đây là nhà hàng nổi tiếng ở kinh thành với món ăn đặc biệt, không kinh doanh bên ngoài mà chỉ tiếp hội viên đặt trước.
Đằng sau ông chủ quan hệ chằng chịt, bối cảnh cực kỳ vững chắc.
Những người có thể lui tới nơi này, đều là tầng lớp thượng lưu thân phận quý trọng.
Đèn vừa lên, rạng rỡ trong phòng tiệc, một bữa tiệc rượu xa hoa sắp bắt đầu.
Dưới ánh đèn lấp lánh, trên bàn ăn được bày biện tỉ mỉ những món ngon mỹ vị, màu sắc rực rỡ, làm người hoa cả mắt.
Từng món ăn tinh xảo được bưng lên bàn, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Rượu Champagne sủi bọt trong ly thủy tinh ánh lên màu sắc huyền ảo, nhạc nền nhẹ nhàng êm dịu, làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn cho toàn bữa tiệc.
Trong phòng yến tiệc, đèn chùm pha lê tinh xảo rọi xuống ánh sáng rực rỡ, tô điểm cho những hoa văn màu vàng phức tạp trên trần nhà.
Trên các bức tường xung quanh, treo đầy những tấm màn nhung đỏ nạm vàng, làm cho không gian trở nên lung linh như ảo mộng.
Rượu qua ba tuần, món ăn đã đủ năm vị.
Trần Lâm Phong liếc mắt ra hiệu, báo cho Đường Ngôn có thể nói chính sự.
Đường Ngôn gật đầu, kính Phan Minh Thắng một chén rượu rồi kể lại chuyện 《 Lượng Kiếm 》 bị ách tắc xét duyệt.
Ai ngờ.
Phan Minh Thắng vừa rồi còn tươi cười, sau khi nghe xong thì sắc mặt từ từ chìm xuống, khó xử nói:
"Tiểu Đường, việc này... Việc này không thể nào làm được, nếu như là phim truyền hình đề tài khác, hoặc là những loại duyệt khác, thì dễ nói hơn, đằng này lại là đề tài kháng chiến thì hiện tại không thể nào thông qua."
"..." Đường Ngôn nghe xong im lặng, sắc mặt thản nhiên gắp một miếng thức ăn.
Đàm Chấn Dương và mấy người thì không tin, ngươi là người đứng đầu quản lý đài truyền hình, quyền phê duyệt lớn đều nằm trong tay ngươi, chuyện này chẳng lẽ không phải là một câu nói của ngươi sao?
Trần Lâm Phong cũng hơi mất hứng, ngươi đường đường là người đứng đầu, chuyện nhỏ như này lẽ ra chẳng phải dễ như trở bàn tay, đây là đang kiếm cớ với ta sao?
Liếc thấy ánh mắt của mọi người, Phan Minh Thắng nhất thời hiểu ra đã bị hiểu lầm, những người khác hắn không cần để ý, nhưng thái độ của Trần Lâm Phong thì không thể không quan tâm, vội vàng giải thích:
"Trần đạo, ngươi không biết đấy thôi, việc sửa trị đề tài kháng chiến là do tiểu tổ lãnh đạo của tổng cục vừa mới quyết nghị, coi như ta cũng không thể tùy tiện phê duyệt, nếu như bị báo lên tổng cục thì ta..."
Phan Minh Thắng nói cũng đúng sự thật, việc sửa trị đề tài kháng chiến là kết quả cuộc họp nghiên cứu của tiểu tổ lãnh đạo tổng cục, đã có văn bản chính thức, hắn còn tránh không kịp, đâu dám xông lên chứ.
Nếu thật xảy ra chuyện gì thì khác nào vi phạm tinh thần quyết sách của cấp trên, cái ghế của hắn chẳng phải tiêu đời sao?
Tuy rằng hắn muốn bám lấy đường dây của Trần gia không sai, nhưng cũng không thể đánh đổi bằng cả mạng được.
"Quyết sách của tiểu tổ lãnh đạo tổng cục?" Trần Lâm Phong cũng hơi ngớ ra, hắn còn tưởng là duyệt thông thường thôi, không ngờ sự tình lại lớn như vậy.
Nói như vậy, thì chuyện này khó rồi, cũng không thể trách Phan Minh Thắng, đã là nhờ vả thì cũng không thể bắt người ta liều mạng.
Sau khi suy nghĩ một lát, Trần Lâm Phong quay sang nhìn Đường Ngôn, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo chuyện này khó, cứ coi như xong đi.
Đường Ngôn sao có thể cam tâm, kéo ghế dựa tiến sát lại bên cạnh Trần Lâm Phong nói nhỏ vào tai mấy câu.
Trần Lâm Phong nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Lời này thật chứ?"
"Ừm." Đường Ngôn không chút do dự gật đầu, hiển nhiên có tự tin tuyệt đối.
Trần Lâm Phong xoa xoa trán, như đã đưa ra quyết định quan trọng, rồi sau đó cất giọng nói:
"Phan tư, nếu như tổng cục bên kia giơ tay thì bên anh có thể phê duyệt thông qua chứ?"
Tuy rằng quyền lãnh đạo của tổng cục lớn, nhưng việc cụ thể thực thi và phê duyệt còn phải do bộ phận quản lý đài truyền hình, vì vậy mở mối quan hệ với Phan Minh Thắng vẫn rất quan trọng.
"Tổng cục... Anh nói là Trần..."
Phan Minh Thắng kinh ngạc, lúng búng mấy câu, không dám nói quá rõ, hắn không ngờ Trần Lâm Phong lại ủng hộ Đường Ngôn lớn đến vậy, vì cậu ta mà không tiếc quan hệ với lãnh đạo tổng cục.
Trời ạ.
Chuyện này sao nghe cứ không chân thực thế nào!
"Ừm, bên ngũ thúc, ta tự mình đi nói." Trần Lâm Phong chắc chắn.
Đàm Chấn Dương và mọi người im lặng lắng nghe, không dám cắt ngang, tuy rằng không biết ngũ thúc của Trần Lâm Phong là ai, nhưng rõ ràng là lãnh đạo trong tổng cục, nếu không Phan Minh Thắng là một cục trưởng quyền cao chức trọng sao có thể nghe mà biến sắc.
Mấy người không khỏi có chút hiếu kỳ trong lòng, ngũ thúc của Trần Lâm Phong rốt cuộc là ai vậy?
Lãnh đạo lớn nào trong tổng cục?
Phan Minh Thắng tiêu hóa một hồi thông tin, lúc này mới gật đầu nói: "Nếu như tổng cục bên kia gật đầu, thì bên tôi không thành vấn đề."
"Được, cái tình này của Phan ca tôi nhớ rồi, đến tôi mời anh một ly." Trần Lâm Phong cười giơ ly rượu lên.
"Đến, cụng ly."
Phan Minh Thắng nghe cách xưng hô thay đổi, mặt không chút biến sắc nhưng trong lòng thì vui vẻ không thôi.
Một cái là Phan tư, một cái là Phan ca, chỉ khác nhau một chữ mà khác biệt một trời một vực.
Phan tư nghe như khen ngợi nhưng trên thực tế là biểu thị giữa hai người vẫn còn khoảng cách.
Câu Phan ca này, chưa dám nói là thân thiết nhưng ít nhất cũng là quan hệ cá nhân, sau này có việc sẽ tiện nói hơn.
"Có điều..." Phan Minh Thắng đặt ly rượu xuống rồi đột ngột ngập ngừng nói.
Trần Lâm Phong thấy thế hỏi: "Có điều gì? Phan ca còn lo lắng gì thì cứ nói."
"Việc phê duyệt thông qua đúng là không có vấn đề gì, nhưng kịch bản về đề tài kháng chiến thì tôi rõ nhất, gần đây tranh cãi trong giới rất lớn, nếu không thì lãnh đạo tổng cục cũng sẽ không ra tay mạnh đến vậy, cho nên... tôi vẫn có một yêu cầu."
Phan Minh Thắng nói đến cuối thì nhìn về phía Đường Ngôn, hiển nhiên yêu cầu này là dành cho người sau.
"Yêu cầu gì, Phan tư cứ nói." Đường Ngôn nói thẳng.
"Nếu tôi phê duyệt thì phải có trách nhiệm với bộ phim, tỷ lệ người xem và điểm đánh giá danh tiếng của bộ phim này nhất định phải ưu tú, nếu không..." Phan Minh Thắng nói rõ.
Đường Ngôn nghe xong nhấp một ngụm rượu, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Đây là có yêu cầu về thành tích, tôi có thể phê duyệt nhưng thành tích và danh tiếng của cậu nhất định phải đảm bảo, có chút giống như thỏa thuận cá cược về thương mại.
Thấy Đường Ngôn im lặng không nói, Phan Minh Thắng đặt ly rượu xuống im lặng chờ đợi.
Khoảng nửa phút sau, Đường Ngôn mới trầm ngâm nói:
"Không biết yêu cầu của Phan tư về tỷ lệ người xem và điểm đánh giá danh tiếng là bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận