Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 34: Đại mùa đông, thị giác hiệu quả thật đỉnh a! (length: 7967)

Loáng một cái đã hơn mười ngày trôi qua.
Ngày 30 tháng 12, Đường Ngôn đang thảnh thơi tận hưởng ngày thứ bảy rảnh rỗi vui vẻ.
Hơn ba giờ chiều, cửa phòng 201 ký túc xá bị người liên tục đẩy mạnh một cách thô bạo, Đỗ Thịnh, Hạ Quần Phong và Đặng Vũ Bác không hẹn mà cùng nhau chạy về.
Vừa vào cửa, ba người liền bắt đầu đánh răng, gội đầu, rửa mặt, cạo râu, đặc biệt là Hạ Quần Phong còn điệu đà xức lên đầu một loại dầu bôi tóc không rõ tên.
Sau khi hoàn thành combo rửa mặt, ba người còn thay những bộ quần áo mới giày mới mà bình thường không nỡ mặc, chải chuốt đầu tóc ngay ngắn.
Một loạt thao tác này, khiến Đường Ngôn ngơ ngác:
"Mấy anh trai làm gì vậy? Như là Tết đến thăm người thân hả? Hay là chuẩn bị đi xem mắt?"
Đặng Vũ Bác vừa xoa Đại Bảo lên mặt, vừa nói: "Hôm nay là trường tổ chức dạ hội mừng năm mới, ngươi không biết sao?"
"Ồ, dạo này học tập say mê quá, quên mất tiêu." Đường Ngôn lập tức nhớ tới mấy ngày trước, đội trưởng Diêu Lam còn hỏi mình có tác phẩm nào tham gia dạ hội không.
"Ta nói ngươi cùng mấy anh trai còn giả bộ cái gì chứ, một tháng 30 ngày, ngươi trốn tiết cả chục ngày, còn không thấy ngại nói học hành chăm chỉ quá hả?" Hạ Quần Phong khinh bỉ nói.
"Chẳng phải là dạ hội mừng năm mới thôi sao, mấy ngươi lại không có tiết mục gì lên sân khấu biểu diễn, mà phải sửa soạn kỹ càng như vậy làm gì?" Đường Ngôn đổi giọng hỏi.
Đặng Vũ Bác hưng phấn nói: "Cái này ngươi không biết đâu, năm nay dạ hội do có liên quan đến học bổng, rất nhiều em gái xinh đẹp trong trường đều muốn lên sân khấu biểu diễn, đây là cơ hội mở mang tầm mắt đấy. Hơn nữa, ta nghe nói ngay cả hoa khôi Thẩm Tâm Nghiên và Chu Mộng Dao đều sẽ lên sân khấu, anh em nhất định phải đẹp trai hơn chút, biết đâu tối nay lại thoát ế."
"Ngươi tán gái to mồm còn chưa ăn đủ hay sao? Mà đã lại muốn nhanh chân đi ăn tiếp?"
Đường Ngôn cảm thấy Đặng Vũ Bác thằng nhóc này thực sự là đầu sắt, bạn gái mới vừa theo một thằng nhóc lái BMW 5 chạy mất chưa bao lâu, mà đã lại lên cơn muốn tìm đối tượng rồi.
"Đi thôi lão Đường, cùng nhau đi đi."
Ba người sửa soạn xong xuôi thì gọi Đường Ngôn.
"Ta không đi đâu, các ngươi cứ vui chơi thoải mái đi." Đường Ngôn nằm dài như "cát ưu", tùy tiện đáp.
"Không được, hôm nay 201 bọn ta nhất định phải toàn quân xuất kích ra chiến trường! Thiếu một người cũng không được!"
Hạ Quần Phong ba người vừa nói vừa xúm lại níu kéo lôi Đường Ngôn.
"Thôi thôi thôi, ta đi liền được chứ gì, đừng có lôi nữa, kéo rách cái áo phao 50 đồng của ta bây giờ."
Đường Ngôn ngồi dậy từ trên giường, xỏ đại đôi dép rồi cùng ra ngoài.
Đỗ Thịnh ba người nhìn mà ngẩn người, sao cảm thấy lão Đường mặc gì cũng đẹp trai, mà không cần trang điểm gì hết vậy?
Hạ Quần Phong như nghĩ ra chuyện gì đó, đột nhiên cười đểu nói: "Ngôn ca, đi xe Maybach đi chứ."
Đường Ngôn trực tiếp nhìn thấu cái ý định muốn thể hiện của hắn, thẳng thắn từ chối:
"Mở cái mao gì mà mở, ký túc xá của tụi mình cách đại lễ đường nơi tổ chức dạ hội chỉ có 1,5 km thôi, chưa đi nóng người là đã tới rồi, còn phải đi xe làm gì, các ngươi nghĩ cái xe Maybach của ta đổ bằng nước sao? Cái đó là xăng 98 đấy! Quý muốn chết!"
"Ngôn ca, cầu xin ngươi đó, ngươi cứ lái xe đi đi, 1,5km tiền xăng này để ta lo, mà còn nữa...ta sẽ...ta sẽ giặt tất thối cho ngươi cả tháng!"
Hạ Quần Phong khẩn nài, hình như sợ Đường Ngôn không đồng ý, phía sau còn mạnh tay thêm điều kiện.
"Còn ta nữa!" Đặng Vũ Bác phụ họa theo.
"Hai tháng à? Không được! Ít nhất nửa năm!" Đường Ngôn cười nói.
Hạ Quần Phong và Đặng Vũ Bác mặt lộ vẻ thống khổ, hình như đã cân nhắc hồi lâu, cắn răng tàn nhẫn nói: "Được! Vậy thì nửa năm!"
Sau đó, bốn người cùng nhau xuống lầu, lên xe Maybach S480 thẳng tiến đến đại lễ đường của trường.
Một khoảng cách hơn một kilomet, chỉ cần chút ga là tới.
Mấy người rất nhanh đã đến gần đại lễ đường.
Dạ hội bắt đầu lúc 6 giờ tối, bây giờ mới hơn 4 giờ, lần lượt nam nữ sinh đều kéo đến đây.
Thời tiết tháng 12 khá lạnh, nhưng hôm nay các nữ sinh đã cởi bỏ những chiếc áo phao dày cộm, ai nấy đều ăn diện rất xinh đẹp.
Đường Ngôn thậm chí còn phát hiện có em gái không đi tất giữ ấm mùa đông, mà là đi tất mỏng bằng kim tuyến thật sự.
Mùa đông đại hàn mà vẫn chịu chơi!
Hiệu quả thị giác này thật đỉnh a!
Quả nhiên là nữ sinh trường nghệ thuật, xưa nay chỉ cần có phong độ, không cần giữ ấm!
Sau khi tìm được chỗ đậu xe gần cửa lễ đường, Hạ Quần Phong ba người lại ra vẻ chậm rãi xuống xe với cái kiểu giống trong phim ảnh, không màng đến việc có gây được sự chú ý của mấy em gái xinh đẹp hay không, mà tự sướng bản thân thì lại thoải mái đến không được.
Từng động tác màu mè khiến Đường Ngôn thấy không nói lên lời: "Được rồi được rồi, đừng làm màu nữa, nhanh vào lễ đường tìm chỗ đi!"
...
Ngay sau khi bốn người Đường Ngôn xuống xe và tiến về bậc thang cửa đại lễ đường.
Ở phía sau bọn họ khoảng trăm tám mươi mét trên đường, Thẩm Tâm Nghiên cũng đang cùng ba cô bạn ký túc xá đi về phía đại lễ đường.
Một nhóm bốn cô gái, đều là những mỹ nhân nhan sắc nổi bật và dáng người quyến rũ, đặc biệt là người đứng đầu, Thẩm Tâm Nghiên, lại còn là hoa khôi của trường, trên đường đi tạo thành một phong cảnh đẹp mắt, liên tục thu hút ánh mắt của những nam sinh xung quanh.
Đúng lúc này.
Lý Thắng Nam, người có mắt nhìn khá tinh, đột nhiên lên tiếng:
"Nghiên Nghiên, cái anh chàng vừa xuống chiếc Maybach đó, sao giống bạn trai cũ của cậu, Đường Ngôn vậy?"
"Không thể nào!"
Thẩm Tâm Nghiên theo bản năng nói: "Trước đây Đường Ngôn mua cho mình cái điện thoại di động hơn 7000 tệ mà còn phải đi làm thêm mấy tháng để góp tiền, làm sao mà có thể lái được Maybach?"
"Đúng đó Thắng Nam, cậu có phải là hoa mắt rồi không, cậu quên rồi hả, trước đây Đường Ngôn mời cả ký túc xá mình đi ăn cơm, cũng đâu có dám vào mấy quán cơm sang trọng." Vương Thi Manh chen vào nói.
Lý Thắng Nam hơi nhíu mày, dụi dụi mắt, cảm thấy mình có lẽ nhìn lầm thật.
Mấy cô gái đang trò chuyện thì đi ngang qua chiếc Maybach màu đen đang đỗ ở cách đó vài mét, dưới ánh chiều tà hoàng hôn, thân xe dài 5 mét 47 phản chiếu thứ ánh sáng lung linh rung động lòng người cùng khí thế mạnh mẽ.
Một chiếc xe đẹp mắt mà lại xa hoa như vậy, sao có thể là cái thằng nghèo Đường Ngôn được?
Nếu đây là trên TikTok, nơi người người đi Ferrari, thì chiếc Maybach 2.000.000 này, xin lỗi, người ta chỉ nói rằng bạn chỉ "xém chút nữa" mà thôi.
Nhưng đây lại là thực tế, một chiếc Maybach đã xứng đáng được gọi một tiếng "đại lão" rồi!
Vì vậy, mấy cô gái lại càng không tin chiếc xe đó là của Đường Ngôn, trong thực tế kiếm 20 vạn còn khó khăn muốn chết, huống chi là 2.000.000!
"Thiến Thiến, cậu làm sao vậy?"
Vương Thi Manh từ kính xe Maybach phản chiếu thấy Lương Mẫn Thiến ở sau lưng có vẻ gì đó muốn nói mà lại thôi, không khỏi hỏi.
"Tớ..."
Lương Mẫn Thiến ấp úng.
"Có gì thì nói thẳng đi." Lý Thắng Nam tính cách hào sảng nói.
Nghe vậy Thẩm Tâm Nghiên cũng quay đầu hiếu kỳ nhìn bạn thân Lương Mẫn Thiến.
"Tớ cảm thấy cái chiếc Maybach kia thật sự là của Đường Ngôn..." Lương Mẫn Thiến nhớ lại cảnh ở khách sạn Vân Đỉnh Quốc Tế hôm trước, nhỏ giọng nói.
Khoảng thời gian này, điều đó làm nàng khó chịu gần chết, nàng cũng vẫn không dám tin rằng Đường Ngôn lại đột nhiên trở nên ngầu như vậy!
Nhưng hôm nay lại thấy Đường Ngôn vừa mua xe mới, nàng cảm thấy có lẽ là thật rồi.
Đường Ngôn, cái tên này, e là thật sự phát đạt!
"Hả? Sao cậu lại nói thế?"
Ba cô gái xinh đẹp cùng hướng ánh mắt về phía nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận