Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 155: Này vẫn là tinh khiết không chút tì vết trường học sao? (length: 10054)

Đối với soạn nhạc hệ Lý Tấn Hà, Nhậm Lâm Phong không phải rất quen thuộc, nhưng cũng không xa lạ gì.
Mọi người đều là trường học khóa này đại tứ nhân vật nổi tiếng, tình cờ cũng đã gặp mấy lần mặt.
Có điều, hắn không lo lắng chút nào Lý Tấn Hà cùng chính mình cạnh tranh Thẩm đại giáo hoa.
Bởi vì Lý Tấn Hà người này, có tài hoa là rất có tài hoa, thế nhưng khuyết điểm của hắn cũng rất rõ ràng, chính là người trông có chút khó coi.
Hắn biết Thẩm Tâm Nghiên yêu thích những nam sinh đẹp trai một chút, vì lẽ đó Lý Tấn Hà đối với hắn không tạo thành được bất cứ uy hiếp gì.
Điểm này hắn Nhậm Lâm Phong vẫn rất có tự tin!
"Không thể là hắn."
Lý Thắng Nam sau khi nghe xong lắc đầu một cái, bình tĩnh phân tích nói:
"Lý Tấn Hà học trưởng ca ta đều nghe qua, ca mới nhất của hắn xếp hạng mùa thu thi đấu thứ 467, một học sinh có thể đạt đến như vậy, xem như là rất lợi hại, nhưng so với những nhà soạn nhạc đạt huy chương vàng, còn chưa cùng một cấp bậc!"
Ở giới âm nhạc Lam Tinh, mọi người đều biết rõ, bình thường chỉ cần nhà soạn nhạc huy chương vàng ra tay, như vậy hầu như chắc chắn giành được top 10 mùa giải đỉnh cao!
Coi như là nhà soạn nhạc huy chương vàng yếu một chút, vậy cũng ít nhất ở Bảng Xếp Hạng Quý trước 20.
Nếu không thì, nhà soạn nhạc huy chương vàng thà rằng không tham gia, cũng sẽ không tùy tiện ra tay!
"Cũng đúng nha, nhà soạn nhạc huy chương vàng không có mấy thủ kinh điển kim khúc tác phẩm tiêu biểu, là không thể đánh giá được, đây chính là phải trải qua hiệp hội âm nhạc quốc gia xét duyệt nghiêm ngặt."
Vương Thi Manh cũng phản ứng lại.
"Các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, trường học của chúng ta mấy khóa soạn nhạc hệ ngoài Lý Tấn Hà ra thì không có ai trâu bò, không phải hắn, thì còn có thể là ai?"
Nhậm Lâm Phong hừ cười nói, đối với phán đoán của mình vẫn rất tự tin.
Vẫn không lên tiếng Lương Mẫn Thiến trong đầu lóe lên, liếc mắt nhìn Thẩm Tâm Nghiên bên cạnh.
Vẻ mặt bạn thân của nàng có chút quái lạ, có chút khó mà nói rõ, vừa hưng phấn lại thất lạc.
Trong lòng Lương Mẫn Thiến cũng nảy lên một tia linh cảm.
Không thể nào?
. . . .
. . . .
Thành phố Thiên Hải học viện âm nhạc ký túc xá nam 201.
Đường Ngôn ngồi trên giường mình, cảm giác đầu muốn nổ tung rồi.
Nguyên nhân còn phải kể từ ngày hôm qua.
Khoảng chừng 5 giờ chiều hôm qua sau khi tan học.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ đột nhiên gọi điện thoại thông báo hắn, ngày mai buổi sáng sẽ phải tiếp nhận một cuộc phỏng vấn chuyên đề liên hợp của một đài truyền thông chính thức.
Trong lúc chủ nhiệm phòng giáo vụ đang khiếp sợ, Đường Ngôn khéo léo từ chối yêu cầu phỏng vấn của đài truyền thông chính thức.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ lúc đó nghe xong ngây người.
Còn có người từ chối phỏng vấn chuyên đề của đài truyền thông chính thức sao?
Mấu chốt là người này vẫn là một sinh viên đại học ở trường nghệ thuật.
Việc này chẳng khác nào tự tay đóng sập cánh cửa sắt lớn, cự tuyệt tất cả vinh hoa phú quý ngoài cửa.
Tiểu Đường đồng chí, ngươi có hiểu rõ ý nghĩa của cuộc phỏng vấn chuyên đề của đài truyền thông chính thức không vậy?
Đây chính là vinh hoa phú quý mà bao nhiêu người mơ ước!
Hơn nữa, đây vẫn là vinh quang được ghi vào lý lịch cá nhân một cách chính đáng.
Tại sao lại có người trực tiếp từ chối chứ?
Chủ nhiệm phòng giáo dục vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu nổi.
Giống như mình đưa cho người khác một tờ vé số 500 vạn, người ta cứ thế mà không cần.
Đây là thao tác quái gì vậy?
Chủ nhiệm phòng giáo dục gọi cuộc điện thoại này trước đó, đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng duy nhất không nghĩ tới chính là đối tượng phỏng vấn lại từ chối phỏng vấn.
Thật sự là cạn lời!
Suy nghĩ của Đường Ngôn rất đơn giản, con đường mà hắn muốn đi ngay từ đầu chính là hậu trường.
Soạn nhạc viết ca từ, đầu tư điện ảnh phim truyền hình.
Hoặc là viết sách làm văn học cái gì đó.
Hắn không có hứng thú với sự nổi tiếng, chỉ muốn lén lút kiếm nhiều tiền.
Nổi tiếng rồi, cuộc sống yên tĩnh sẽ bị đảo lộn, đi đâu cũng không có không gian riêng tư.
Sao có thể kiếm bộn tiền rồi ung dung tận hưởng cuộc sống một cách thoải mái được?
Hơn nữa.
Nếu hắn muốn nổi tiếng, thì lần phát trực tiếp tuyên bố lần trước đã không dùng hình tượng ảo rồi.
Trực tiếp lộ mặt, viết ra 《Tinh Trung Báo Quốc》 vả mặt Thiên Hằng giải trí, hiệu quả nổi tiếng chẳng phải là nổ trời luôn sao?
Nhưng không ngờ.
Lần này được thăng cấp lên nhà soạn nhạc huy chương vàng, vẫn bị đài trung ương chú ý tới.
Chủ yếu vẫn là do hắn quá trẻ tuổi, mánh khóe thành danh từ khi còn trẻ rất được quan tâm.
Truyền thông các ngươi biết mà, rất thích những cái này, có đầy đủ yếu tố gây chú ý.
. . . .
. . . .
Một bên khác chủ nhiệm phòng giáo vụ sau khi ngắn ngủi hết khiếp sợ, mồ hôi đầy đầu, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Đoàn phỏng vấn của đài truyền thông chính thức đều đang trên đường tới, mà ngươi lại nói đối tượng phỏng vấn không nhận phỏng vấn.
Đây không phải đùa sao?
Đến lúc đó đừng nói là hắn, một chủ nhiệm phòng giáo vụ, chính là hiệu trưởng cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Không còn cách nào.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ chỉ có thể mau chóng báo cáo với hiệu trưởng, đem sự việc nói rõ chân tướng.
Hiệu trưởng học viện âm nhạc Thiên Hải nghe xong lời tự thuật của chủ nhiệm phòng giáo vụ, cũng ngây người.
Hắn cả đời trải qua hai lần biến động thăng trầm, cuối cùng mới ngồi lên được vị trí hiệu trưởng trường cao đẳng hàng đầu, về mặt chức vị không thua kém gì người lãnh đạo một vùng.
Cho dù là một người có kiến thức uyên thâm như hắn, cũng chưa từng thấy chuyện thái quá như vậy.
Cái tên Đường Ngôn này rốt cuộc có phải là học sinh không vậy?
Bình thường học sinh gặp phải chuyện như vậy, là hận không thể hăm hở lên sân khấu tiếp nhận phỏng vấn ngay lập tức.
Người ta lại từ chối, trực tiếp từ chối!
Quả thực là muốn lên trời a!
Nhưng ngẫm kỹ lại, Đường Ngôn này quả thật nghịch thiên, một học sinh bình thường làm gì có chuyện chưa tốt nghiệp đã trở thành nhà soạn nhạc huy chương vàng chứ.
Vậy thì không thể đối xử bằng con mắt của người bình thường được.
Nhưng chuyện này không thể bỏ qua được.
Chuyện phỏng vấn chuyên đề của đài truyền thông quốc gia không chỉ liên quan đến vinh dự cá nhân, mà người được hưởng lợi lớn nhất chính là nhà trường.
Mặc kệ hắn làm cách nào trở thành nhà soạn nhạc huy chương vàng, dù sao hắn Đường Ngôn là sinh viên đang theo học ở trường.
Có điều này là đủ rồi.
Tương lai học viện âm nhạc Thiên Hải còn có thể nâng cao thêm một bậc, chức vụ hành chính của hắn, làm không khéo sẽ còn được đề một cấp.
Hiệu trưởng dù sao vẫn là người đa mưu túc trí.
Rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp.
Khi Đường Ngôn lại lần nữa nhận được điện thoại, phát hiện hóa ra chính hiệu trưởng gọi tới.
Nhưng.
Cho dù là hiệu trưởng đích thân tới, hắn cũng không có bất kỳ ý định thay đổi quyết định.
Không tới chính là không tới!
Thời đại này kín tiếng mới là quan trọng!
Làm quá kiêu căng, khó tránh khỏi bị người đố kị.
Nhưng!
Hắn vạn lần không ngờ tới.
Hiệu trưởng lại dùng chiêu này để đối phó hắn.
Dùng nhược điểm của hắn để uy hiếp hắn!
Hiệu trưởng đáp ứng chỉ cần hắn chấp nhận phỏng vấn, có thể bỏ qua cho hành vi trốn học trước đây của hắn, sau này còn có thể tận lực xin xỏ cho hắn chuyện qua cửa.
Nếu không thì, sẽ truy cứu chuyện trốn học, các môn học trượt điểm trước kia, khiến hắn không có bằng tốt nghiệp!
Sao lại có chuyện này chứ?
Đây vẫn là một ngôi trường thanh bạch trong sạch sao?
Đường Ngôn không quan tâm tới chuyện bằng tốt nghiệp gì, có hay không cũng được.
Nhưng mẹ hắn quan tâm.
Nếu mẹ hắn ở nhà mà biết hắn không có bằng đại học, còn không lộn tung cả lên sao.
Nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi.
Chiêu này cũng quá vô liêm sỉ rồi!
Trực tiếp chộp trúng vào chỗ yếu hại của hắn.
Đây vẫn là ông hiệu trưởng đức cao vọng trọng mà hắn biết sao?
Sao lại dùng đến loại ám chiêu này?
Đường Ngôn cảm thấy lần này có lẽ không trốn thoát được, chỉ có thể bị động tiếp nhận phỏng vấn chuyên đề.
Xem ra cuộc sống kín tiếng của hắn đã bị phá vỡ rồi!
. . . .
. . . .
Hình ảnh quay lại phía trước tòa nhà hành chính của học viện.
Giờ phút này, quảng trường trước tòa nhà hành chính đã chật ních người, rất nhiều sinh viên chen chúc lại đây.
Mọi người đều biết, tin tức trong trường học lan truyền nhanh nhất.
Bình thường có chuyện gì lớn, một người biết rồi, cả lớp cũng biết theo.
Mà cả lớp đã biết, toàn hệ tự nhiên cũng sẽ nhanh chóng biết, sau đó chính là toàn bộ giáo viên và học sinh.
Cũng may là trời mới sáng sớm, thời tiết còn mát mẻ một chút, nếu không thì thời tiết tháng bảy này, nhiều người như vậy vây quanh trên quảng trường, còn chưa phỏng vấn trực tiếp đã làm cho ai đó bị nóng ngất xỉu rồi.
Một lượng lớn sinh viên trốn học xem trò vui, nhìn trong lớp không có ai, có cả thầy giáo cũng bỏ tiết chạy tới bên này.
Lãnh đạo trường sau khi biết, cũng không có bất mãn, loại tuyên truyền nhà trường, khích lệ sinh viên hướng tới những điều tốt đẹp này, còn quan trọng hơn một tiết học.
Thế là dứt khoát quyết định đặt địa điểm phỏng vấn ở quảng trường trước tòa nhà hành chính, như vậy thuận tiện cho các học sinh vây xem.
Lúc này, gần khu vực tòa nhà hành chính, bốn bông hoa khôi của khoa thanh nhạc đang tụ tập thành một nhóm.
Đứng bên cạnh một cách trơ trẽn là Nhậm Lâm Phong đang đến hóng chuyện, còn có mấy nam sinh khác tự tin về bản thân cũng tập trung lại.
"Cái tên Lý Tấn Hà này có chuyện gì vậy, chờ lâu như vậy mà còn chưa xuất hiện, hơi coi mình là trung tâm rồi đấy."
Nhậm Lâm Phong xoa xoa mồ hôi trán, miệng không nhịn được nói.
Nếu không phải bốn bông hoa khôi Thẩm Tâm Nghiên ở đây, hắn cũng không thèm đi hóng cái náo nhiệt này.
Hắn là người của khoa đạo diễn, đối với chuyện của khoa soạn nhạc thật sự không có hứng thú.
Thời tiết này ở trong phòng thổi điều hòa ăn dưa hấu thì thoải mái biết bao nhiêu.
Nào ngờ, Nhậm Lâm Phong vừa nói xong.
Thẩm Tâm Nghiên và ba người còn lại đều đồng loạt có vẻ mặt quái dị nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận