Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Chương 759: Ngươi lại hỏa, có thể hỏa quá 09 năm tiểu tổn dạng sao?

Chương 759: Ngươi có nổi tiếng, cũng làm sao nổi tiếng bằng tiểu tổn dạng năm 09?
Nếu không có mối quan hệ giữa Đường Ngôn và Trần Lâm Phong.
Thì Trần Chính Minh khi xem trọng Đường Ngôn, cũng sẽ không ra sức đến vậy.
Phải biết lần này không phải là vận dụng sức mạnh của chính Trần gia, Trần Chính Minh càng đặc biệt hiếm thấy mà lay động đến vị đại Phật thông thiên này.
Trong này, sự trao đổi tài nguyên, trao đổi ân tình không thể dùng một đôi lời đơn giản mà nói rõ ràng được.
Quá là quan trọng!
Vì lẽ đó, dư âm của đại chiến thương mại còn chưa hoàn toàn tiêu tan, Đường Ngôn đã luôn ghi nhớ trong lòng những người đã giúp đỡ mình vào thời khắc mấu chốt.
Đặc biệt là Trần Lâm Phong, Đường Ngôn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Vào ngày thứ hai sau khi đồng ý với mấy ca sĩ của Trần vương triều.
Đường Ngôn liền mời Trần Lâm Phong đến một phòng làm việc yên tĩnh ở Tiềm Long cao ốc.
Trần Lâm Phong với tư cách tổng đạo diễn Xuân Vãn năm nay, công việc đặc biệt bận rộn.
Bất quá đối với lời mời của Đường Ngôn, vẫn vui vẻ nhận lời.
"Đường Ngôn, lần này gọi ta đến Thiên Hải, là vì chuyện gì a?"
Trần Lâm Phong lòng tràn đầy nghi hoặc mà đi vào phòng làm việc, không biết lần này Đường Ngôn cử động vì sao.
Khi hắn nhìn thấy nụ cười thần bí tr·ê·n mặt Đường Ngôn, trong lòng càng tràn ngập tò mò.
Đường Ngôn mỉm cười nhìn Trần Lâm Phong, chậm rãi nói rằng:
"Trần đạo, vào lần đại chiến thương mại này, sự giúp đỡ của ngươi đối với ta mà nói cực kì trọng yếu, ta vẫn muốn tìm một cơ hội để cảm tạ ngươi."
"Giữa hai ta là quan hệ gì, còn phải nói lời khách sáo? Cha mẹ ngươi chính là trưởng bối của ta, có người ra tay với bọn họ, ta tuyệt đối không thể nhịn!" Trần Lâm Phong vung tay ra hiệu không cần để ý.
"Ta hiểu lòng ngươi, có điều cảm tạ vẫn phải cảm tạ, ta đã chuẩn bị cho ngươi một chút đồ."
Trong lòng Đường Ngôn ấm áp, con cháu đích tôn của gia tộc lớn như Trần Lâm Phong, có thể nói ra những lời này, tuyệt đối là đã đặt hắn ở trong lòng.
Đương nhiên Trần Lâm Phong x·á·c thực cũng đã làm như vậy.
Nếu không để ở trong lòng, Trần Lâm Phong sao có thể giúp đỡ hết sức như vậy?
"Cho ta đồ? Đã nói không cần khách sáo, ta cái gì cũng không thiếu, ngươi có lòng là được." Trần Lâm Phong lắc đầu nói.
"A? Ngươi chắc chắn không muốn sao?"
Nói rồi, Đường Ngôn lấy ra một xấp kịch bản dày đặc, đưa tới.
Trần Lâm Phong thấy là một xấp văn kiện được đóng cẩn thận, th·e·o bản năng tiếp nhận, ánh mắt rơi vào tiêu đề bên tr·ê·n, trong nháy mắt trợn to hai mắt.
Ngay lập tức.
Hắn không lo được chối từ hàn huyên, mau chóng mở ra xem.
"Chuyện này... Đây là kịch bản tiểu phẩm Xuân Vãn sao?"
Âm thanh Trần Lâm Phong khẽ r·u·n vì kh·iếp sợ.
Hắn vừa nãy hình như đã nói hơi sớm.
Hắn không thiếu vàng bạc, nhưng thứ hắn thiếu chính là văn kiện về tiểu phẩm và tướng thanh.
Muốn đạo diễn một kỳ Xuân Vãn mới, tiết mục về ngôn ngữ tuyệt đối là phần quan trọng nhất, là đòn s·á·t thủ có thể khiến khán giả khắc sâu ấn tượng và khen ngợi hết lời.
Mà ai là người sáng tác tiểu phẩm giỏi nhất?
Trong mắt người khác và c·ô·ng chúng, Trần Lâm Phong không biết, nhưng trong mắt hắn, đó nhất định phải là Đường Ngôn! !
Năm ngoái, ba tiểu phẩm chấn động kia đã thu hút toàn bộ khán giả cả nước, không ai không thích, không ai không vui.
Trực tiếp tạo nên đỉnh cao mới của tiết mục ngôn ngữ trong Xuân Vãn ở Lam Tinh.
Năm nay Trần Lâm Phong không dám mở lời với Đường Ngôn, bởi vì năm ngoái đã lấy ra nhiều tiểu phẩm đỉnh cấp như vậy, khó tránh khỏi việc cạn kiệt tài hoa, nếu trở lại mở miệng, sợ rằng sẽ khiến Đường Ngôn khó xử.
Vì lẽ đó năm nay hắn vẫn luôn không nhắc tới.
Thế nhưng không ngờ hôm nay, Đường Ngôn trực tiếp chuẩn bị kỹ càng!
Kinh hỉ, quá kinh hỉ!
Chuyện này cũng giống như có một nam sinh muốn bạn gái m·ặ·c lưới đen, nhưng sợ bị từ chối nên không t·i·ệ·n đề cập.
Kết quả không ngờ vào ngày hẹn hò, bạn gái trực tiếp mặc lưới đen cộng thêm trang phục hầu gái, đáp ứng một cách hoàn mỹ khiến người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Sao có thể không kinh hỉ đây?
Đường Ngôn gật đầu nói:
"Không sai, những thứ này đều là ta sáng tác vì ngươi. Ta biết ngươi luôn yêu quý công việc đạo diễn, đặc biệt là các tác phẩm ngôn ngữ như tiểu phẩm, đây là mấy kịch bản tiểu phẩm và tướng thanh mới, ta hi vọng những kịch bản này có thể giúp ngươi tỏa sáng rực rỡ hơn nữa tr·ê·n sân khấu Xuân Vãn."
"Ngạch..."
Sau khi nh·ậ·n được câu trả lời xác nh·ậ·n, Trần Lâm Phong không nhịn được nhanh c·h·óng xem bản đầu tiên.
Mở ra, tiêu đề là —— 《Không thiếu tiền》!
Trần Lâm Phong hơi r·u·n r·u·n, không thiếu tiền?
Này là ý gì?
Hắn không nhịn được xem tiếp nội dung vở kịch.
Xem cái này thật sự là không được rồi!
Tổng đạo diễn Xuân Vãn đời mới Trần Lâm Phong trực tiếp sửng sốt.
Tiểu phẩm 《Không thiếu tiền》 này thật mạnh!
Đường Ngôn thu hết vẻ mặt của Trần Lâm Phong vào mắt, trong lòng cố ý cười thầm, lão Trần ơi là lão Trần, nhìn cái dáng vẻ chưa từng trải của ngươi kìa.
《Không thiếu tiền》 vẫn chưa là gì, càng kinh điển còn ở trong những bản sau.
Có điều nói đi cũng phải nói lại.
《Không thiếu tiền》 x·á·c thực rất mạnh!
Ở kiếp trước.
Nó là tiểu phẩm trong buổi dạ hội liên hoan Tết xuân năm 2009.
Tiểu phẩm này với phong cách hài hước đặc biệt, sự khắc họa nhân vật sinh động và ý nghĩa xã hội sâu sắc, đã giành được sự quan tâm rộng rãi và khen ngợi.
Từ góc độ phong cách hài hước mà nói, 《Không thiếu tiền》 thể hiện đầy đủ tài năng thâm hậu của Triệu lão sư cùng đoàn đội trong sáng tác hài kịch.
Tiểu phẩm thông qua một loạt tình tiết và đối thoại ý vị, khiến khán giả trong tiếng cười cảm nh·ậ·n được niềm vui của cuộc sống.
Sự phối hợp ăn ý giữa Triệu lão sư và tiểu tổn dạng, cùng với phong cách biểu diễn đặc biệt của mỗi người, khiến toàn bộ tiểu phẩm tràn ngập hiệu quả hài kịch.
Còn việc khắc họa nhân vật cũng là một điểm sáng lớn của 《Không thiếu tiền》.
Hình tượng "Đại gia" do Triệu lão sư đóng đã đi sâu vào lòng người, loại tính cách giản dị tự nhiên, hài hước khôi hài của ông khiến khán giả vừa xem liền không nhịn được cười to.
Tiểu tổn dạng thì lại lấy giọng nói và phong cách biểu diễn đặc biệt, khắc họa thành c·ô·ng một nhân vật lanh lợi, giảo hoạt nhưng không m·ấ·t đi sự đáng yêu.
Diễn xuất của cháu gái đại gia cũng tương đương xuất sắc, hình tượng người phục vụ mà nàng đóng vừa phù hợp với nội dung vở kịch, lại có hiệu quả hài kịch nhất định.
Về thủ p·h·áp nghệ thuật, 《Không thiếu tiền》 vận dụng nhiều yếu tố hài kịch như cường điệu, so sánh, hiểu lầm, làm cho toàn bộ tiểu phẩm càng thêm sinh động thú vị.
Đồng thời, tiết tấu của tiểu phẩm này được nắm bắt rất vừa phải, không quá c·h·ặ·t chẽ, cũng không có vẻ dài dòng, khiến khán giả trải qua thời gian tươi đẹp trong bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Chính là bởi vì tiểu phẩm kinh điển này.
Mới có câu nói sau đó: Ngươi có nổi tiếng, cũng làm sao nổi tiếng bằng tiểu tổn dạng năm 09?
"Cái này có thể có, cái này thật không có..."
"Ngươi quản ai gọi là "cô nương" hả? Người ta là đàn ông chính hiệu!"
"Ta chỉ định Hồng Hồ sóng nước đ·á·n·h lãng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một làn sóng còn mạnh hơn một làn sóng, đem cha ta vỗ vào bờ cát!"
"Chuyện đau khổ nhất của đời người, ngươi biết là gì không? Người c·hết rồi, tiền không tiêu hết..."
"Chuyện đau khổ nhất của một đời người, ngươi biết là gì không? Người còn sống, tiền không còn."
"Nếu ngươi có thể đem ta lĩnh thời thượng, ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi!"
Tổng đạo diễn đời mới Trần Lâm Phong, nhìn lời kịch trong kịch bản tiểu phẩm 《Không thiếu tiền》, không giữ hình tượng chút nào mà cười to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận