Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 180: Một bài Hoa Sen Xanh - 蓝莲花 hàng duy đả kích! (length: 5474)

"Quên đi thôi, ta giọng nói rất bình thường, đâu có tệ, các ngươi tiếp tục hát đi."
Đường Ngôn vung vung tay, bình tĩnh nói.
"Hát một bài chứ, mọi người đều nhìn đây, ngươi cũng không thể phật ý mọi người như vậy chứ?"
Dương Tử Minh khi nghe Đường Ngôn nói giọng của hắn bình thường xong, hắn càng thêm mất kiên nhẫn, trực tiếp lôi kéo mọi người xung quanh, giở trò đạo đức giả.
Hôm nay không làm ngươi mất mặt không được!
Ha ha ha!
"Thôi đi, ta đối với hát lại không có hứng thú, bình thường khá thích tự sáng tác." Đường Ngôn không hề lay động, thản nhiên nói.
"Ngươi thích tự sáng tác? Vậy thì càng tốt, vừa hay để chúng ta mở mang kiến thức một chút tài năng của ngươi chứ."
Dương Tử Minh ngoài miệng nói lời hay, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Còn thích tự sáng tác?
Ha ha?
Còn bày đặt hơn cả ta!
Tự sáng tác mà một mình ngươi sinh viên đại học làm ra được sao?
Nực cười!
Nếu ngươi hát lại bài nào đó thì còn có ca khúc kinh điển, có nền tảng gốc gác của người khác, ta còn không nỡ đả kích ngươi quá.
Nhưng ngươi lại muốn tự sáng tác?
Rất tốt.
Vậy lát nữa đừng trách ta làm cho ngươi còn không bằng một đống phân.
Dương Tử Minh đặc biệt chờ mong, để Tư Vũ Vi nhận ra ai mới là người đàn ông ưu tú!
"Chàng trai hát một bài đi, mấy người kia đều hát, ta cũng không thể yếu thế được."
"Đúng đó, đẹp trai như thế, hát chắc chắn cũng hay."
"Đất nước ta văn nghệ phát triển, ai mà chẳng có tài lẻ, hát đi hát đi."
"Đúng đúng, chúng ta nghe đều hứng thú rồi, đừng làm chúng ta cụt hứng."
"Trong chuyến đi này, biểu diễn một chút rất hay, đáng để ghi lại làm kỷ niệm."
Những hành khách xung quanh nghe thấy có người tài mà lại không chịu biểu diễn, ai nấy đều tiếc nuối khuyên nhủ.
Ở Lam Tinh biểu diễn văn nghệ ăn sâu vào lòng người, còn hơn cả môn bóng bàn ở kiếp trước của hắn, chỉ cần có cái bàn, tùy tiện hai người, đều có thể đánh được.
Mà chưa chắc ông cụ trong khu không thèm nhìn, có khi lại là cao thủ hơn cả vận động viên đội tuyển quốc gia ấy chứ.
Thịnh tình khó từ chối.
Nhìn bao nhiêu hành khách vây xem như vậy, Đường Ngôn cũng thấy hơi hứng thú.
Dù sao mình có giọng hát sánh ngang ca sĩ hạng nhất cấp đại sư, hát gì mà chẳng được.
Chỉ là nên hát bài gì cho hay đây?
Nhìn ra ngoài cửa sổ, người đang trên đường, Đường Ngôn đột nhiên cảm xúc dâng trào.
Có rồi, hát nó thôi!
Hoa Sen Xanh!
"Bạn học, cho ta mượn cây đàn ghita một chút."
Đường Ngôn đưa mắt nhìn Dương Tử Minh vẻ mặt ngạo nghễ, hát Hoa Sen Xanh, làm sao thiếu được đàn ghita.
"Ngươi biết chơi đàn ghita?"
Dương Tử Minh biến sắc.
Vừa nãy còn sợ mất mặt, chết sống không muốn biểu diễn, bây giờ làm sao lại còn biết đàn ghita?
Đàn ghita lúc đầu thì không khó, nhưng muốn chơi giỏi thì rất khó, dám biểu diễn tùy hứng như vậy, không có chút tài năng không được.
"Biết chút ít thôi." Đường Ngôn khiêm tốn nói.
Dương Tử Minh trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, chỉ đành miễn cưỡng đưa cây đàn ghita khá đắt tiền của mình cho hắn.
Đường Ngôn nhận lấy đàn ghita, đặt lên chân phải, nhẹ nhàng gảy dây đàn, điều chỉnh giọng nói khàn khàn trầm ấm:
"Không có gì có thể ngăn cản Ngươi đối với tự do ngóng trông Thiên mã hành không cuộc đời Ngươi tâm không lo lắng...."
Tiếng hát lan tỏa trong toa tàu cao tốc.
Vốn đang ồn ào, toa xe đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Những hành khách vây xem trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, tiếng đàn và giọng hát vang lên, thân thể như bị điện giật.
Bài hát gì thế này?
Giọng hát hay quá, ca từ giai điệu hay đến cảm động.
Đây là thứ có thể nghe được trong một toa tàu bình thường trên đường đi sao?
Giọng hát thế này cũng không thua gì ca sĩ hạng nhất rồi?
Giải trí ở Lam Tinh rất hưng thịnh, không khí văn nghệ đậm đặc, người bình thường tuy không biết hát hay biểu diễn, nhưng trình độ thưởng thức tuyệt đối không thấp.
Giọng hát và giai điệu như thế này, ít nhất cũng là ca sĩ hàng đầu Trung Quốc chứ.
《Ta nghe được ca sĩ hạng nhất hát live trên tàu cao tốc》?
Hơn nữa hình như là một ca khúc tự sáng tác chưa từng nghe tới!
Nói ra thì không ai tin đâu.
Cứ như đang mơ vậy.
Trong toa xe, càng nhiều hành khách đổ về chỗ Đường Ngôn.
Chỉ là ai nấy đều im lặng, sợ làm ảnh hưởng đến tiết tấu của bài hát.
Tất cả những hành khách trên đường đi đều bị ca từ và giai điệu cảm hóa, im lặng chờ đợi đoạn sau.
"Xuyên qua u ám năm tháng Cũng từng cảm thấy bàng hoàng Khi ngươi cúi đầu trong nháy mắt Mới phát giác dưới chân đường Trong lòng cái nơi tự do thế giới Thanh cao trong suốt vô ngần Nở rộ vĩnh viễn không bao giờ héo tàn Hoa Sen Xanh!"
Người như thế nào thì bàng hoàng nhất?
Có một cuộc khảo sát uy tín công bố đáp án.
Người xa nhà là người bàng hoàng nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận