Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 192: Phô trương thật lớn a! (length: 7909)

Khu vực sảnh chờ trước phòng khách chi nhánh công ty ở Thâm Thành.
Nghe thấy tiếng động bất ngờ, cô lễ tân cùng mấy bảo vệ theo phản xạ quay đầu lại.
Thấy người vừa lên tiếng là một thanh niên, dáng dấp rất đẹp trai, khí chất tươi sáng, dễ chịu.
Nhưng cô lễ tân khẳng định người này không phải người của công ty.
Làm lễ tân tại chi nhánh Tiềm Long ở Thâm Thành đã mấy năm, người lớn người nhỏ trong công ty, cô đều quen mặt.
"Anh là ai? Dám quản chuyện công ty chúng tôi? Đúng là chuyện bao đồng!"
Cô lễ tân lạnh lùng nói không khách khí.
"Diêu Ngọc Bình! Thái độ của cô là sao vậy! Cái thói xem mặt bắt hình dong này của cô, đến bao giờ mới bỏ được?"
Hà Bân không nhịn được nữa, bước ra khiển trách lớn tiếng.
Đám người này quá đáng lắm rồi, dù biết là chuyện bé xé ra to cũng không thể ảnh hưởng đến người ta, hắn nhất định phải ngăn lại, nếu không tình hình càng tệ hơn, đến lúc Đường đại diện nổi giận, thì hỏng bét.
Cô lễ tân Diêu Ngọc Bình thấy Hà Bân - giám đốc điều hành từ sau lưng Đường Ngôn đi ra, trong nháy mắt kinh hãi.
Ôi mẹ ơi!
Lão tổng của công ty sao lại ở đây?
Đường Ngôn cao hơn Hà Bân nửa cái đầu, Hà Bân lại đứng lùi lại phía sau, hơn nữa Diêu Ngọc Bình dồn sự chú ý vào Tư Vũ Vi nên không để ý lắm đến bóng dáng Hà Bân.
Giờ nhìn kỹ, bên cạnh Hà Bân, trợ lý giám đốc điều hành, chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc, thư ký giám đốc điều hành và đội ngũ nhân viên phục vụ đều đi theo sát sau.
Oa!
Phô trương lớn vậy!
Cái anh chàng trẻ tuổi sáng sủa kia rốt cuộc là ai vậy?
Diêu Ngọc Bình làm lễ tân công ty giải trí cũng xem như có chút kiến thức, nhưng giờ phút này đại não cũng khó tránh khỏi có chút ngưng trệ.
Nhưng cũng may là mình cũng chỉ đang thực hiện quy định của lễ tân công ty, ngoài việc ăn nói không dễ nghe ra, thì không phạm phải quy tắc nào.
Chắc sẽ không sao đâu?
Nghĩ đến đó, cô lễ tân Diêu Ngọc Bình vội vàng chữa cháy nói:
"Hà tổng, là người phụ nữ này gây rối, cứ nhất định xông vào công ty, tôi khuyên can đủ đường cô ta không nghe, mới phải theo điều lệ chế độ làm việc."
Diêu Ngọc Bình nhất quyết bám vào điều lệ chế độ, như vậy cho dù hành vi có hơi quá đáng, thì giám đốc điều hành cũng không thể tùy tiện làm gì mình.
Dù sao sau lưng mình cũng có chút quan hệ mà.
Nhưng!
Diêu Ngọc Bình đột nhiên nghe thấy một giọng nói khiến cô tuyệt vọng.
Thấy Tư Vũ Vi nhìn thấy Đường Ngôn thì run rẩy đầy kinh hỉ, kích động nói: "Đường Ngôn, là anh!"
Xong rồi!
Hai người bọn họ thật sự quen nhau.
Chờ đã?
Hình như cô nữ sinh xinh đẹp này trước đó có nói, "Đường Ngôn bảo cô ấy đến".
Nói cách khác người ta không lừa gạt, là chính mình mắt chó coi thường người khác, phiền phức rồi đây.
Diêu Ngọc Bình cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đường Ngôn gật đầu với Tư Vũ Vi, đưa tay ra hiệu cô ấy đừng kích động.
Chưa kịp lên tiếng thì một người phụ nữ trạc ngoài bốn mươi tuổi, rất có chút phong thái vội vã chạy đến.
Cô ta mặc đồng phục áo sơ mi trắng công sở, trước ngực có bảng tên, là trưởng bộ phận hành chính.
Chính là người phụ trách công tác lễ tân tiếp đón các loại.
Thấy người phụ nữ trung niên này, sắc mặt Diêu Ngọc Bình lập tức vui vẻ.
Người này là chỗ dựa của cô, dì của mình.
Là trưởng bộ phận công tác mười mấy năm ở chi nhánh Thâm Thành.
Dì có vị thế khá cao trong toàn bộ chi nhánh, mối quan hệ rất rộng, ngay cả giám đốc điều hành cũng nể mặt mấy phần.
Hôm nay có dì ra mặt, chắc chắn không sao.
Xem như hạ cánh an toàn!
Diêu Ngọc Bình thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng nhất thời buông xuống.
Cùng lắm là lát nữa bị dì mắng cho một trận, chẳng sao cả.
Dù sao đó là dì ruột của mình, cũng không thể làm gì mình, cứ an ổn qua ải hôm nay là được.
Nhưng điều khiến Diêu Ngọc Bình không ngờ tới chính là, sau khi dì cô là trưởng bộ phận hành chính vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói gì.
Thì Hà Bân giám đốc điều hành đã trực tiếp nổi giận, quát lên:
"Trưởng bộ phận Đàm, giao bộ phận hành chính cho cô, cô quản lý thế nào đấy? Bộ phận hành chính là mặt tiền công ty, đến cái mặt tiền cũng không xong thì làm sao làm tốt công tác tiếp đón?
Vấn đề phẩm chất tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi? Từ hôm nay trở đi, bộ phận hành chính bước vào giai đoạn chỉnh đốn nghiêm túc, bộ phận nhân lực giám sát tham gia! Tôi muốn một bản báo cáo đầy đủ!"
Đối mặt với cơn giận của giám đốc điều hành, các bảo vệ xung quanh và nhân viên khác im như thóc.
Những nhân viên công ty không liên quan càng cúi đầu bước nhanh, không ai muốn dây vào chuyện này.
Trưởng bộ phận hành chính vừa đến liền ngơ ngác.
Là trưởng bộ phận hành chính ở chi nhánh Tiềm Long Thâm Thành.
Ở chi nhánh cũng là một nhân vật có tiếng, giám đốc điều hành cơ bản có chuyện gì cũng đều bàn bạc kỹ lưỡng, đâu có chuyện quát tháo như vậy?
Cô ta tại chỗ thì có hơi lúng túng.
Chẳng phải lễ tân có chút vấn đề thôi sao? Có gì to tát đâu mà làm nghiêm trọng lên thế?
Nhưng rất nhanh cô ta liền phản ứng lại, lăn lộn nơi làm việc hai mươi năm, cô ta có trường hợp nào chưa gặp? Đâu có gì mà không hiểu, Diêu Ngọc Bình hôm nay là đá phải tấm sắt rồi.
Phải làm sao đây?
Còn có thể làm gì nữa?
Đành bỏ con xe để giữ con tốt.
Trong đầu nhanh chóng cân nhắc, trưởng bộ phận hành chính vội vàng nói: "Hà tổng, anh nói rất đúng, bộ phận chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với công ty chỉnh đốn."
Hà Bân lại lạnh lùng nói: "Cái cô Diêu Ngọc Bình này lập tức đình chỉ công tác xử lý, các vấn đề tiếp theo tất cả đều phải truy cứu!"
Diêu Ngọc Bình vừa nghe lời này thì suýt chút nữa không đứng vững, bát cơm của mình sắp bị đập rồi.
Tiền lương và phúc lợi đãi ngộ của nhân viên tập đoàn Tiềm Long ở Thâm Thành đều là hạng nhất, biết bao người muốn vào làm.
Đi công ty khác thì làm gì có đãi ngộ này?
Diêu Ngọc Bình không nhịn được uất ức liếc nhìn trưởng bộ phận hành chính bên cạnh.
Đáng tiếc người kia căn bản không nhìn cô, trực tiếp nhanh chóng đáp lời: "Vâng thưa Hà tổng, tôi lập tức xử lý!"
Đối với Diêu Ngọc Bình này.
Mấy năm qua cúi đầu không thấy ngẩng đầu, Hà Bân đương nhiên nhận ra.
Còn cách đối nhân xử thế của cô, Hà Bân cũng từng nghe vài lời, có điều do quan hệ của cô với trưởng bộ phận hành chính nên vẫn nể mặt mấy phần.
Giám đốc điều hành là người đứng đầu chi nhánh, điều đó đúng, có thể do là doanh nghiệp không ở Thâm Thành, quan hệ địa phương không mạnh lắm.
Công việc thường ngày cũng cần chỗ quan lớn chống đỡ.
Vì một nhân vật nhỏ mà làm căng quá thì không nên, truyền đi cũng bất lợi cho sự đoàn kết của cấp dưới.
Nhưng hôm nay thì không được rồi!
Nhất định phải xử lý!
Nếu không sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của Đường Ngôn đối với chi nhánh, sau này về nói mấy câu với cấp cao tập đoàn thì phiền phức lớn hơn.
Thật là, không sợ loạn không sợ nháo, chỉ sợ lãnh đạo để ý, lãnh đạo mở miệng là cấp dưới phải chạy đứt cả chân.
Lãnh đạo mà chỉ cần hơi nóng giận thôi là đã mệt mỏi lắm rồi.
… …
Bạn cần đăng nhập để bình luận