Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 561: Nhan Khuynh Thiền so với Đường Ngôn đại? (length: 8419)

Lại còn có, hai lần trước đến kinh thành đều vội vã, căn bản chưa kịp thong thả dạo chơi ở kinh thành.
Mấy địa điểm nổi tiếng nhất cũng chưa đi qua, thật đáng tiếc.
Dù sao cũng có câu, không đến Trường Thành không phải hảo hán mà.
Kiếp trước Đường Ngôn là một gã thanh niên nghèo, tốt nghiệp không lâu đã xuyên không rồi, căn bản không có tiền cũng chẳng có thời gian đi du lịch.
Cho dù sau này có phát triển bình thường thì phỏng chừng cơ hội đi du lịch cũng không nhiều.
Đời này, nếu điều kiện cho phép thì phải đi kinh thành dạo một vòng cho thỏa.
Sau khi quyết định xong, hai người ngồi trên ghế đá công viên lên kế hoạch cho chuyến đi kinh thành lần này.
Trước tiên đi đâu, sau đi đâu, Nhan Khuynh Thiền tính toán liên hồi.
Nàng vốn là sống ở kinh thành từ thời trung học cơ sở, đối với kinh thành chẳng có gì lạ, lại có một tình yêu đặc biệt dành cho các danh lam thắng cảnh, đã quen thuộc từ lâu.
Nhưng mà vừa nghĩ đến việc sẽ cùng Đường Ngôn đi, nàng liền cảm thấy có thêm động lực.
Chuyện đi đến các điểm du lịch này.
Một mình đi là một cảm giác khác.
Mà đi cùng hai người lại là một cảm giác khác nữa.
"Kinh thành nàng rành, sắp xếp thế nào đều do nàng cả, Nhan ái phi, sắp xếp hành trình không xong, trẫm có thể sẽ phạt đấy!" Đường Ngôn lên giọng, bộ dạng như một đại lão nói.
"Yên tâm đi, cứ giao cho tỷ tỷ đây." Nhan Khuynh Thiền tràn đầy tự tin nói.
"Khi thì muội muội, khi thì tỷ tỷ, nàng đúng là tiểu yêu tinh!" Đường Ngôn giật giật khóe miệng.
"Lỡ như ta thật là tỷ tỷ thì sao." Nhan Khuynh Thiền chu cái má phúng phính lên nói.
"Sao có thể, nàng là cái đồ quỷ!" Đường Ngôn hoàn toàn không tin.
Rất nhanh.
Nhan Khuynh Thiền liền lấy giấy chứng minh điện tử từ trong điện thoại ra.
Đường Ngôn nhìn ngày sinh trên giấy chứng nhận, nhất thời há hốc mồm!
Chỉ thấy trên giấy chứng nhận của Nhan Khuynh Thiền ghi ngày sinh tháng 1.
Hai người bằng tuổi nhau.
Mà sinh nhật của Đường Ngôn lại là tháng 6.
Nói cách khác.
Nhan Khuynh Thiền đúng là tỷ tỷ thật đây ư?
Chuyện này... Từ trước đến giờ đều mở miệng gọi đại ca đại ca liên tục, vậy mà hóa ra lại là tỷ tỷ ư?
Đường Ngôn choáng váng!
... ...
... ...
Sáng sớm hôm sau.
Vé máy bay đi kinh thành đã đặt xong.
Hai người được tài xế của Nhan Khuynh Thiền đưa đi, rồi lên máy bay bay thẳng đến sân bay quốc tế kinh thành.
Hơn hai tiếng sau.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế kinh thành.
Bởi vì chuyến đi lần này là bí mật, với lại hai người trong giới vốn kín tiếng, nên không có chuyện fan hâm mộ bu lại đón máy bay như các minh tinh khác.
Thật ra cái cách này.
Đường Ngôn không biết các minh tinh khác có thích hay không.
Nhưng hắn cùng Nhan Khuynh Thiền thì thực sự không thích, vì cảm giác như không còn không gian riêng tư của mình nữa, cái gì cũng đều bị phơi bày trước ống kính.
Điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến đi này là tham dự buổi lễ ra mắt phim mới của Thương Vãn Đường, sau đó hai người mới bắt đầu thời gian du ngoạn.
Khách sạn Kim Các, kinh thành.
Đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ, sự ồn ào náo nhiệt của thành thị dần dần bị gạt ra phía sau.
Vào buổi tối tĩnh lặng này, một buổi tiệc mừng công long trọng đang diễn ra.
Sân bãi của buổi tiệc được bài trí vô cùng xa hoa, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ gian phòng, trên tường treo các tác phẩm hội họa tinh xảo, dưới đất trải thảm dày.
Giữa đại sảnh đặt một chiếc bàn tròn lớn, trên bàn bày đầy món ăn ngon và rượu ngon.
Chủ nhân của buổi tiệc chính là Thương Vãn Đường.
Để ăn mừng phim mới lọt vào danh sách liên hoan phim, đồng thời ghi dấu một cột mốc sự nghiệp diễn xuất của mình, nàng đã mời bạn bè thân thiết và đoàn làm phim đến tham dự buổi tiệc mừng công này.
Mọi người đều mặc lễ phục sang trọng, tay cầm ly rượu, vừa thưởng thức âm nhạc du dương vừa trao đổi với nhau về tình hình gần đây và kế hoạch tương lai.
Bầu không khí buổi tiệc vô cùng sôi nổi, mọi người liên tục nâng ly chúc mừng Thương Vãn Đường.
Khi Đường Ngôn và Nhan Khuynh Thiền xuất hiện.
Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc.
Hai người vừa xuất hiện, lập tức khiến cả khán phòng phải trầm trồ.
Hôm nay Đường Ngôn hiếm khi mặc lễ phục, dáng vẻ cường tráng nam tính của hắn vốn đã hơn hẳn các tiểu thịt tươi.
Còn Nhan Khuynh Thiền cũng hiếm khi diện một bộ dạ phục tao nhã, trông chẳng khác gì nữ thần bước ra từ trong tranh.
Chiếc váy dài đến đầu gối này, làm từ lụa mềm mại, lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Đường nét uyển chuyển của chiếc váy, theo mỗi bước đi của nàng khẽ rung động, tựa như một bài thơ duyên dáng.
Đừng nói người khác.
Ngay cả Đường Ngôn cũng ngây người nhìn nàng.
Tiểu yêu tinh này thật sự là một cái móc áo trời sinh, lúc mặc quần áo thể thao thường ngày thì mang khí chất của một cô gái hàng xóm.
Còn khi khoác lên mình bộ dạ phục này thì lập tức toát ra vẻ cao lãnh như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng thế.
"Hai người này là ai vậy?"
"Thật là một đôi trai tài gái sắc, trông còn đẹp hơn các đại minh tinh trong giới mình."
"Không quen mặt, hình như không phải người trong giới."
"Ta lăn lộn trong giới điện ảnh hơn hai mươi năm rồi, sẽ không có chuyện không quen mặt một ai."
"Có lẽ là người mới, nhìn rất trẻ trung."
"Người mới mà có khí chất này á?"
"Ta chưa từng nghe nói trong giới phim truyền hình mình có người mới nào yêu nghiệt như vậy cả."
"Hay là người bình thường, lát nữa phải xin phương thức liên lạc mới được, nếu trực tiếp ra mắt chắc chắn sẽ hot thôi, chẳng cần diễn gì nhiều, chỉ cần diễn thật là được rồi."
. . . .
Khi Đường Ngôn cùng Nhan Khuynh Thiền xuất hiện tại buổi tiệc mừng công phim ảnh, khí chất của hai người mặc lễ phục đã trực tiếp tăng lên, thu hút không ít ánh mắt và bàn tán.
Thương Vãn Đường nghe thấy những lời bàn tán ồn ào của các vị khách tại buổi tiệc, đi theo hướng âm thanh tìm đến, vừa nhìn thấy Nhan Khuynh Thiền và Đường Ngôn, thần sắc biến đổi, liền bước về phía hai người.
Hôm nay Thương Vãn Đường mặc một chiếc dạ phục, đẹp đến nghẹt thở, làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt sáng ngời như sao, lấp lánh ánh sáng trí tuệ và tự tin, khí chất của một đại minh tinh hàng đầu thể hiện ra ngay lập tức.
Khuôn mặt của nàng cùng Nhan Khuynh Thiền mỗi người một vẻ, đôi môi hồng hào và căng mọng, khóe môi hơi cong lên mang theo một nụ cười quyến rũ, khiến người ta không khỏi say đắm.
Vóc người cao ráo và thon thả, đường cong gợi cảm, mặc một bộ dạ phục lộng lẫy, chiếc váy dài chạm đất, hệt như một đóa hoa đang nở rộ.
Màu sắc của chiếc váy là màu đen huyền bí, trên đó đính vô số viên kim cương lấp lánh, như những vì sao trên bầu trời đêm.
Trên cổ nàng đeo một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh, hòa hợp với chiếc váy càng làm tôn lên vẻ cao quý của nàng.
Mái tóc được búi cao, để lộ chiếc cổ thon dài cùng xương quai xanh tinh xảo, trên tai đeo một đôi hoa tai kim cương, lấp lánh ánh sáng chói mắt.
Trên tay nàng đeo một chiếc vòng tay kim cương, phối hợp cùng váy và dây chuyền, càng làm tăng thêm vẻ xa hoa và quý phái.
Dáng đi của nàng mềm mại mà uyển chuyển, mỗi một bước đều tràn ngập sự tự tin và quyến rũ.
Đây là lần đầu tiên Đường Ngôn và Thương Vãn Đường gặp nhau.
Người bạn tri kỷ trong quá khứ, nay tận mắt nhìn thấy, Thương Vãn Đường bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, là một nữ diễn viên hạng nhất với diễn xuất xuất sắc, nàng vậy mà có chút không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nàng chính là một nữ minh tinh hạng nhất, tiểu hoa đang hot của giới điện ảnh, vậy mà bây giờ lại có một cảm giác như đang đuổi theo thần tượng.
Giống như gặp được người mà mình vô cùng ngưỡng mộ vậy.
Quá kỳ lạ!
? ? ?
Chính Thương Vãn Đường cũng có chút bối rối, không nhớ lầm thì, cảm giác này là lần đầu tiên nàng có trong đời.
"Mình vốn là đại minh tinh, vậy mà mình lại có loại kích động đuổi theo thần tượng này?"
"Đường Ngôn, Đường Ngôn, Đường Ngôn!"
"Không không không, đại minh tinh sao có thể đuổi theo thần tượng được?"
Cuộc đời tựa như mới gặp gỡ lần đầu.
Vừa nhìn thấy.
Thương Vãn Đường cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận