Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc

Một Bài Mượn Trời Xanh 500 Năm Hoa Khôi Hối Hận Phát Khóc - Chương 228: Đi, cho hắn hai bạt tai, để hắn sau đó thật dài trí nhớ! (length: 5581)

"Hả? ?"
Hứa Y Nhiễm nghe vậy trực tiếp ngây người, còn muốn trực tiếp đi đánh trả lại sao?
Đường Ngôn lão sư bá đạo như vậy sao?
Cái này cũng quá là một người đàn ông thô bạo đi!
Trước đây hợp tác với hắn cái bài 《Thật Ra Chẳng Có Gì》, hắn tính tình ôn hòa, làm việc có lý có chứng cứ, chưa bao giờ ỷ vào thân phận chèn ép người khác.
Khi đó, hắn đối với ta, đối với những nhân viên phòng thu âm khác, dù cho là cô lao công quét dọn vệ sinh, đều khách khí, không ngờ trong xương lại như vậy thô bạo!
Hay là loại đàn ông mạnh mẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất của phụ nữ.
Hứa Y Nhiễm ngây dại, trong đôi mắt to không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Nhưng mà.
Nàng dù sao cũng chỉ là một nữ sinh viên đại học vừa tốt nghiệp mấy tháng xuất thân bình thường, vốn liếng sức lực vô cùng yếu, nàng nhìn xung quanh một chút, cũng không dám động thủ, không thể làm gì khác hơn là khiếp nhược nói:
"Trần Ai lão sư, anh vừa nãy đã đạp hắn một cước, coi như bỏ qua đi......."
"Ta đạp hắn là bởi vì hắn quá tùy tiện, ngươi đánh hắn, là trả lại cái tát kia cho ngươi, hai chuyện không liên quan, nghe lời, đi!"
Đường Ngôn ngữ khí không cho phép nghi ngờ nói.
Lời này vừa nói ra, Kỳ Tuấn Nguyên bên kia sắc mặt đại biến, vẻ khuất nhục nằm đầy trên mặt.
Khinh người quá đáng!
Kỳ Tuấn Nguyên theo bản năng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía đại thiếu gia nhà họ Đổng.
Ở chỗ này chỉ có Đổng thiếu mới ở cùng đẳng cấp với Hà Bân, những người khác không đủ tư cách!
"Hà......."
Đại thiếu gia nhà họ Đổng mặt đầy mây đen giăng kín, đạp một cước đã là nể mặt lắm rồi, vậy mà còn muốn đánh vào mặt người ta?
Thật sự là quá đáng.
Nhưng mà.
Chưa kịp hắn khuyên can.
"Hả? !"
Hà Bân đột nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt lộ ra sự sắc bén, miệng phát ra tiếng gầm.
Giống như một con Thiên ma cuồng hổ bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên xé người, một sơ sẩy liền sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Đổng gia đại thiếu quen biết Hà Bân cũng được hai năm, bất kể là ở đâu, cũng chưa từng thấy Hà Bân ở trạng thái như thế này.
Vốn dĩ đã cân nhắc thật lợi và hại, lúc này trên tâm tính càng thêm yếu đi một bậc, liền im miệng không còn nhúng tay nữa.
Hứa Y Nhiễm nghe Đường Ngôn nói lời không thể nghi ngờ, ngoan ngoãn nghe theo, rất sợ Đường Ngôn tức giận, không dám chút nào từ chối, đánh bạo chậm rãi đi tới, "bốp bốp" cho Kỳ Tuấn Nguyên hai cái tát tai vang dội.
Kỳ Tuấn Nguyên là một tên mập hai trăm cân, đối diện với cái tát này mà không dám có chút phản ứng, đôi mắt nhỏ đỏ rực một mảng, phẫn nộ, khuất nhục nhìn chằm chằm Hứa Y Nhiễm, như một con rắn độc âm hàn.
Đánh xong tát, Đường Ngôn lúc này mới hài lòng mang Hứa Y Nhiễm nghênh ngang rời đi.
Người của ta, còn chưa cho phép người khác tùy tiện bắt nạt!
Ai dám làm xằng làm bậy, nhất định phải đấm trả cho hắn!
Ta không phải loại người tùy tiện bắt nạt người khác, nhưng người khác cũng đừng hòng bắt nạt ta nửa phần.
Thấy thế.
Hà Bân và những người khác lập tức theo sát phía sau, đi ra khỏi phòng khách xa hoa này.
. . . . .
. . . . .
Đường Ngôn và đoàn người đi rồi.
Trong phòng khách triệt để rơi vào lúng túng, tĩnh lặng, một đám phú thương sắc mặt đều rất khó coi.
Ngồi bồi mấy cô minh tinh cũng không dám nói gì, chỉ sợ chọc giận "kim chủ ba ba".
Kim chủ cho dù bị làm mất mặt thì vẫn là kim chủ.
Bị làm mất mặt là do đối phương càng trâu bò chứ không phải là do kim chủ không ra gì.
Tuyệt đối không phải là chuyện mà các nàng có thể giận hay chế giễu.
Một lúc sau.
Một phú thương có quan hệ thân cận nhất với Kỳ Tuấn Nguyên, đập mạnh một cái xuống bàn, tức giận nói:
"Mẹ kiếp, Hà Bân khinh người quá đáng, chẳng phải là dựa vào tập đoàn Tiềm Long sao, có câu nói đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, đúng là quá đáng quá rồi."
"Chính là, quá ngông cuồng!"
"Đều ở trong Thâm thành, có chuyện gì không thể từ từ nói, nhất định phải làm như vậy sao?"
"Đều là người có danh tiếng, thế này đúng là khó coi!"
Những phú hào Thâm thành khác không quen biết với Hà Bân hoặc là có chút mâu thuẫn cũng phụ họa theo.
Đám phú thương Thâm thành này, nói ngông cuồng, nói không để ý thể diện, từng người đều quên sạch mất chuyện khi nãy ép Hứa Y Nhiễm uống rượu, lúc đó còn quá đáng hơn cả làm mất mặt, bộ dạng vênh váo hung hăng khác xa hoàn toàn với bây giờ.
Dường như trong nhận thức của bọn hắn, bản thân đã hơn người một bậc, vốn dĩ nên như vậy.
"Thù này không trả, ta thề không làm người!"
Kỳ Tuấn Nguyên nãy giờ im lặng cuối cùng không nhịn được, thấp giọng gào thét, trong lòng lửa giận như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào:
"Ta không cần cái dòng dõi mấy tỷ này nữa, nhất định phải báo thù."
Nổi giận ngay mặt thì hắn không dám, nhưng sau lưng thì cắn người lén ra tay thì được!
Hắn dám!
Hà Bân chỉ có thể kìm hãm được hắn, nhưng không thể giết chết hắn được.
Kỳ Tuấn Nguyên như thế nào cũng là một trong những lớp sóng đại phú hào đứng đầu Thâm thành, dòng dõi mấy tỷ, không phải nói chơi.
"Hà Bân không dễ chọc đâu, các người quên Dư Phong Cương rồi sao?"
Lúc này, một phú hào tóc bạc đột nhiên lên tiếng nhắc nhở một câu.
Nhắc đến Dư Phong Cương, chỉ trong nháy mắt, rất nhiều phú hào Thâm thành ở đây đều biến sắc.
Có một chút ý vị "nghe tên đã thấy sợ"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận