Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 91: Triệu Phong nội tình trình tấu Doanh Chính trước mặt!

Chương 91: Triệu Phong lộ rõ chân tướng tâu lên trước mặt Doanh Chính!
"Khởi bẩm Đại vương."
"Thượng tướng quân khải hoàn trở về, ngoài việc trọng thưởng, việc Đại vương năm xưa từng định gả Lịch Dương công chúa có lẽ cũng nên kết thúc." Vương Oản đứng dậy, cười bẩm tấu.
Động thái này, nhìn như tùy ý, kì thực mang theo ý lấy lòng Vương Tiễn. Là người ủng hộ kiên định của Trưởng công t‌ử Phù Tô, ông lấy việc gả Lịch Dương cho Vương Bí làm dẫn, nhắc lại việc gả con gái Vương Tiễn cho Phù Tô. Chỉ cần thành công, Phù Tô sẽ có được ngoại thích là người có binh quyền mạnh mẽ. Không những là người lớn tuổi nhất trong các công t‌ử, người kế thừa ngai vàng đương nhiên, mà còn có thể có được sự ủng hộ của một Thượng tướng quân. Điều này với Phù Tô mà nói tự nhiên là chuyện đại hỉ. Dù sao ở tr‌ê‌n triều đình, có Vương Oản ở đó, phần lớn các lão quý tộc đều ủng hộ Phù Tô. Chỉ là binh quyền, luôn khó mà nhúng tay vào. Doanh Chính cũng rất kiêng kị điều này, nhưng lần này lời đồn đại càng lúc càng nghiêm trọng, Doanh Chính cũng không nói thêm gì, hiển nhiên là đã chấp nhận.
"Tướng bang nói rất phải."
"Lịch Dương, là con gái thứ của cô, cũng là con gái mà cô thương yêu nhất."
"Vương Bí, là kiêu tướng của Đại Tần ta."
"Thật là ông trời tác hợp." Doanh Chính cười lớn tiếng, trực tiếp đồng ý đề nghị của Vương Oản. Mà việc ban thưởng công chúa Lịch Dương cho Vương Bí làm vợ là chuyện ông đã từng nói, bây giờ chỉ là thực hiện lời hứa.
"Đại vương anh minh."
"Lịch Dương công chúa năm nay mười ba tuổi, có thể đợi thêm một năm, rồi nhờ thái bộc định ra hôn kỳ, Đại Tần ta lại thêm một tin vui." Vương Oản lớn tiếng khen.
"Đại vương anh minh." Quần thần đứng ở quảng trường cũng nhao nhao hô lớn.
"Khởi bẩm Đại vương."
"Việc Lịch Dương công chúa gả cho Vương Bí tướng quân là chuyện đáng mừng."
"Nhưng thần còn có một chuyện vui khác muốn tâu." Đúng lúc này, Hữu thừa tướng Ngỗi Trạng đứng dậy, tươi cười nói.
Tại Đại Tần bây giờ, kể từ khi Lữ Bất Vi bị tước quan, vị trí tướng bang không còn là một người mà là hai người. Doanh Chính lập ra Tả Hữu thừa tướng. Tả tướng là Vương Oản. Hữu tướng là Ngỗi Trạng. Tả tướng được xem như người bạn đồng hành, Hữu tướng thì làm phụ tá, Ngỗi Trạng kiêm chức Thái bộc.
"Ngỗi tướng có chuyện vui gì muốn bẩm tâu?" Lần này Vương Tiễn trở về, Doanh Chính cũng hết sức cao hứng, nên tươi cười hỏi.
"Theo lão thần biết, Vương Tiễn Thượng tướng quân có một con gái đang độ tuổi cập kê, tuổi tác vừa vặn có thể xứng đôi với Trưởng công t‌ử."
"Thần đề nghị,"
"Để niềm vui nhân đôi,"
"Đại vương có thể gả con gái của Thượng tướng quân cho công t‌ử Phù Tô." Ngỗi Trạng cười nói lớn.
Có thể thấy được, Tả Hữu thừa tướng trong triều đình đều là những người ủng hộ Phù Tô kiên định. Hai người có thể nói là kẻ xướng người họa.
Nghe vậy, dù Phù Tô có ngây ngô đến đâu, giờ phút này cũng hiểu rằng đây là Ngỗi Trạng đang lôi kéo ngoại viện cho mình. Phù Tô cũng không từ chối đề nghị, mà lại trực tiếp đứng lên.
"Nhi thần đã được nghe nói, con gái Thượng tướng quân bậc khuê các không thua gì nam nhi, nếu có thể cưới con gái Thượng tướng quân, đây là phúc phận của nhi thần." Phù Tô cúi đầu nói lớn.
Sinh ra trong vương tộc, lại là Trưởng công t‌ử, nếu nói Phù Tô không có ý đồ gì với cái vị trí kia thì đó là giả. Hơn nữa, trên triều đình có rất nhiều người ủng hộ hắn, dù bản thân không tranh giành thì những người ủng hộ đó cũng sẽ thúc đẩy hắn tranh đoạt, bước lên con đường này đã định là không có đường lùi. Trong lịch sử, Tần Thủy Hoàng thực sự đã bồi dưỡng Phù Tô thành người thừa kế, nhưng Phù Tô nhiều lần làm ông thất vọng. Cuối cùng, dù đến khi c‌hết Tần Thủy Hoàng vẫn chưa lập hắn làm thái tử, đến lúc lâm chung mới để lại di chiếu cho Phù Tô kế vị, dường như đó là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Tần Thủy Hoàng.
Nghe những lời này, giữa hai hàng lông mày của Doanh Chính cũng lộ vẻ động lòng, nhưng ông không quyết ngay, mà nhìn về phía Vương Tiễn.
Nhưng lúc này, mặt Vương Tiễn lại có vẻ do dự, có chút giằng xé. Nhìn Doanh Chính bên cạnh, nhìn những quan viên đang thúc giục chuyện này, Vương Tiễn tràn đầy sự giằng xé. Lúc này, đó thật sự là vương ân vô hạn, nhưng nếu mở miệng từ chối, không chỉ âm thầm làm trái ý vua, mà còn đắc tội với Phù Tô đang muốn cưới Vương Yên. Ở Đại Tần hiện tại, ai ở tr‌ê‌n triều đình cũng đều biết rằng, người được chọn làm thái tử tương lai, tám chín phần mười là Phù Tô. Lúc này mà đắc tội với thái tử tương lai, trữ quân tương lai! Điều này tuyệt đối không phải chuyện tốt cho Vương gia ông. Nhưng khi nghĩ đến Triệu Phong, nghĩ đến thủ đoạn đáng sợ của Triệu Phong, hiểu rõ tiềm lực của Triệu Phong hơn. Nếu Triệu Phong thật sự c‌ướp cô dâu, Đại Tần không dung, Triệu Phong chắc chắn sẽ tr‌ố‌n sang nước khác, khi đó sẽ trở thành địch nhân khó đối phó nhất của Đại Tần.
"Đại vương."
Vương Tiễn trên mặt do dự, xoay người nhìn về phía Doanh Chính.
"Thượng tướng quân có gì cứ nói, dù đồng ý hay từ chối, cô cũng sẽ không trách tội." Doanh Chính mỉm cười. Ông đương nhiên thấy vẻ lúng túng trên mặt Vương Tiễn, hiển nhiên là trong đó có ẩn ý.
Nghe vậy, Vương Tiễn chậm rãi bước đến trước mặt Doanh Chính, cúi người tâu: "Không dám gạt Đại vương, tiểu nữ đã có người khác định tình."
"Lời này của Thượng tướng quân không đúng."
"Từ xưa đến nay, vẫn có câu phụ mẫu chi m‌ệ‌n‌h, môi chước chi ngôn."
"Định tình cũng không phải là đính hôn, chỉ cần Thượng tướng quân đồng ý, chuyện này liền có thể thành."
"Được làm chính thê của Phù Tô công t‌ử, nhìn khắp thiên hạ, chỉ sợ có vô số nữ tử đều theo đuổi mong muốn." Ngỗi Trạng vừa cười vừa nói.
"Không sai."
"Phù Tô công t‌ử nho nhã hiền từ, là tấm gương cho các công t‌ử, nhìn khắp thiên hạ có ai sánh được với công t‌ử Phù Tô."
"Thượng tướng quân vẫn nên tác thành mối hôn sự này đi." Vương Oản không kìm được mở miệng. Hiện tại, có rất nhiều văn thần ủng hộ Phù Tô trên triều đình, nhưng lại thiếu võ tướng ủng hộ, vẫn là ủng hộ của một Thượng tướng quân. Nếu có thể thực sự có được sự ủng hộ của võ tướng, sau này dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có thể giải quyết được. Binh quyền mới là điều quan trọng.
"Phù Tô công t‌ử quả thật rất tốt."
"Nếu tiểu nữ không định tình với người khác, thần cũng sẽ hết sức tán thành."
"Nhưng hiện giờ làm chuyện b‌ắ‌t ép uyên ương, thần thật không làm được." Vương Tiễn ngẩng đầu, vẻ kiên quyết nói với Doanh Chính.
Nói xong những lời này, tất cả mọi người đều nghe ra được Vương Tiễn phản đối việc gả cho Phù Tô. Dù là Vương Oản và Ngỗi Trạng lúc này cũng không biết nên nói gì. Phù Tô đứng tr‌ê‌n quảng trường cũng ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, có chút xấu hổ. Còn Doanh Chính thì không có nhiều biểu lộ, nhưng khi nghe đến chuyện b‌ắ‌t ép uyên ương, trong lòng ông hơi rùng mình, dường như có chút thay đổi. Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Doanh Chính, dù là Vương Tiễn cũng vậy. Bởi vì tất cả quyết định đều nằm ở Doanh Chính.
Một khắc sau!
"Cô, cả đời h‌ậ‌n nhất chuyện hủy hoại nhân duyên." Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói, trong lời nói mang theo sự chán ghét mãnh liệt, ánh mắt đảo qua đám quan viên dưới bậc thang, dường như có ý khuyên bảo.
Ngay khi nói xong, Vương Oản, Ngỗi Trạng, và những đại thần thuộc dòng dõi hoàng thất, những đại thần từng trải qua chuyện đó ngày xưa, giờ phút này trong lòng đều dấy lên một nỗi bất an. Bọn họ đương nhiên hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Doanh Chính.
"Chuyện năm xưa, Đại vương vẫn còn nhớ rõ." Vương Oản và Ngỗi Trạng nhìn nhau, lòng có chút bối rối.
"Tạ Đại vương." Vương Tiễn cúi người tạ ơn Doanh Chính, còn trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì ông hiểu rằng, mối hôn sự này có lẽ không cần định ra, những lo lắng của ông cũng sẽ không xảy ra nữa. Lúc này Vương Tiễn cũng thấy tràn đầy may mắn. Vương gia của mình có lẽ không cần cuốn vào tranh đoạt quyền vị sau này. Tuy nói Trưởng công t‌ử Phù Tô có phần thắng rất lớn, nhưng từ trước đến nay, Đại Tần đâu nhất định phải lập trưởng, mà có khả năng sẽ lập hiền, tất cả đều do ý chí của Đại vương quyết định. Nhưng nếu như mối hôn sự này được định đoạt, Vương gia sẽ bị động buộc vào chiến thuyền của Phù Tô, điều này không phù hợp với mong muốn tránh tranh giành của Vương Tiễn. Tranh giành quyền vị, một khi thất bại, bên đó sẽ bị thanh trừng. Ngay từ đầu, Vương Tiễn đã không muốn, nhưng vì ngại Doanh Chính, nên đến giờ phút này ông mới thực sự yên tâm.
"Cô rất hiếu kỳ, người trong lòng mà con gái Thượng tướng quân ngưỡng mộ là ai?"
"Có thể lọt vào mắt của Thượng tướng quân, hẳn là người đó không phải là người tầm thường." Doanh Chính cười nói, nhìn Vương Tiễn hỏi.
"Đại vương."
"Người này Đại vương đã từng nghe qua tên."
Vương Tiễn mỉm cười.
"Cô từng nghe qua tên?"
Doanh Chính hơi ngẩn ra. Sau đó ánh mắt ông lướt qua đám quan viên. Vẫn không đoán ra được là ai.
"Vậy cô lại càng thêm hiếu kỳ." Doanh Chính mỉm cười.
"Lần này Đại Tần ta dùng binh với Hàn, để thành công diệt Hàn, người mà Đại vương thấy nhiều nhất trong chiến báo là ai?" Vương Tiễn không nói thẳng, mà đặt một câu hỏi.
"Triệu Phong?" Doanh Chính lập tức nghĩ đến.
"Đại vương anh minh."
"Chính là Triệu Phong." Vương Tiễn lúc này nói.
Ngay khi ông vừa nói xong, biểu lộ của Vương Oản và Ngỗi Trạng lại càng trở nên kinh ngạc hơn. Không chỉ có bọn họ, các quan viên cũng đều như vậy.
"Triệu Phong này khi nào thì có quan hệ với con gái của Vương Tiễn? Trước kia sao chưa từng nghe nói đến?"
"Thật có ý tứ." Không ít quan viên có tâm tính hóng chuyện nghĩ thầm.
"Triệu Phong này nhập ngũ chưa được một năm, sao lại quen biết với con gái của Thượng tướng quân?" Doanh Chính mỉm cười."Đại vương."Vương Tiễn đáp lời."Nói đến thì có lẽ đây cũng là duyên phận giữa lớp trẻ."“Trước đây, Bạo Diên mai phục ở Dương thành để tập kích, chắc hẳn Đại vương vẫn còn nhớ rõ.”"Vì lẽ đó.""Cũng vì thế mà trách cứ Lý tướng quân tham công liều lĩnh."“Cũng chính là lần đó, tiểu nữ dẫn quân đuổi bắt, nhưng vì binh lực quá ít, mà cũng không có nhiều kinh nghiệm tác chiến, cuối cùng bị Bạo Diên dẫn đầu quân Hàn bao vây, thời khắc nguy cấp thì Triệu Phong xuất thủ cứu tiểu nữ, đồng thời chém giết Bạo Diên, thành công tiêu diệt đạo quân Hàn này." Vương Tiễn vừa cười vừa nói.Nghe đến đây.Doanh Chính lập tức hiểu rõ, cười nói: "Xem ra, con gái Thượng tướng quân và Triệu Phong đúng là có một mối họa nạn chân tình!"“Không dối gạt Đại vương, đúng là như vậy.”“Nếu là người bình thường, lão thần thật sự sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.”"Nhưng mạng sống của tiểu nữ đều do Triệu Phong cứu, hai người lại tâm đầu ý hợp, thần thật sự không nỡ chia rẽ." Vương Tiễn lập tức thuận thế nói.Sau đó.Vương Tiễn lại xoay người, nhìn về phía Phù Tô đang đứng dưới bậc thềm, cúi đầu chắp tay: “Phù Tô công tử, tiểu nữ đã có nơi định tình, xin thứ lỗi cho thần không thể tác thành.”Cũng chính vì câu nói đó của Vương Tiễn.Khiến Phù Tô đang đờ người cuối cùng cũng cởi bỏ được trói buộc.Phù Tô vẫn nở nụ cười, ôm quyền nói: “Phù Tô trước đây không biết chuyện này, ngược lại là Phù Tô đường đột, xin Thượng tướng quân chớ trách.""Thần sao dám trách cứ." Vương Tiễn vội đáp.“Phụ vương.”“Vì con gái của Thượng tướng quân đã định tình, nhi thần cũng không phải là hạng người hủy hoại nhân duyên của người khác, đề nghị của hai vị Thừa tướng như vậy coi như bỏ qua.” Phù Tô lập tức hướng về phía Doanh Chính bày tỏ thái độ nói.Nghe được lời tỏ thái độ này.Doanh Chính cũng tán đồng gật đầu: “Phù Tô con biết điều là tốt.”“Cô cả đời hận nhất chính là chuyện hủy hoại nhân duyên của người khác.”"Bất quá con cũng đến tuổi rồi, nên đính hôn thành thân.""Đình Úy.""Nếu như cô nhớ không nhầm.""Trưởng nữ của ngươi và Phù Tô có tuổi tác tương đương phải không.”Đột nhiên bị gọi tên khiến Lý Tư giật mình.Nghe Doanh Chính nói vậy, Lý Tư vội vàng đứng dậy.“Bẩm Đại vương.”“Trưởng nữ của thần xác thực có tuổi tác tương đồng với Trưởng công tử.” Lý Tư lập tức trả lời, nhưng trên mặt không có vẻ gì là quá vui mừng."Vậy thì tốt.""Cô liền làm chủ cho ngươi.""Để trưởng nữ của ngươi và Phù Tô đính hôn, thái bộc chọn ngày lành tháng tốt.” Doanh Chính cười một tiếng, trực tiếp định đoạt."Cái này. . ."Sắc mặt Lý Tư biến đổi.Phù Tô cũng biến sắc, lập tức đứng ra: “Phụ vương, nhi thần mới vừa mười bốn tuổi, vẫn còn nhỏ tuổi, hôn sự này có thể bàn lại sau.”Những người ban đầu ủng hộ Phù Tô kết hôn như Vương Oản và Ngỗi Trạng đều im lặng không nói gì, vẻ mặt ngược lại lộ ra một thoáng u sầu.Trên triều đình.Cuộc chiến giữa các lão quý tộc và tân quý tộc.Tuy rằng không biến thành cục diện nước lửa không đội trời chung, nhưng cũng chẳng khác là bao.Nếu như con gái của Lý Tư gả cho Phù Tô, thì đây cũng không phải chuyện tốt.Đương nhiên.Đối với Lý Tư mà nói cũng thế.Con gái mình gả cho Phù Tô?Vậy thì là cái gì?Bản thân là người thuộc phái pháp gia, chủ trương dùng pháp gia để trị quốc, hoàn toàn trái ngược với lý niệm trị quốc của Phù Tô.Mà hắn lại là người dẫn đầu phái tân quý tộc, từ trước đến nay luôn đối đầu với Vương Oản bọn họ, giao phong âm thầm không ít.“Đình Úy lẽ nào không muốn?”Doanh Chính nhướng mày, nhìn về phía Lý Tư.Cảm nhận được ánh mắt của Doanh Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận