Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 169: Doanh Chính: Thật là A Phòng! ! (1)

Đêm khuya! Triệu Phong cùng vệ binh của mình canh phòng ở bên ngoài doanh trại, còn bên trong thì vô cùng náo nhiệt. Tất cả các huynh đệ cũ đều vui vẻ uống rượu. Ngoài số rượu mua từ TỬu Tiên Lâu thì phần lớn là rượu bình thường của thời đại này. Dù sao một lần cung cấp hơn sáu vạn duệ sĩ, rượu ngon của Tửu Tiên Lâu căn bản không đủ, hơn nữa ở Vân Trung thành cũng chưa có Tửu Tiên Lâu. Tuy hiện tại đã có quyền thế, nhưng Triệu Phong vẫn hết sức cẩn trọng, không muốn bại lộ Tửu Tiên Lâu ra ngoài. Triệu Phong ngồi trong quân doanh, không hề xa cách với những lão huynh đệ đã cùng mình chinh chiến, ai mời rượu Triệu Phong đều vui vẻ tiếp nhận. "Thuộc hạ chúc Thượng tướng quân tân hôn vui vẻ." "Chúc mừng Thượng tướng quân." "Ha ha ha, ta cũng chúc mừng." Từng người duệ sĩ đến trước mặt Triệu Phong, giơ bình rượu lên chúc mừng. Ở trong quân doanh uống rượu hoặc là dùng bát lớn, hoặc là trực tiếp cầm vò, cũng không câu nệ gì. "Chư vị huynh đệ, uống thoải mái nhé." Triệu Phong cười giơ vò rượu, lớn tiếng đáp lời. "Thượng tướng quân." "Ngài còn nhớ đến thuộc hạ, lúc ban đầu ở đội hậu cần, chính là Thượng tướng quân đã đứng ra, nếu không thuộc hạ đã bị quân Hàn nghiền nát." Một hán tử trung niên đến cạnh Triệu Phong, kích động mời rượu. "Ngô Khuê." Triệu Phong nhìn kỹ, lập tức cười gọi. Nghe thấy tiếng này. Hán tử này toàn thân run lên, sau đó kích động nói: "Không ngờ Thượng tướng quân lại thật sự nhớ tên của thuộc hạ." "Không chỉ có mình ngươi, rất nhiều huynh đệ trong quân ta đều nhớ cả." "Hơn bốn năm huyết chiến, ta vẫn luôn cùng các huynh đệ cùng nhau giết địch." "Cố nhân còn đó, cố nhân ra đi." "Sao ta lại không nhớ rõ." Dưới hơi men rượu, Triệu Phong cũng có chút xúc động. "Ngô Khuê, ngươi có thể đừng nói bừa nhé." "Ngày xưa truy đuổi đám người các ngươi, ta cũng ở đó." Lúc này. Một duệ sĩ mang theo vẻ bất đắc dĩ nói. Nghe tiếng. Rất nhiều duệ sĩ nhìn sang. Nhìn kỹ. Cũng không nhịn được mà bật cười. "Trần Toàn, ngươi tên này có thể đừng phá hỏng không khí không?" "Ta đang cùng Thượng tướng quân hồi tưởng lại chuyện cũ đây." Ngô Khuê một mặt bất mãn trợn mắt nói. "Ha ha." "Này Ngô Khuê." "Không chỉ Trần Toàn tên này đang đuổi, còn có ta." "Còn có ta..." - Các duệ sĩ nhao nhao đứng lên cười nói. Hiển nhiên. Những người nói đuổi kia tự nhiên là đám hàng binh người Hàn ngày xưa, chỉ có điều bọn họ hiện tại đã là duệ sĩ Đại Tần, người nhà của bọn họ cũng đã thành bách tính Đại Tần. "Các ngươi đuổi, chúng ta chạy." "Trước đây không chỉ mình Ngô Khuê bỏ chạy, còn có chúng ta nữa." "Các ngươi đám người này lúc trước đuổi rất hăng, nếu không có Thượng tướng quân, chúng ta thật sự đã bị các ngươi giết chết..." Lại có rất nhiều duệ sĩ cười lớn. "Ha ha ha..." Chung quanh lập tức bùng nổ một tràng cười lớn, không có bất cứ sự giễu cợt, cũng không có thù hận, chỉ có tình đồng đội giữa những người đã từng cùng nhau vào sinh ra tử. Nhìn thấy vậy. Trên mặt Triệu Phong cũng lộ ra một nụ cười. Bầu không khí này, hắn đương nhiên là rất thích. Ngày xưa. Tần quốc cùng nước Hàn là đối địch. Không biết bao nhiêu quân Hàn chết dưới tay duệ sĩ Tần quốc, cũng không biết bao nhiêu duệ sĩ Tần chết trong tay quân Hàn. Nhưng bây giờ. Theo đám hàng binh Hàn bị chỉnh biên thành Hình Đồ quân, tất cả mọi chuyện tự nhiên đã thay đổi. Ngày xưa là địch nhân đã trở thành đồng đội, hơn nữa đã kề vai chiến đấu vài năm, hết thảy trước đây đều đã tan thành mây khói. Quân Hàn ngày xưa còn sống, sau khi chỉnh biên, đều đã trở thành duệ sĩ Đại Tần. Mỗi một duệ sĩ dưới trướng Triệu Phong đều có thể yên tâm giao phó sau lưng cho bất kỳ một đồng đội huynh đệ nào, cái này, chính là chiến hữu, chiến hữu sinh tử. Tiếng ồn ào trong quân doanh vẫn tiếp tục. Hiếm khi mới có cơ hội toàn quân được mở tiệc rượu như vậy, đương nhiên không ai muốn bỏ lỡ. Hơn nữa Triệu Phong cũng đã hạ lệnh, ngoài các duệ sĩ canh phòng thì ngày mai toàn quân sẽ được nghỉ ngơi một ngày... ... Hàm Dương! Chương Đài cung. "Đại vương." "Lại chết nữa rồi." "Thử nhiều lần như vậy, đủ chứng minh, lời Thượng tướng quân Triệu Phong nói không sai, linh đan có độc." Triệu Cao cung kính bẩm báo nói. Sau lưng Triệu Cao, một thái giám đang bưng một cái hộp, bên trong là con thỏ đã chết. Nhìn những con thỏ đã chết này. Sắc mặt Doanh Chính vô cùng khó coi: "Cô dùng linh đan nhiều năm như vậy, vậy mà lại thật sự có độc, nếu không có Triệu Phong nhắc nhở, cô còn một mực ăn vào, cho đến khi độc tích vào thân, cuối cùng chết không toàn thây mà chết." Triệu Cao lập tức quỳ xuống, thái giám sau lưng cũng lập tức quỳ theo. "Đại vương hồng phúc tề thiên, lần này có Thượng tướng quân nhắc nhở càng là hồng phúc lớn." "Bây giờ chỉ cần Đại vương ngừng dùng linh đan, lại để đại y kê chút thuốc giải độc, chắc chắn có thể loại bỏ độc tố trong người." Triệu Cao cung kính nói. "Dùng linh đan hại cô." "Cô, quyết không tha thứ." Sắc mặt Doanh Chính âm trầm, trong mắt đã tràn đầy sát khí. "Nhậm Hiêu." Doanh Chính uy nghiêm quát lên. "Thần có mặt." Nhậm Hiêu lên tiếng đứng dậy. "Đem tất cả luyện đan sư ở Đan điện áp giải đến đây." Doanh Chính lạnh lùng nói. "Thần tuân mệnh." Nhậm Hiêu nhanh chóng đi ra ngoài, dẫn đầu cấm vệ quân tiến về Đan điện. Đan điện từng được Tần Vương coi trọng đặt trong cung điện, không nằm trong hậu cung mà nằm ở tiền cung. Đan điện! Bên trong có rất nhiều cung điện, mỗi một cung đều đặt mấy lò luyện đan, ngoài phương sĩ đang luyện đan thì còn có nô tài châm củi nhóm lửa. Hiện nay địa vị của luyện đan sư trong thiên hạ không thấp. Không chỉ có quân vương, mà cả những kẻ quyền thế giàu có đều mong muốn bách bệnh bất xâm, càng mong muốn trường sinh bất tử. Nuôi phương sĩ cũng là điều rất quan trọng của những kẻ quyền quý. "Hôm nay luyện chế ra được bao nhiêu đan dược?" Phó thủ tôn Đan điện Tôn Từ Phúc hỏi. Hắn là đại đệ tử của thủ tôn Từ Phúc, hiện tại Từ Phúc ra ngoài tìm thuốc nên hắn tạm thay quyền thủ tôn, quản lý Đan điện. "Bẩm phó thủ tôn." "Hôm nay luyện chế ra năm mươi viên Đề Thần đan, năm mươi viên Long Hổ đan." Một phương sĩ cung kính trả lời. "Ừm." "Đan điện chúng ta được Đại vương tín nhiệm, tuyệt đối không được có bất cứ sai sót nào." Từ Phúc nghiêm mặt gật đầu. Đúng lúc này. Một trận tiếng binh khí theo tiếng bước chân truyền đến. "Phó thủ tôn, có chuyện lớn rồi." "Ngoài điện có rất nhiều cấm vệ quân đến." "Bọn họ bao vây Đan điện của chúng ta rồi." Một nô tài vội vàng hấp tấp chạy tới. "Cấm vệ quân?" Trên mặt Từ Phúc lộ ra vẻ kinh ngạc không hiểu. Lúc này! Tiếng bước chân ở cửa điện truyền đến rất nhanh. Chỉ thấy Nhậm Hiêu dẫn đầu, phía sau còn rất nhiều cấm vệ quân. "Thống lĩnh Nhậm Hiêu, ý gì đây?" Từ Phúc đi lên phía trước, kinh ngạc hỏi. "Phụng chiếu của Đại vương, niêm phong Đan điện, bắt tất cả phương sĩ và nô tài về Chương Đài cung." Nhậm Hiêu lạnh lùng quát. Lập tức. Nhậm Hiêu vung tay. Đông đảo cấm vệ quân cùng nhau tiến lên, trực tiếp bắt đầu bắt người. "Đây là vì sao?" "Đan điện chúng ta đã làm chuyện gì sai sao?" Từ Phúc mặt đầy hoảng sợ hỏi. "Đợi đến Chương Đài cung, ngươi tự sẽ rõ." Nhậm Hiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua, vung tay lên: "Bắt tất cả đi." "Oan uổng, oan uổng mà." "Chúng ta không biết đã phạm tội gì, sao có thể bắt người như vậy?" "Chúng ta oan uổng..." Tất cả người của Đan điện từ phương sĩ đến nô tài, đều nhao nhao kêu oan. Chỉ có điều cấm vệ quân không làm tổn thương bọn họ, bọn họ trực tiếp nhận lệnh của Tần Vương, sao có thể nghe bọn họ giải thích. Rất nhanh. Bên ngoài Chương Đài cung. Mấy trăm người bị áp giải đến, ngoài luyện đan sư ra còn có cả nô tài của bọn họ. "Đại vương, oan uổng." "Đại vương, chúng thần không có làm gì sai." "Đại vương..." Bên ngoài Chương Đài cung, tiếng kêu oan từng đợt vang lên. Với bọn họ. Giờ phút này bị bắt bỗng dưng là đang vô cùng hoang mang. Bên trong cung! Nghe tiếng kêu oan liên hồi từ ngoài điện, sắc mặt Doanh Chính càng thêm khó coi. Lập tức. Chậm rãi đứng dậy. "Đại vương." "Bọn họ luyện đan dược muốn đưa Đại vương vào chỗ chết, không cần nói nhiều với bọn họ, trực tiếp xử tử bọn họ là được." Triệu Cao từ trước đến giờ rất ít chủ động nói chuyện lúc này đã lên tiếng. Doanh Chính có chút kinh ngạc nhìn Triệu Cao một chút, bị ánh mắt đó nhìn qua, đáy lòng Triệu Cao hoảng hốt. "Cô muốn để bọn họ chết cho minh bạch, càng phải hỏi bọn họ có biết linh đan có độc hay không." Doanh Chính lạnh lùng nói một câu. Trực tiếp đi ra ngoài điện. Khi thấy Doanh Chính đi tới. Từ Phúc như thấy được cứu tinh, lập tức khúm núm nói: "Đại vương, vì sao lại bắt chúng thần a? Chúng thần không phạm tội, cũng không có làm gì sai a?" "Các ngươi, có biết linh đan có độc không?" Doanh Chính lạnh lùng hỏi. Vừa dứt lời. Phần lớn các luyện đan sư đều một mặt không hiểu, nhưng có một bộ phận nhỏ luyện đan sư sắc mặt lại thay đổi. Mà tất cả những điều này đều bị Doanh Chính thu vào trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận