Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 144: Doanh Chính hứa hẹn! (2)

Chương 144: Doanh Chính hứa hẹn! (2)
Hạ Vô Thả chậm rãi bước đến, nhìn Triệu Phong cười hỏi.
"Cứu người tính mạng so với giết người thoải mái hơn nhiều."
"Một mạng người sống trong tay mình, cảm giác này có thể an ủi tâm hồn." Triệu Phong cười đáp.
Hạ Vô Thả tán đồng gật đầu: "Đây chính là tâm của một thầy thuốc thực thụ."
"Bất quá, thầy thuốc chỉ có thể cứu được vài người, nếu thiên hạ thống nhất, vậy có thể cứu hàng triệu người."
"Đó mới thật sự là cứu đời, cứu vớt muôn dân thiên hạ."
Triệu Phong cười nói: "Trần lão ca, có nghe không, đây chính là cảnh giới cao nhất của y đạo, ngươi phải hảo hảo mà học."
"Nói thừa."
"Sư phụ dặn ta điều gì, tự nhiên ta đều ghi tạc đáy lòng."
"Còn có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi."
"Đợi lần diệt Triệu này thành công, ta liền có thể tấn phong đại y." Trần phu tử vừa nói vừa không giấu vẻ khoe khoang với Triệu Phong.
Một vị đại y!
Đây chính là danh hiệu xứng đáng đỉnh cao của y sư, nhìn khắp Đại Tần, người chính thức được phong danh hiệu đại y chỉ có một, đó chính là Hạ Vô Thả.
Có thể đứng hàng đại y, dù không có quyền thế, nhưng địa vị lại không thua kém Cửu Khanh.
"Tấn thăng đại y, xem ra Trần lão ca không bao lâu nữa sẽ được điều đến Hàm Dương." Triệu Phong mỉm cười.
"Ha ha ha."
"Yên tâm."
"Dù là đến Hàm Dương để chờ Triệu huynh đệ ngươi đại hôn, ta cũng nhất định sẽ đi." Trần phu tử cười lớn nói.
"Triệu tướng quân còn chưa thành hôn sao?" Hạ Vô Thả hứng thú hỏi.
"Lão sư."
"Triệu huynh đệ mười sáu tuổi đã nhập ngũ, giờ đã gần bốn năm, lấy đâu ra cơ hội thành thân."
"Bất quá."
"Triệu huynh đệ thế nhưng lại có một mối hôn sự khiến người khác phải ngưỡng mộ a."
"Con gái của Thượng tướng quân Vương Tiễn cùng Triệu tướng quân đã định tình, nghe nói còn sinh cho Triệu huynh đệ một đôi trai gái." Trần phu tử nháy mắt ra hiệu nói.
"Vậy mà lại như thế."
"Vậy Triệu tướng quân, lão phu có thể xin được một chén rượu mừng được không?" Hạ Vô Thả cười ha hả hỏi.
"Hạ đại y nói thật sao?" Triệu Phong mang ý cười hỏi.
"Sao? Triệu tướng quân không hoan nghênh ta sao?" Hạ Vô Thả cười nói.
"Sao có thể a!"
"Hạ đại y nếu có thể đến, thì chính là phúc lớn cho Triệu gia nhà ta."
"Chỉ là nhà ta ở quê, cách Hàm Dương khá xa, tận ở Sa Khâu quận."
"Đến lúc đó đường xá sẽ rất xa xôi a." Triệu Phong vừa cười vừa nói.
"Lão phu vừa gặp đã như thân với Triệu tướng quân, nay đã có cơ hội chứng kiến Triệu tướng quân thành thân, đương nhiên lão phu sẽ không bỏ lỡ."
"Ngày khác Triệu tướng quân đại hôn nhất định phải thông báo cho lão phu đấy." Hạ Vô Thả lại rất nghiêm túc nói.
Thấy vậy.
Triệu Phong nhẹ gật đầu: "Nhất định."
"Chủ thượng."
"Thượng tướng quân cho gọi." Trương Minh bước nhanh tiến vào.
"Hai vị cứ qua đó trước."
"Nghỉ ngơi dưỡng sức lâu như vậy, chắc là lại muốn động binh." Triệu Phong chắp tay với Hạ Vô Thả.
"Triệu huynh đệ cứ đi làm việc đi."
"Thương Binh doanh bây giờ đã vượt qua thời gian khó khăn nhất rồi, tiếp theo sẽ dễ dàng thôi." Trần phu tử đáp lại.
Ngay lập tức.
Triệu Phong liền lui xuống rời đi.
Thành Hàm Đan, đại điện nghị sự của phủ Thừa tướng cũ.
Vương Tiễn ngồi vào vị trí chủ tọa.
Ba vị chủ tướng đều tề tựu.
Mấy chục vị tướng lĩnh đều có mặt tại đại điện.
"Thành Hàm Đan đã hoàn toàn khống chế."
"Các chủ doanh cũng đã hoàn thành việc chỉnh biên lại."
"Mười ngày thời gian nói dài không dài, nhưng cũng chậm trễ mất mấy ngày."
"Triệu Vương Triệu Yển tuy đã bị Đại Tần ta bắt, cũng sẽ theo Đại vương về Hàm Dương, nhưng tôn thất Triệu quốc cùng các quan lại của hắn vẫn chưa bị bắt toàn bộ, kẻ chạy trốn cũng không ít."
"Đặc biệt là Thái tử của Triệu quốc cũ, người đứng đầu tôn thất Triệu quốc là Triệu Dật bây giờ đã chạy trốn tới đại địa, đồng thời được tướng lĩnh đại địa ủng hộ đã xưng vương, tự xưng Đại Vương, bây giờ tập hợp binh mã cố thủ ở đại địa, đồng thời còn có kỵ binh biên quân Triệu trấn giữ cùng con đường liên kết đến Triệu địa."
"Ngoài ra."
"Nước Yến cũng tập hợp mười vạn binh tấn công vào Triệu quốc, thừa dịp mười ngày này đã chiếm được vài tòa thành thị của Triệu địa." Vương Tiễn nghiêm mặt nói.
Nghe vậy!
Các tướng lĩnh đồng loạt chắp tay hướng Vương Tiễn: "Mạt tướng xin ra trận."
Vương Tiễn khoát tay.
Các tướng lĩnh nhìn nhau, không ai dám lên tiếng nữa.
"Hàm Đan đã bị phá, Triệu Vương đã bị bắt."
"Quân Triệu ở khắp các nơi trấn thủ đã hoàn toàn mất sĩ khí, trước khi chiếm được hoàn toàn Triệu địa, sẽ không gặp phải sức cản lớn từ quân Triệu nữa, bọn chúng hoặc là sẽ trực tiếp hàng Đại Tần, hoặc là sẽ chạy trốn đến đại địa."
"Đối với việc chạy trốn đến đại địa, không cần ngăn cản, cứ để chúng đi."
"Người càng tụ tập đông, đại địa càng loạn, làm cho sĩ khí bọn chúng bị đả kích càng nặng nề hơn."
"Quân ta phải nhanh chóng chiếm toàn bộ thành thị phía đông Triệu quốc, rồi sau đó mới dùng binh đến đại địa."
"Bây giờ chúng ta có thể huy động quân số 23 vạn."
"Vẫn sẽ chia thành ba đường, ba chủ doanh mỗi doanh tấn công một đường, còn chủ doanh sẽ điều hành như thế nào thì ba vị tướng quân tự mình an bài." Vương Tiễn nói với ba người Triệu Phong.
"Mạt tướng lĩnh mệnh." Các tướng đồng thanh đáp.
Tóm lại.
Chỉ đạo chủ yếu của Vương Tiễn là một điểm, phải bằng tốc độ nhanh nhất chiếm được Triệu địa.
Còn về đại địa.
Bây giờ bọn chúng đều đã là chim sợ cành cong, không dám đến phạm.
Hiện tại Triệu Dật và những thần tử Triệu chạy trốn chắc là đang đóng quân ở đại địa, yên vị ở một góc.
Phản công?
Bọn chúng không dám.
Đây chính là tính toán của Vương Tiễn.
——
Thời gian trôi qua!
Triệu quốc.
Một tòa thành nhỏ.
"Ha ha ha."
"Triệu Yển, Triệu quốc."
"Muốn diệt Đại Yên ta, bây giờ lại bị ta Đại Yên liên tục đoạt mấy chục tòa thành, Thái tử ta cũng coi như đã mở mang bờ cõi cho Đại Yên rồi." Yến Đan cười nói.
Nhìn Yến Đan cao hứng như vậy, các chiến tướng bên cạnh lại không hề thấy cao hứng chút nào.
"Thái tử."
"Bây giờ chúng ta đã chiếm được vài chục thành, không thể tiến sâu hơn được nữa."
"Phía trước chắc chắn là sẽ phải chạm trán với quân Tần." Nhạc Thừa thần sắc lo lắng nói.
"Quân Tần, bọn chúng thật dám giao chiến với quân ta sao?"
"Nếu như thật sự gặp mặt, quân ta có thể dừng bước, nhưng những thành mà quân ta đã chiếm thì vẫn thuộc về Đại Yên, không liên quan gì đến nước Tần của hắn cả." Yến Đan tự mãn nói.
Nhìn Yến Đan tự mãn tự đại như vậy, Nhạc Thừa chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Có lẽ cũng chỉ có Yến Đan với tính cách càn rỡ như thế, mới có thể nghĩ đến mưu đồ ám sát Tần.
Cuối cùng lại bị Tần bắt lấy cớ, có lý do chính đáng mà ra quân!
"Nếu quân Tần mà tiến công, chúng ta phải làm sao?"
"Chiến lực của quân ta không thể nào là đối thủ của quân Tần." Nhạc Thừa vẫn hết sức lo lắng nói.
Ông ta quá rõ về chiến lực của quân đội dưới trướng mình, đánh quân Triệu còn không lại, huống chi là quân Tần đã đánh tan tác quân Triệu.
"Bọn chúng không dám." Yến Đan vẫn tự tin nói.
Ngay lúc này!
Mười mấy kỵ binh Yến quốc ở ngoài thành hốt hoảng chạy về, dáng vẻ chật vật của bọn họ tựa hồ như đã gặp biến cố lớn, binh khí và chiến giáp của bọn chúng cũng không có, chỉ có cưỡi chiến mã chạy về.
"Thái tử, tình hình có chút không ổn."
Nhạc Thừa biến sắc, vội vàng nói.
Sắc mặt Yến Đan cũng trầm xuống, vung tay lên: "Nhanh mở cửa thành."
Cửa thành mở ra.
Mười mấy quân Yến sợ hãi chạy vào.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Binh khí và chiến giáp của các ngươi đâu?" Nhìn các binh sĩ đang quỳ trước mắt, Yến Đan lạnh lùng hỏi.
"Thái tử điện hạ."
"Quân Tần, quân Tần đến rồi."
"Bọn chúng bắt chúng ta, bắt chúng ta giao ra chiến giáp cùng binh khí."
"Mà lại… Còn để thuộc hạ mang về một phong thư."
Một Bách phu trưởng dẫn đầu, vẻ mặt kinh hãi, đưa lên một tấm thẻ tre.
Yến Đan lạnh mặt nhận lấy.
Mở ra xem.
"Không muốn chiến, lập tức rút khỏi tất cả thành thị Triệu quốc."
"Nửa canh giờ sau, Đại Tần ta tiến công, đối với địch tuyệt không khoan dung, giết không tha."
Ký tên: "Chủ tướng Đại Tần, Triệu Phong."
Nhìn thấy dòng này.
Sắc mặt Yến Đan trở nên xám ngoét.
"Tần tướng Triệu Phong, hắn dám uy hiếp ta như vậy sao?" Yến Đan lạnh lùng nói.
"Thái tử, người vừa mới nói là ai?" Nhạc Thừa biến sắc.
"Tần tướng Triệu Phong." Yến Đan lạnh lùng nói.
"Lại là hắn?"
"Thái tử."
"Thần đề nghị nhanh chóng rút quân, tuyệt đối không được giao chiến với quân Tần, nếu không quân ta gặp nguy rồi."
"Triệu Phong."
"Bạo Diên, Liêm Pha, Bàng Noãn đều chết trong tay hắn."
"Ngụy Vô Kỵ vốn chiếm ưu thế tuyệt đối cũng bại trong tay Triệu Phong."
"Tướng này được xưng là chiến tướng có tiềm lực nhất của Tần quốc, so với Bạch Khởi ngày xưa càng thêm dũng mãnh thiện chiến."
"Hàm Đan, chính là bị hắn đánh chiếm." Nhạc Thừa lo lắng nói.
Nhìn Nhạc Thừa bộ dạng này.
Yến Đan nhíu mày: "Thượng tướng quân, dù ngươi đã từng thất bại, rồi hàng phục, nhưng cũng không thể làm mất đi sĩ khí quân ta như vậy."
"Nước Yên ta cùng Tần quốc miễn cưỡng có thể coi như có quan hệ đồng minh."
"Một khi quân Tần cùng quân ta khai chiến, vậy sẽ đắc tội với Đại Yên ta, Thái tử ta không tin Doanh Chính ngu xuẩn đến mức đó."
Nghe vậy.
Nhạc Thừa vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ: "Thái tử, quân ta đánh vào Triệu quốc vốn dĩ là giành miếng thịt từ miệng của Tần quốc, đã đắc tội với Tần quốc rồi, Doanh Chính là ai chứ? Chẳng lẽ hắn sẽ nhẫn nhịn sao?"
"Đủ rồi."
Yến Đan lạnh lùng quát lên.
Rồi lập tức khoát tay: "Những thành thị này của Triệu quốc đã là của Đại Yên, Thái tử ta tuyệt đối không nhường ra."
"Hơn nữa."
"Triệu quốc công ta Đại Yên, Đại Yên ta báo thù, danh chính ngôn thuận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận