Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 81: Xem chừng Lý Tư! Cùng Vương Tiễn đơn độc ở chung!

Chương 81: Để ý Lý Tư! Ở riêng với Vương Tiễn!
Nghe Hàn Phi, Triệu Phong cười, lại nhích lại gần một chút: "Vậy ngươi không sống dai hơn ta đâu."
"Vậy cũng chưa chắc." Hàn Phi vẫn tức giận đáp.
"Sắp chia tay rồi, tặng ngươi một lời nhắc nhở."
Triệu Phong từ trong ngực lấy ra một mảnh vải lụa nhỏ, rồi ném về phía Hàn Phi trong tù.
"Hy vọng có ngày gặp lại." Triệu Phong vung tay, đi thẳng về phía quân doanh.
Còn Hàn Phi nhìn mảnh vải trước mặt, cũng thuận tay cầm lên.
Mở ra xem.
Sắc mặt Hàn Phi trở nên kỳ lạ, thậm chí còn có vẻ kinh ngạc.
"Để ý Lý Tư!"
Trên mảnh vải chỉ có bốn chữ này.
Nhưng chính là bốn chữ này, khiến Hàn Phi không khỏi kinh ngạc.
"Hắn vì sao lại bảo ta để ý Lý Tư?"
"Lẽ nào Lý Tư sẽ gây bất lợi cho ta sao?"
"Không thể nào."
"Lý Tư cùng ta là đồng môn, hắn lại còn là hảo hữu đồng môn của ta, sao hắn có thể gây bất lợi cho ta được?"
Hàn Phi trong lòng vô cùng kinh ngạc nghĩ ngợi.
Chính là ý tứ mà bốn chữ này mang lại, Hàn Phi rõ ràng là không tin.
Có thể nghĩ đến những ngày ở chung cùng Triệu Phong, Hàn Phi cũng biết rõ tuy rằng lời lẽ của Triệu Phong có phần hơi tùy tiện, nhưng lại rất cẩn trọng, sẽ không nói vô cớ.
Lời nhắc nhở này của hắn có lẽ thật sự có ẩn ý, cũng khiến Hàn Phi sinh ra một loại cảnh giác với Lý Tư.
Trong quân doanh!
Triệu Phong được quân hầu dẫn đường, một đường thông suốt.
Rất nhanh.
Đã đến bên ngoài trại lính của Vương Tiễn.
"Làm phiền thông báo với Thượng tướng quân, Đô úy Triệu Phong đã đến."
Quân hầu khom người nói với thống lĩnh thân vệ đang trấn thủ bên ngoài.
"Thượng tướng quân có lệnh."
"Triệu Phong đi vào rồi vào thẳng doanh gặp mặt." Thống lĩnh thân vệ cười một tiếng, mang theo ánh mắt có phần hiếu kỳ nhìn Triệu Phong.
Bây giờ danh tiếng của Triệu Phong đã lan khắp đại doanh Lam Điền, có thể nói tất cả duệ sĩ Lam Điền đều biết.
Cho dù những duệ sĩ trấn thủ ở biên giới cũng đều rõ.
Về những trải nghiệm kỳ lạ của Triệu Phong, cả quân đều hiếu kỳ, cũng có sự kính nể.
Triệu Phong có thể nói là người đầu tiên từ quân hậu cần đi ra thành hãn tướng!
"Triệu đô úy, thuộc hạ xin đưa đến đây." Quân hầu chắp tay với Triệu Phong.
"Làm phiền." Triệu Phong cũng lập tức chắp tay đáp lễ.
Sắp sửa đơn độc đối mặt Vương Tiễn, trong lòng Triệu Phong vẫn còn chút hồi hộp.
Đối với vị chiến thần Đại Tần được ghi lại trong lịch sử này, năng lực của hắn là không thể nghi ngờ.
Triệu Phong cũng mới chỉ gặp mặt hắn một lần khi đến chủ chiến doanh lần trước, nhưng lần đó không phải là gặp riêng.
Sau đó.
Triệu Phong liền đi vào trong trướng doanh.
Trong trướng doanh!
Vương Tiễn đang ngồi ở vị trí chủ vị xử lý công vụ.
Là một Thượng tướng quân, nắm quyền cả một đại doanh, Vương Tiễn đương nhiên là bận rộn công vụ, rất nhiều việc quân cần phải qua tay hắn xử lý mới được thi hành, đây cũng là quyền hành của Thượng tướng quân.
"Mạt tướng Triệu Phong, tham kiến Thượng tướng quân."
Vào doanh rồi, Triệu Phong khom người cúi đầu với Vương Tiễn.
Vương Tiễn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Miễn lễ, ngồi đi."
"Tạ Thượng tướng quân." Triệu Phong cảm ơn một tiếng, cũng không câu nệ quá nhiều, trực tiếp ngồi xuống cạnh bên cạnh.
Vương Tiễn cũng đặt thẻ tre xuống, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong.
"Nếu như bản tướng không nhớ nhầm, ngươi mới mười lăm tuổi đúng không." Vương Tiễn cười hỏi.
"Thưa Thượng tướng quân, mạt tướng đã mười sáu tuổi rồi." Triệu Phong trả lời.
"Ha ha."
"Mười sáu tuổi đã là hãn tướng trong quân, phá đô Hàn, bắt sống Hàn Vương."
"Có thể nói ngươi là người duy nhất đấy!" Vương Tiễn cười, nhìn Triệu Phong ánh mắt cũng rất hài lòng.
Trong quân có hãn tướng như vậy, lại còn ở dưới trướng của mình, tự nhiên Vương Tiễn cũng rất mát mặt.
"Thượng tướng quân quá khen."
"Mạt tướng cũng là do vận may." Triệu Phong cười trả lời.
"Vận may của ngươi cũng là một phần thực lực."
"Hơn nữa thực lực của ngươi còn mạnh hơn cả vận may." Vương Tiễn rất thâm ý nói.
Triệu Phong cười, khiêm tốn nói: "So với Thượng tướng quân, mạt tướng còn kém xa."
"Ngươi tên tiểu tử này."
"Ngày trước ở trại tân binh còn giấu nghề nhỉ." Vương Tiễn nói với chút ý cười.
"Cũng không tính là giấu dốt, mà là tại trại tân binh lúc ấy cũng không chuyên tâm cho lắm." Triệu Phong uyển chuyển trả lời.
Tại trại tân binh lúc ấy, hoàn toàn chính xác, Triệu Phong chỉ dùng năm phần sức trong mười phần lực, là vì cẩu mệnh.
Có lẽ cũng chính vì cẩu mệnh này mà giúp hắn trong quân hậu cần có thêm được một loạt thuộc tính, nếu không ngay từ đầu đã ra chiến trường, chỉ sợ không còn mạng để mà về, chiến trường quá mức tàn khốc.
Vương Tiễn chỉ mỉm cười với Triệu Phong, cũng không nói gì.
Rõ ràng.
Hắn có lẽ cũng hiểu Triệu Phong từng nghĩ gì trong lòng.
"Chiến công của ngươi bản tướng đã tâu lên Đại vương."
"Có lẽ trong vài ngày nữa, Đại vương sẽ ban thưởng." Vương Tiễn cười nói.
"Đa tạ Thượng tướng quân." Triệu Phong lập tức cảm tạ, nhưng vẻ mặt không có quá nhiều dao động.
"Ngươi không mong chờ xem lần này mình sẽ nhận được phần thưởng như thế nào sao?"
Nhìn Triệu Phong bình tĩnh, không chút vui mừng, ngược lại vô cùng điềm tĩnh, Vương Tiễn có hơi bất ngờ.
"Chế độ quân công của Đại Tần rất nghiêm minh, có quy định về thưởng phạt."
"Dù mạt tướng có mong chờ thế nào, thì cũng phải dựa theo chế độ quân công để xét thưởng." Triệu Phong điềm tĩnh trả lời.
"Tâm tính trầm ổn, ngươi thật sự là một người có tố chất làm thống binh chiến tướng." Vương Tiễn khen ngợi.
Sau đó.
Vương Tiễn cũng không úp mở nữa: "Với chiến công mà ngươi lập được lần này, ngươi có thể thăng lên phó tướng, tước vị ít nhất cũng thăng ba tước, nhập ngũ chưa đến một năm đã thăng lên vị trí như vậy, ngươi là người đầu tiên trong quân Đại Tần."
"Xin hỏi Thượng tướng quân, lần này chiến sự đã định rồi, chúng ta sẽ về đại doanh, hay ở lại Hàn địa này?" Triệu Phong hiếu kỳ hỏi.
"Ngươi thuộc về dưới trướng Lý Đằng, sẽ làm phó tướng, hiệp trợ Lý Đằng trấn thủ."
"Còn đại quân ở đây, sẽ về đại doanh." Vương Tiễn mỉm cười.
"Mạt tướng hiểu rõ." Triệu Phong nhẹ gật đầu.
Ở lại Hàn địa.
Đây mới đúng ý của hắn.
Cơ hội để thai nghén ý tưởng của mình và tạo ra cơ đồ của riêng mình cũng đến rồi.
Bây giờ Hàn vừa mới bình định, chính là thời khắc hỗn loạn, đây cũng chính là cơ hội tốt nhất với Triệu Phong.
"Lần này cũng là nhờ có ngươi bắt được Hàn Vương, nếu để hắn trốn thoát, bản tướng cũng không biết ăn nói sao với Đại vương." Vương Tiễn cười nói.
"Bổn phận của mạt tướng, Thượng tướng quân quá lời rồi." Triệu Phong lập tức đáp.
"Đợi khi sứ giả của Vương triều đến, bản tướng cũng sẽ lên đường về Hàm Dương, trong ngắn hạn sẽ không có chiến sự." Vương Tiễn có phần thổn thức nói.
Là một thống binh chiến tướng.
Nếu không có chiến sự, chẳng khác gì mãnh hổ bị nhốt trong thành.
"Trong ngắn hạn có lẽ không có chiến sự."
"Nhưng Thần Châu vẫn còn năm nước." Triệu Phong đáp.
"Chính xác, thiên hạ vẫn còn năm nước."
"Đại vương anh minh, có lẽ trong mười năm, thiên hạ cuối cùng rồi cũng sẽ thống nhất." Vương Tiễn gật đầu, trong mắt tràn đầy mong chờ về tương lai.
Lúc này!
Triệu Phong hơi do dự trong lòng, chậm rãi đứng lên từ trên chỗ ngồi, khom người cúi đầu với Vương Tiễn: "Thật ra, Thượng tướng quân."
"Mạt tướng có một chuyện muốn nhờ."
"Có thể sẽ có phần đường đột, hoặc là có chỗ mạo phạm, nhưng là một nam nhi, mạt tướng không thể không nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận