Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 224: Doanh Chính: Cái này tiểu tử còn không nghe cô. (1)

Chương 224: Doanh Chính: Cái tên tiểu tử này thật không nghe lời ta. (1)
Sau một hồi kéo dài, các triều thần mới nhao nhao hoàn hồn.
"Thần chúc mừng Đại vương."
"Ngư Dương đại thắng, ba mươi vạn quân Yến tinh nhuệ đều bị Đại Tần ta chém giết và bắt sống."
"Nước Yến đã không còn sức chống lại Đại Tần ta."
"Tiêu diệt Yến quốc chỉ là chuyện trong tầm tay."
Úy Liễu dẫn đầu đứng ra nói.
"Chúng thần chúc mừng Đại vương."
Cả triều văn võ đều nhao nhao hô to.
Đương nhiên.
Lời chúc mừng này phần lớn đều là thật lòng, theo việc thành Ngư Dương bị đại doanh Vũ An công phá, sự hủy diệt của nước Yến đã thấy rõ, thống nhất Đại Tần cũng có thể thấy được.
Nhưng đối với những người như Vương Oản mà nói.
Giờ phút này trên mặt bọn họ mang theo vẻ lạnh lùng, trong lòng lại càng thêm hằn học.
Nếu như lập chiến công này là đại doanh khác ngoại trừ Triệu Phong và Vương Tiễn, thì cao thấp Vương Oản bọn họ cũng sẽ lớn tiếng chúc mừng, thậm chí còn muốn xin công cho người đó.
Có thể xui xẻo chính là ở chỗ Triệu Phong.
Lần này diệt nước Yến, tước vị của Triệu Phong sẽ lại thăng lên một cấp.
Đại Tần duy nhất có Thượng tướng quân cấp 19.
Sau đó nếu lại có cơ hội lập công nữa, nhất định sẽ được phong làm quốc úy.
Đến lúc đó.
Toàn bộ binh quyền của Đại Tần sẽ quy về Triệu Phong chấp chưởng.
Địa vị quốc úy tôn quý.
Phàm quân đội chủ chiến dưới thiên hạ đều bị quốc úy quản lý.
Nếu như không nắm quyền chỉ huy, đó là quân địa phương đóng quân tại các quận.
Thật sự đến bước đó.
Quyền thế của Triệu Phong chính là chân chính ngập trời.
Mỗi khi nhìn thấy Triệu Phong lập công sắp được phong thưởng, Vương Oản liền cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải phân, vì hắn chỉ có thể đứng nhìn, cũng không có biện pháp gì để ngăn cản.
Thứ nhất.
Triệu Phong là Thượng tướng quân chấp chưởng một đại doanh.
Thứ hai.
Hiện tại trách nhiệm điều động lương thảo không nằm trong tay hắn, dù trong lòng có ý định trì hoãn lương thảo, hắn cũng không can thiệp được.
Thứ ba.
Nếu như hắn thật sự có cơ hội trì hoãn lương thảo, vậy tấu chương vạch tội của Triệu Phong tuyệt đối sẽ truyền đến trước mặt Đại vương, hắn chắc chắn sẽ bị trách tội.
Cho nên.
Vương Oản cũng có chút bất đắc dĩ.
Coi như hận Triệu Phong đến tận xương tủy, hắn cũng không có cách nào đối phó được.
Hiện tại Vương Oản chính là hối hận, đã không ra tay đối phó Triệu Phong khi hắn vừa mới bắt đầu có thế lực.
"Triệu Phong."
"Hắn vẫn là trước sau như một không nghe lời ta."
"Bảo hắn đừng xông pha chiến trận, hắn hết lần này tới lần khác không nghe."
Doanh Chính chậm rãi lên tiếng, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nghe ra sự che chở con cái nồng đậm trong giọng nói của Doanh Chính.
Trong lời nói tuy có trách cứ, nhưng càng nhiều vẫn là sự ân cần lo lắng.
"Đại vương."
"Bây giờ thành Ngư Dương đã bị công phá, quân Yến có thể chiến đấu cho dù thêm cả tân binh chiêu mộ cũng không đến hai mươi vạn."
"Mà quân tinh nhuệ đều ở lại Ngư Dương."
"Nước Yến không còn đáng lo ngại."
Lý Tư vừa cười vừa nói.
"Tề Sở hai nước bây giờ có động tĩnh gì?"
Doanh Chính nhìn triều đình hỏi.
"Bẩm Đại vương."
"Tề Sở hai nước vẫn luôn phái sứ thần đến Đại Tần ta, muốn vì nước Yến cầu tình, xin Đại Tần bãi binh."
"Nhưng lão thần một mực ngăn cản bọn họ, trực tiếp từ chối."
Vương Oản lập tức nói.
"Nói cho sứ thần hai nước Tề Sở biết."
"Tiêu diệt Yến, là chuyện bắt buộc phải làm."
"Bất kỳ ai cũng ngăn cản không được."
"Nước Yến dám hành thích cô, suýt chút nữa lấy đi tính mạng cô, nếu như chuyện này cũng có thể ân xá, vậy ngày khác quả nhân cũng sẽ phái người đi hành thích Tề vương và Sở vương của họ, xem xem bọn họ có ân xá không."
Doanh Chính lạnh lùng quát.
Thống nhất thiên hạ là đại nghiệp bắt buộc phải làm.
Doanh Chính sao có thể có bất kỳ sự do dự nào.
Bãi binh?
Dù cho Doanh Chính mở miệng, cả triều văn võ cũng sẽ không đồng ý, hàng trăm vạn quân sĩ Đại Tần lại càng không đồng ý.
"Lão thần hiểu."
Vương Oản lập tức nói.
"Vương Tiễn Thượng tướng quân."
Doanh Chính nhìn về phía Vương Tiễn.
"Thần ở đây."
Vương Tiễn lập tức đáp.
"Trong chiến dịch Ngư Dương."
"Bắt được hàng binh tốt không dưới hai mươi vạn."
"Đại doanh Vũ An bây giờ đang chinh phạt không ngừng, không thể vì trông coi áp giải hàng binh tốt mà dẫn đến binh lực không đủ."
"Đã đến lúc đại doanh Lam Điền nên nhúc nhích một chút."
"Không chỉ là bắt giữ những hàng binh tốt này, mà còn là trấn áp Tề Sở hai nước."
Doanh Chính bá khí quát.
Vương Tiễn lúc này đứng ra: "Thần tuân lệnh."
"Ban thưởng điều binh hổ phù."
Doanh Chính khoát tay chặn lại.
Từ trên bàn lấy lên một cái hổ phù đã được chuẩn bị sẵn, Triệu Cao lập tức tiến lên nâng lấy, đi về phía Vương Tiễn, cung kính trao hổ phù.
Thượng tướng quân đóng quân ở nơi nào, không có hổ phù thì không thể điều binh.
Tuy nói là như vậy.
Nhưng cái hổ phù này đối với những chiến tướng có uy vọng cao mà nói, có hay không cũng không quan trọng.
Đương nhiên.
Nhìn khắp Đại Tần cũng không ai dám không có hổ phù mà đi điều binh, dù sao đây là sai lầm mang tội diệt tộc.
Không có chiếu không được động binh.
Không có hổ phù không được động binh.
Đây là luật pháp.
"Các khanh còn có việc gì bẩm báo không?"
Doanh Chính nhìn các quần thần trong triều hỏi...
...
Nước Yến, biên giới Thành Dương!
"Thượng tướng quân."
"Trận chiến này thu hoạch rất lớn."
"Chém giết gần bốn vạn quân Yến, thu được quân lương rất nhiều, đủ quân ta dùng trong ba tháng."
"Trận chiến này quân ta cơ hồ không dùng đến lương thảo của Đại Tần, phần lớn đều là thu được từ nước Yến."
Chương Hàm vẻ mặt kích động bẩm báo với Triệu Phong.
"Từ khi Triệu quốc rút quân khỏi nước Yến ngày xưa, nước Yến vẫn luôn tích lũy thực lực, lương thảo của họ đầy đủ cũng không có gì kỳ quái."
Triệu Phong bình tĩnh nói, không hề ngạc nhiên.
Trong các nước chư hầu.
Nếu nói nước nào có lương thảo có thể cung cấp cho quân đội chinh phạt cần thiết, một là Đại Tần, một là nước Yến.
Bởi vì đất Đốc Kháng của họ là nơi sản xuất lương thực màu mỡ.
Bảy tám phần lương thảo cả nước Yến đều xuất phát từ đất Đốc Kháng.
Chỉ có điều.
Phần lớn vẫn bị quyền quý thao túng.
Đương nhiên.
Chờ sau này Đại Tần diệt Yến rồi, những đất đai này đều sẽ thuộc về Đại Tần.
Bây giờ quốc lực của Đại Tần, ruộng đồng chỉ có thể ban thưởng cho người có tước vị, Đại Tần nội địa đã phổ biến hết, nhưng ở các nơi đã diệt vong như Tam Tấn thì vẫn còn trong quá trình phổ biến chậm rãi, dù sao liên lụy quá nhiều.
Nếu lập tức phổ biến toàn bộ, sẽ có hỗn loạn không nhỏ.
Dù sao lực lượng của những quý tộc kia không hề nhỏ.
Tất cả đều phải chờ đến khi thống nhất rồi mới tính tiếp.
Đương nhiên.
Về việc Tần Vương có muốn làm hay không, Triệu Phong không rõ.
Dù sao Triệu Phong đã quyết định.
Đợi đến sau khi Tần mạt, hắn sẽ khai sáng cơ đồ vương triều bá nghiệp, nhất định sẽ phải thu hết ruộng đất về cho quốc gia sở hữu.
Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt số người chết đói, càng có thể khiến quốc lực cường thịnh.
"Thượng tướng quân."
"Bây giờ hàng binh của nước Yến nhiều như vậy, quân ta không đủ người."
"Có cần phải xin chỉ Đại vương, phái thêm chút binh lực đến tiếp nhận hàng binh không?"
Chương Hàm hỏi.
"Ngươi có thể nghĩ đến chẳng lẽ Đại vương lại không nghĩ ra?"
"Chờ tin tức hai mươi vạn hàng binh bị bắt ở Ngư Dương truyền đến Hàm Dương, Đại vương tự nhiên sẽ phái binh đến."
Triệu Phong cười nói.
Đối với mưu trí và quyết đoán của Tần Vương, Triệu Phong không hề nghi ngờ.
Tần Vương tuy nói là tướng ở ngoài, động binh điều hành đều mặc kệ.
Nhưng những việc hậu cần, và phối hợp đại doanh, Tần Vương tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Mạt tướng hiểu rồi."
Chương Hàm cũng không cần phải nói nhiều nữa.
"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Ngày mai tiếp tục động binh."
"Thừa dịp nước Yến mệt mỏi, trực tiếp đánh vào hang ổ."
Triệu Phong trầm giọng nói.
"Vâng."
Chương Hàm khom người cúi đầu, lui xuống.
"Phái người truyền lệnh cho Đồ Tuy."
"Sau khi chuyện ở Ngư Dương được định đoạt, không được chậm trễ, tiếp tục tiến quân."
"Bảo hắn từ Trác Thành tiến quân, lấy Kế Thành làm trung tâm, hợp binh tại Kế Thành."
Triệu Phong nói với Trương Minh.
"Thuộc hạ lập tức phái người truyền lệnh."
Trương Minh lập tức cúi đầu.
Lập tức.
Triệu Phong tựa vào trong doanh trại trên giường.
"Kết toán thuộc tính giết địch."
Triệu Phong nói.
"Đại chiến kết thúc."
"Kết toán điểm thuộc tính giết địch của bộ khúc dưới trướng túc chủ."
"Bộ khúc dưới trướng túc chủ giết 106858 người, nhặt được 26714 điểm thuộc tính."
"Nhặt được 2883 điểm chân khí."
"Nhặt được 3349 điểm lực lượng."
"Nhặt được 3345 điểm tốc độ."
"Nhặt được 2731 điểm tinh thần."
"Nhặt được 2973 điểm thể chất."
"Nhặt được 1143 ngày tuổi thọ."
Bảng hiện nhắc nhở.
"Ba mươi mốt năm tuổi thọ."
Nhìn số tuổi thọ nhặt được cuối cùng, Triệu Phong cười.
Đây chính là thứ hắn muốn.
Mở giao diện thuộc tính.
Túc chủ: Triệu Phong.
Tuổi tác: 21 tuổi.
Chân khí: 17578 điểm (Chân khí càng mạnh, đan điền chân khí càng nhiều, chân khí bộc phát càng mạnh, chân khí cảnh giới Đại Tông Sư nhất trọng.)
Lực lượng: 20471 (Lực lượng càng mạnh, có thể bộc phát ra lực lượng tương ứng.)
Tốc độ: 20332 (Chỉ số càng cao, tốc độ càng nhanh.)
Thể chất: 18863 (Thể chất càng mạnh, vết thương hồi phục nhanh, thể lực cuồn cuộn không dứt, càng nhanh hồi phục tốc độ chân khí.)
Tinh thần: 18854 (Tinh thần lực có thể phóng ra ngàn trượng, tu luyện có thể hút thiên địa linh khí trong ngàn trượng hư không.)
Tuổi thọ: 223 năm thêm 31 năm lẻ 16 ngày [thọ nguyên cảnh giới 500 năm, bị quy tắc khó hiểu áp chế].
Công đức: 1125 điểm (Có thể chuyển hóa thành điểm thuộc tính tự do, có thể chuyển hóa thành điểm kỹ năng.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận