Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 348: Bàn Cổ huyết dịch! Phật tu sau cùng giãy dụa! (2)

Chương 348: Bàn Cổ huyết dịch! Phật tu sau cùng giãy dụa! (2)
Nghe vậy. Doanh Chính trong lòng cũng vô cùng cảm động.
“Phong nhi, con cứ yên tâm.” “Đại Tần thế tục con không cần để ý đến, con chỉ cần làm những gì con nên làm thôi.” “Đại Tần, Thần Châu, hết thảy tương lai đều ở trên người con.” Doanh Chính trịnh trọng nói.
“Dạ, lão cha.” “Hôm nay cha cứ thoải mái uống rượu đi ạ.” “Hôm nay là ngày vui của con trai cha đấy.” Triệu Phong cười nói.
Bất quá.
Ánh mắt liếc nhìn về phía Triệu Khải bên cạnh.
“Tiểu tử này cũng đến tuổi thành thân rồi.” “Nên tìm cho ngươi vài mối hôn sự.” Triệu Phong cười nói.
“Cha.” “Con vẫn còn sớm.” Triệu Khải vội vàng nói.
“Đã gần hai mươi rồi, không còn sớm nữa.” “Để cho tông chính đi xem chọn cho con một mối hôn sự.” “Cũng cho cha ôm một đứa cháu trai.” Triệu Phong cười nói.
“Cha con nói không sai.” “Đúng là đến tuổi lấy vợ rồi, những năm này đại chiến phát triển quá nhanh, quốc chính lại sung túc, ta cũng quên mất hôn sự của Khải nhi, lần này A Ông đích thân vì con đi lựa chọn, đến khi đó để tự con quyết định.” Doanh Chính cười nói.
Nghe hai vị trưởng bối chí thân nói vậy.
Triệu Khải cũng chỉ đành gật nhẹ đầu: "Vâng."
“Vũ nhi cũng đã trưởng thành rồi.” “Cũng nên cho nó nhập ngũ.” Triệu Phong nói thêm.
“Chuyện của hậu bối thì cứ để hậu bối tự an bài.” “Khải nhi, mấy đứa em con cứ xem mà an bài, tự giải quyết đi.” “A Ông với cha con sẽ không can thiệp nhiều.” Doanh Chính cười nói.
"Dạ." Triệu Khải khẽ gật đầu.
"Được rồi."
“Phong nhi, con cũng đi thay bộ đồ cưới đi.” “Chuẩn bị một chút.” “Tuy nói không phải chính thê, nhưng cũng có thể xem như ân đãi.” Doanh Chính nói.
“Vâng.” Triệu Phong khẽ gật đầu.
Rất nhanh.
Màn đêm buông xuống.
Trong hoàng cung một mảnh náo nhiệt.
Quân thần gặp gỡ, mở tiệc yến.
Cũng là náo nhiệt khác thường.
Cưới Cửu Lê Thánh Nữ, thân phận thiếp thất, địa vị tự nhiên là không thể so với chính thê, nhưng vì nàng mang thân phận Thánh nữ Cửu Lê, Đại Tần cũng đã ban cho nàng ân đãi lớn nhất.
Sau khi tiệc cưới kết thúc.
Phủ thái tử.
Tẩm điện của Triệu Phong.
Xi Thuyên mặc trang phục cưới của Cửu Lê tộc, toàn thân trang sức bạc, có một loại phong tình dị vực khác biệt so với trang phục cưới xanh ngọc.
Khi Triệu Phong đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt Xi Thuyên.
“Phu quân.” Xi Thuyên ôn nhu gọi một tiếng.
"Xi Thuyên, trước đây một mặt khác biệt, không ngờ ngươi lại gả cho ta.” Triệu Phong mỉm cười.
“Phu quân thần võ như t·h·i·ê·n thần, được gả cho phu quân là phúc của Xi Thuyên, cũng là phúc của Cửu Lê ta.” Xi Thuyên dịu dàng t·r·ả lời.
“Vậy thì vào thẳng vấn đề chính đi.” Triệu Phong cười, trực tiếp tiến về phía Xi Thuyên.
Vung tay lên.
Ánh nến trong điện tan biến.
Một màn sênh ca hình tượng hiện ra trong điện, hết thảy không thể diễn tả thành lời.
Khi hơn một canh giờ trôi qua.
Đại chiến kết thúc.
Một đạo quang mang đỏ như m·á·u từ trên người Xi Thuyên bay ra.
Một cỗ năng lượng k·h·ủ·n·g·b·ố tột độ từ đạo quang mang đỏ như m·á·u này phát ra.
“Đây là cái gì?” Triệu Phong trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn đạo quang mang đỏ như m·á·u đang lơ lửng trước mặt.
“Kiểm tra được 【Bàn Cổ huyết dịch - một giọt】 dung hợp có thể cải biến cường hóa nhục thân, cải biến thể chất, bên trong chứa huyết mạch truyền thừa.” Bảng bỗng nhiên nhắc nhở.
“Bàn Cổ huyết dịch?” Triệu Phong mở to hai mắt, có chút khó tin.
Tuy nói.
Đây không phải tinh huyết của Bàn Cổ trong truyền thuyết, nhưng dù chỉ là huyết dịch, ẩn chứa bên trong cũng là vô cùng mênh m·ô·n·g.
Bàn Cổ.
Sáng Thế thần của một phương t·h·i·ê·n địa này, t·h·i·ê·n địa vạn vật đều do ông hiển hóa, có thể nói dù là tộc quần nào sống trong hồng hoang, đều phải tôn xưng Bàn Cổ đại thần là phụ thần, hết thảy tộc quần đản sinh đều là do Bàn Cổ.
m·á·u của ông.
Đó chính là huyết dịch của Sáng Thế thần, dù không phải tinh huyết, uy năng cũng vô tận.
"Không ngờ truyền thuyết của tộc quần lại là thật.” Xi Thuyên nhìn ánh sáng đỏ trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút nóng lên mang theo vài phần kinh ngạc.
"Ngươi biết rõ vật này?" Triệu Phong hiếu kỳ hỏi.
“Phu quân, chàng có biết vì sao Cửu Lê Tộc ta lại có Thánh Nữ không?” Xi Thuyên dịu dàng hỏi.
“Ta hiểu biết về Cửu Lê tộc chỉ qua sách vở, không biết cụ thể.” Triệu Phong lắc đầu.
“Các đời Thánh Nữ của Cửu Lê Tộc đều không được kết hôn, đồng thời mỗi một đời Thánh Nữ đều dùng một nghi thức đặc biệt của Cửu Lê Tộc để truyền thừa, trong truyền thuyết, trong cơ thể Thánh Nữ phong ấn lực lượng để Cửu Lê Tộc phục hồi, một khi mở ra, Cửu Lê tộc ta sẽ có sức mạnh tranh giành Thần Châu.” “Chỉ là đã nhiều năm như vậy, sức mạnh này vẫn không từng xuất hiện, thì ra là cần Thánh Nữ lấy chồng.” Xi Thuyên ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Thánh Nữ không thể kết hôn, vậy vì sao ngươi lại gả đi?” Triệu Phong cười hỏi.
“Cửu Lê từ lâu không còn cổ hủ như trước, đặc biệt là sau khi chữ viết và văn hóa của Đại Tần du nhập, lại càng như vậy.” Xi Thuyên lườm Triệu Phong một cái.
Nha đầu này, ngược lại là không có sợ Triệu Phong như vậy.
Không giống các thiếp thất khác, sợ làm Triệu Phong không t·h·í·c·h.
“Ngươi nha đầu này gả thật tốt.” “Lần này ta nhờ hồng phúc của ngươi, có được cơ duyên lớn.” Triệu Phong cười nói.
Trực tiếp đưa tay chạm vào luồng sáng đỏ kia.
Lập tức.
Luồng sáng đỏ này trực tiếp hòa tan vào thân thể Triệu Phong.
Bàn Cổ huyết dịch, một khi dung nhập, thể chất của Triệu Phong sẽ nghênh đón sự thay đổi.
"Nhận được Bàn Cổ huyết dịch một giọt.” "Có lựa chọn dung hợp không?" Bảng nhắc nhở.
"Dung hợp." Triệu Phong làm gì do dự.
Nếu là huyết mạch của Tổ Vu, Triệu Phong có lẽ sẽ không nghĩ tới, dù sao hắn không muốn thay đổi thân xác người của mình, nhưng huyết mạch Bàn Cổ lại hoàn toàn khác.
Đây là huyết mạch của Sáng Thế thần, trong trời đất vạn vật chúng sinh đều do Bàn Cổ diễn sinh ra, điều này tự nhiên không có bất kỳ thay đổi nào, dung nhập huyết dịch này sẽ chỉ làm huyết mạch của Triệu Phong càng mạnh mẽ hơn.
Theo tiếng nói của Triệu Phong.
Giọt huyết dịch Bàn Cổ trong nháy mắt xông vào trong cơ thể Triệu Phong.
Phanh, phanh, phanh.
Huyết dịch dung nhập.
Tim của Triệu Phong bắt đầu đập kịch l·i·ệ·t.
“Có thể chuyển hóa thuộc tính lực long tượng 100000 điểm, có thể chuyển hóa toàn thuộc tính 20000 điểm, mời túc chủ lựa chọn.” Bảng lại một lần nữa nhắc nhở.
Toàn thuộc tính bây giờ của Triệu Phong không còn là toàn thuộc tính ban đầu hay lần biến đổi thứ hai nữa.
Giờ đây sự thay đổi thuộc tính ở tầng bậc cao hơn.
Nếu ai mà nhận được sự dung hợp huyết dịch của Bàn Cổ này, có thể trực tiếp đạt tới thân thể Tiên nhân, rơi vào người Triệu Phong cũng đồng dạng có sự tăng phúc mạnh mẽ.
“Lựa chọn hai vạn toàn thuộc tính.” Triệu Phong không hề do dự, trực tiếp lựa chọn toàn thuộc tính.
Dù sao như vậy mới giúp Triệu Phong đạt được phần thưởng bảo rương.
Sau một khắc.
Huyết dịch Bàn Cổ hoàn toàn hòa tan vào Triệu Phong.
Triệu Phong lúc này nghênh đón sự thăng hoa.
Đan điền mở rộng, p·h·á·p tắc chân nguyên tăng vọt.
Thực lực tăng lên nhanh chóng.
“Túc chủ toàn thuộc tính đột p·h·á đạt tới 30000 điểm, ban thưởng hai bảo rương cấp sáu.” Bảng nhắc nhở.
"Xi Thuyên."
“Ngươi đúng là phúc tinh của ta.” “Xem ra ta còn phải thưởng cho ngươi nhiều hơn nữa.” Triệu Phong cười lớn, lại bắt đầu hành động. . .
Tây Cảnh!
Sau khi liên quân chư quốc bị quân sĩ tinh nhuệ Đại Tần đánh tan chính diện.
Quân phong của Đại Tần hướng về đại địa Tây Cảnh nhanh chóng khuếch trương.
Quân phong đi đến đâu, không ai ngăn nổi.
Nước đầu tiên bị diệt chính là Đại Uyển quốc ở Tây Cảnh, nơi gần Đại Tần nhất.
Quân phong của Đại Tần không dừng lại vì diệt một tiểu quốc đó.
Vẫn tiếp tục tiến công.
Thời g·i·a·n dần trôi qua.
Một tháng.
Hai tháng.
Ba tháng.
Chư quốc Tây Cảnh căn bản không có sức phản kháng nào, những phật tu không ai bì nổi kia sau khi tổn thất không ít đệ t·ử, nhanh chóng rút khỏi chư quốc, từ bỏ chùa miếu của mình, hướng đến tổng chùa của Phật môn Tây Cảnh ở Ô Tôn quốc mà hội tụ.
Đến tháng thứ tư.
Đô thành Ô Tôn quốc.
“Gió, gió, gió.” “Đại Phong.” Ngoài thành.
Hồng lưu áo giáp đen ép tới.
Vô số hồng lưu theo tiếng gió gầm rú quét sạch hướng đô thành Ô Tôn quốc này.
Tiếp đó.
Vương Bí dẫn đầu xông ra.
Một đao.
Một đạo đao mang chân khí trong nháy mắt t·r·ảm p·h·á cửa thành.
Hồng lưu áo giáp đen thừa thế đánh vào trong thành.
Trong thành chỉ có mấy vạn quân Ô Tôn đại bại như núi đổ, nhao nhao quỳ xuống đất đầu hàng.
Hồng lưu áo giáp đen giết vào vương thành, trực tiếp giết tới chùa Ô Tôn.
Lúc này.
Đại quân dừng bước bất động, vô số cung tiễn thủ nhắm ngay chùa trước mặt.
Trong ánh mắt của họ.
Hơn vạn phật tu tập trung trước chùa miếu, tay cầm trường côn, trận địa sẵn sàng đón quân đ·ị·c·h.
Chỉ có điều dưới ánh mắt của họ, dường như không nhìn thấy bất cứ vẻ sợ hãi nào.
“Thượng tướng quân.” “Toàn bộ vương thành của Ô Tôn đã bị quân ta công chiếm, chỉ còn lại chùa này.” Khi Vương Bí cùng Đồ Tuy đến nơi đây, lập tức có tướng lĩnh đến bẩm báo.
Vương Bí và Đồ Tuy nhìn nhau, đồng thời quát lớn: “Bắn tên.” Một tiếng hiệu lệnh vang lên.
Các quân sĩ tinh nhuệ xung quanh không chút do dự, trong nháy mắt vạn tên cùng bắn, hướng về chùa phía trước mà phóng xạ tới.
Vô số mũi tên như mưa, điên cuồng trút xuống.
Chỉ là.
Những phật tu trước chùa căn bản không hề bối rối.
Chỉ thấy một vị phật tu lớn tuổi cầm thiền trượng trong tay, bỗng nhiên hạ xuống mặt đất.
Oanh một tiếng.
Một đạo màn sáng vàng óng trong nháy mắt khuếch tán ra xung quanh hư không, chớp mắt bao phủ toàn bộ hư không của chùa.
Một khắc.
Hàng ngàn mũi tên giống như ngừng lại giữa không trung, bị màn sáng vàng óng này chặn lại.
"Người Tần."
"Phật tự của ta là nơi quan trọng của Phật môn, tượng Phật của ta ở chỗ này.""Nếu như các ngươi lui quân, các nước Tây Vực sẽ tặng cho các ngươi.""Nếu không, đừng trách Phật môn ta không khách khí." Vị tu sĩ Phật giáo cầm thiền trượng lạnh lùng quát, trên mặt mang theo vẻ giận dữ, nhưng giờ phút này đều bị kiềm nén. "Phật môn của ngươi đối với Đại Tần của ta không khách khí?" "Các ngươi xâm phạm Đại Tần của ta khi đó tại sao không nói không khách khí?" "Bây giờ còn muốn thế nào?" Vương Bí liếc nhìn, cười lạnh. Sau đó, lớn tiếng nói: "Mời quốc sư ra tay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận