Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 158: Tửu Tiên lâu là phu quân? (1)

Chương 158: Tửu Tiên Lâu là phu quân? (1)
"Bất quá."
"Vương Oản bọn chúng tay không khỏi cũng kéo dài quá dài."
Ngược lại.
Doanh Chính trên mặt lại hiện lên một vòng lãnh ý.
Theo mà.
"Đốn Nhược."
Doanh Chính vừa dứt lời.
"Thần tại."
Đốn Nhược lập tức có mặt.
"Cho cô đi thăm dò vụ án tham ô lương bổng, những kẻ liên quan phải trên bất phong đỉnh."
"Ngoài ra, cho cô trọng điểm điều tra Vương Oản cùng Ngỗi Trạng."
"Có chuyện gì thì tạm thời đừng rêu rao, thượng tấu với cô."
Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói.
"Thần lĩnh chiếu."
Đốn Nhược lập tức gật đầu, sau đó lui xuống.
Hắc Băng Đài tham gia điều tra.
Vô luận chuyện gì đều trực tiếp báo với Tần Vương, điều này không phải Thiếu Phủ hay Đình Úy có thể can thiệp.
Đương nhiên.
Lần này Doanh Chính coi như là muốn toàn bộ triều đình dưới trướng để Thiếu Phủ và Đình Úy điều tra tham ô và ăn hối lộ trái phép.
Lý Tư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này để chèn ép Vương Oản bọn họ.
Hàm Dương, cách Vương phủ chỉ một con đường.
Một tòa phủ đệ ở chỗ này.
Trên tòa phủ đệ này đã có một tấm biển hoàn toàn mới.
Triệu phủ!
Hiển nhiên.
Đây chính là phủ đệ mà Tần Vương ban cho Triệu Phong.
"Yên Nhi, sau này đây chính là nhà của chúng ta ở Hàm Dương."
Nhìn tòa phủ đệ trước mắt, Triệu Phong hài lòng cười một tiếng.
Mặc dù còn chưa bước vào, nhưng Triệu Phong có thể đoán được tòa phủ đệ này chắc chắn không nhỏ hơn Vương phủ.
"Phu quân."
"Không ngờ Đại Vương lại ban cho chàng cả một tòa phủ đệ như thế này."
Vương Yên nhìn phủ đệ, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ tòa phủ đệ này có gì đặc biệt sao?"
Triệu Phong cười hỏi.
"Đây là phủ đệ mà ngày xưa Đại Vương ở khi về Tần, chỉ là mấy năm gần đây vẫn bị bỏ trống không dùng."
"Không ngờ lại ban cho phu quân."
Vương Yên cười nói.
Tuy vẫn chưa qua cửa, nhưng lúc này Vương Yên đã dùng phu quân để gọi Triệu Phong.
"Đại Vương quả thực đối với ta rất tốt."
Triệu Phong khẽ gật đầu, trên mặt cũng có một vẻ phức tạp.
"Nếu như có thể."
"Nếu Tần Vương có thể luôn sống thì tốt."
"Đãi ngộ như thế, thật sự có chút khiến người ta khó quên a."
Triệu Phong lúc này trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ.
Cảm giác này, thật sự rất khiến hắn thích thú.
Nhưng nghĩ đến tương lai.
Nghĩ đến sau này.
Hắn biết rõ Tần Vương không thể sống mãi, sinh lão bệnh tử là lẽ tất yếu.
"Nếu lịch sử không thay đổi."
"Cuối cùng vẫn là Tần Nhị Thế Hồ Hợi kế vị."
"Đại Vương, chỉ cần chàng đối đãi ta chân thành, ân sủng ta như vậy."
"Ta cũng sẽ bảo hộ huyết mạch của chàng không ngừng, sẽ không để cho Hồ Hợi giết hại anh em của hắn, tỷ muội của hắn, nhất định sẽ bảo vệ bọn họ."
"Đây là lời hứa của ta, Triệu Phong."
Lúc này.
Triệu Phong cũng âm thầm lập một lời thề.
"Dù thế nào, sau này nơi này chính là nhà của chúng ta ở Hàm Dương."
"Đón nương và muội muội đến ở cùng, một nhà có thể luôn ở bên nhau."
Triệu Phong cười nói.
"Ừm."
Vương Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Khi còn trong quân, nàng còn mang dáng vẻ nữ hào kiệt, nhưng từ khi cùng Triệu Phong trải qua một đêm gió xuân, sinh được một đôi con gái thì tính cách cũng có sự thay đổi lớn.
"Khải Nhi, Linh Nhi."
"Cha đưa các con về nhà."
"Sau này đây là nhà của các con."
Triệu Phong cười, lần nữa ôm lấy hai con rồi đi vào trong phủ.
Mà trong phủ.
Một trăm người hầu do Tần Vương ban cho đã sắp xếp xong xuôi chờ sẵn.
Khi thấy Triệu Phong tiến vào.
Tất cả đều quỳ xuống: "Cung nghênh lão gia hồi phủ."
Những người ở đây đều là nô tịch, có thể nói không có địa vị, được ban cho tới hầu hạ Triệu Phong, cũng bởi vì họ đã thể hiện tốt, bằng không thì căn bản không có cơ hội như vậy.
"Đứng lên cả đi."
Triệu Phong nói.
"Tạ lão gia."
Đám người hầu cung kính nói.
Đều cúi đầu, khom lưng, không dám nhìn thẳng Triệu Phong.
"Ai là quản gia?"
Triệu Phong liếc nhìn, hỏi.
"Là nô tài."
Một người đàn ông lớn tuổi đi ra.
"Ngươi tên là gì?"
Triệu Phong hỏi.
"Bẩm lão gia, nô tài Lâm Phúc."
Quản gia cung kính nói.
"Ừm."
"Sau này mọi việc trong phủ giao cho ngươi."
"Người bên cạnh ta là thê tử của ta, nàng là của ta."
"Trong phủ còn có ngân khố, tiền tài không?"
Triệu Phong hỏi.
"Đại Vương ban thưởng tiền tài còn rất nhiều."
Lâm Phúc cung kính nói.
"Trương Minh."
Triệu Phong gọi vọng ra ngoài.
"Chủ thượng."
Trương Minh lập tức bước nhanh đi tới.
"Để thân vệ vào ở trong phủ, phòng thủ như quân doanh."
"Còn nữa, Lâm Phúc, trong phủ sắp xếp xong năm trăm doanh trại, phái người tuyển đầy đủ đầu bếp, chuẩn bị cơm canh đầy đủ, nếu nhân thủ không đủ thì đi tuyển mộ, nếu tiền tài không đủ thì báo với ta."
Triệu Phong căn dặn.
"Nô tài lĩnh mệnh."
Lâm Phúc cung kính gật đầu.
Mà Trương Minh cũng lập tức làm theo.
"Khải Nhi, Linh Nhi."
"Các con có muốn làm quen với phủ đệ không?"
"Đây là nhà của các con đó."
Triệu Phong nhìn hai con, hỏi.
"Chúng con muốn ở với cha."
Hai tiểu gia hỏa mở to mắt nhìn Triệu Phong.
"Các con đi làm quen một lát, ngày mai cha sẽ dẫn các con đi chơi, thế nào?"
Triệu Phong cười nói.
"Đi đâu chơi ạ?"
Nghe đến chơi, hai tiểu gia hỏa hơn hai tuổi liền tỏ vẻ thích thú.
"Các con muốn đi đâu?"
Triệu Phong thuận theo hỏi.
"Chúng con muốn cưỡi ngựa, muốn ăn mứt quả, ăn thật nhiều thứ ngon."
Triệu Khải dùng động tác khoa trương miêu tả.
"Tốt, cha đều đáp ứng các con."
"Quản gia, tìm hai thị nữ dẫn hai đứa đi làm quen với phủ đệ, dẫn chúng chơi một lát."
Triệu Phong lập tức nói với Lâm Phúc.
"Nô tài lĩnh mệnh."
Lâm Phúc cung kính trả lời.
"Công tử, tiểu thư."
"Mời đi theo nô tài."
Lâm Phúc lập tức tiến lên, cung kính nói với Triệu Khải hai anh em.
"Cha, mẹ."
"Chúng con đi chơi đây ạ."
Hai tiểu gia hỏa rất dạn dĩ, lại hiếu kỳ, theo Lâm Phúc đi luôn.
Nhìn hai con rời đi.
Triệu Phong tự nhiên không khách khí, trực tiếp ôm ngang Vương Yên lên.
"Làm. . . Làm gì?"
Vương Yên trong lòng hốt hoảng, ngượng ngùng nói.
"Lúc trước trong quân doanh không hiểu sao lại bị nàng tai họa, lần này phải trái lại."
Triệu Phong cười một tiếng.
Liền trực tiếp đi vào sâu trong phủ đệ.
Tiếp nhận hết thảy những điều không nói lên lời.
Trải qua bốn năm trận chiến, đương nhiên là phải hưởng thụ một chút.
. . .
Thời gian dần trôi.
Đối với Triệu Phong mà nói, đương nhiên là tận hưởng những chuyện vui thường thấy trong thời đại này.
Mà ở Hàm Dương.
Từ khi triều đình tan họp hôm qua, Vương phủ, phủ Trưởng công tử cũng đều bận rộn.
Trong tháng này, đầu tiên là con gái Tần Vương, Lịch Dương Công chúa xuất giá, sau đó lại đến Trưởng công tử Phù Tô cưới con gái của một trong Cửu Khanh là Đình Úy Lý Tư.
Hai phủ này đương nhiên là phải trải qua rất nhiều sự chuẩn bị.
Đương nhiên.
Hai chuyện này cũng tùy theo mà lan truyền ra.
Hàm Dương khắp nơi cũng rộ lên các loại bàn luận.
Theo sau năm ngày Triệu Phong về Hàm Dương.
Trong thành Hàm Dương lại xảy ra một chuyện lớn, nhưng không liên quan đến các nước, mà là một việc của dân gian.
Tửu Tiên Lâu khai trương chi nhánh ở Hàm Dương.
Hôm nay chính là ngày mở tiệm.
Lúc này.
Nội thành Hàm Dương, mấy tòa nhà ba tầng lầu liền kề nhau, bên trên treo bảng hiệu [Tửu Tiên Lâu].
Lúc này quán rượu còn chưa mở cửa, nhưng bên ngoài đã tụ tập không ít người.
Đám người chen chúc, đâu đâu cũng thấy người, chen kín cả lối.
Thật khó có thể tưởng tượng một quán rượu mới mở lại có thể thu hút đông người như vậy, càng không thể nghĩ mỗi người đều tranh nhau chen lấn, sợ chậm một bước.
"Chư vị khách quan không cần vội, hôm nay là ngày Tửu Tiên Lâu chúng ta khai trương tại Tần quốc đô thành, cũng là lần đầu tiên tới làm ăn ở Tần đô."
"Xin mời các vị khách quan cứ yên tâm."
"Rượu ngon của Tửu Tiên Lâu chúng ta vẫn như những chi nhánh khác, giá cả không thay đổi, hương vị cũng không đổi."
"Hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, Tửu Tiên Lâu chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rượu ngon, đảm bảo đủ cho đa số các vị khách quan mua được."
"Đương nhiên."
"Vì chỗ ngồi có hạn, vẫn phải tuân theo quy định của Tửu Tiên Lâu chúng ta."
"Lầu hai dành cho khách hàng đã mua từ 100 kim trở lên, lầu ba dành cho khách hàng mua từ 1000 kim trở lên, còn lầu một thì không giới hạn."
"Bây giờ, những khách quý có giấy chứng nhận có thể ưu tiên vào quán rượu trước."
"Người đâu, mở cửa quán rượu, mở thông đạo cho khách quý."
Chưởng quỹ quán rượu lớn tiếng nói.
"Vâng."
Chỉ thấy một đám hộ vệ cường tráng nhanh chóng mở một lối đi cho khách quý.
Bất kể ở thời đại nào, người có quyền thế, có tiền tài, địa vị đều khác biệt.
"Ta ở Tửu Tiên Lâu đã mua hơn ngàn vàng rượu ngon từ trước rồi, đây là thẻ khách quý của ta."
Một người cười lớn, cầm một tấm bảng hiệu đi tới.
"Mời khách quý."
Hộ vệ nhìn qua rồi lập tức để người đó vào.
"Khách quý có thể lên lầu hai và lầu ba."
"Còn đại sảnh lầu một, mời các vị khách quan vào theo thứ tự."
"Đương nhiên."
"Nếu khách đông, khách quan bên ngoài cũng có thể mua rượu mang về uống."
"Các loại rượu ngon ở Tửu Tiên Lâu đều có."
Chưởng quỹ vừa cười vừa nói, sau đó nghiêng người sang một bên, mở ra một lối đi thông vào Tửu Tiên Lâu.
Lập tức.
Đám người náo loạn, ùa nhau muốn vào bên trong Tửu Tiên Lâu.
Nhìn khắp thiên hạ.
Rượu ngon của Tửu Tiên Lâu đã nổi danh thiên hạ, quyền quý các nước không ai không biết, còn bị rượu ngon này quyến rũ, huống chi là thường dân.
Từ khi Triệu Phong đưa công thức và sản xuất ra rượu ngon Tửu Tiên Lâu này, đã đặt ra các quy cách khác nhau.
Dù là dân thường hay quyền quý đều có các loại tầng cấp tương ứng, đảm bảo mỗi giai cấp đều có thể mua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận