Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 191: Doanh Chính tín nhiệm

"Mạt tướng tuân lệnh." Lý Do đáp lời ngay lập tức.
"Về phần Chương Hàm..." Triệu Phong nhìn sang phía Chương Hàm.
"Mời Thượng tướng quân phân phó." Chương Hàm liền đáp lời.
"Toàn bộ kỵ binh giải tán, đưa dân chúng trong kinh đô nước Ngụy, còn cả hạ lưu sông lớn cùng sông Hồng Câu di tản hết."
"Chỉ là..."
"Sau khi di tản, trước khi nhấn chìm Đại Lương, không thể để bọn họ rời đi."
"Nghiêm mật giám thị, đợi đến khi lật đổ Đại Lương xong sẽ an bài."
"Đồng thời, kỵ binh phụ trách cảnh giới, phát hiện quân Ngụy, giết." Triệu Phong trầm giọng nói.
Tuy nói là dân nước Ngụy, nhưng tương lai là dân Đại Tần, càng là Thanh Vân nhất tộc.
Nếu có thể phòng tránh những thương vong này, Triệu Phong tự nhiên sẽ cố hết sức phòng tránh.
"Mạt tướng tuân lệnh." Chương Hàm liền đáp.
"Tốt."
"Chuyện hôm nay, các ngươi tự mình đi làm."
"Ta sẽ đóng quân ở đây, nếu có việc gì, các ngươi phái người đến bẩm báo."
"Việc này quan hệ đến sự sống còn của ba mươi vạn quân tinh nhuệ Vũ An đại doanh, không thể sơ suất, đi sắp xếp đi." Triệu Phong vung tay.
"Mạt tướng tuân lệnh." Ba tướng khom người cúi đầu, đồng loạt lui xuống.
"Chủ thượng anh minh."
"Đến nước này."
"Kế hoạch phòng thủ của Ngụy Vô Kỵ thành trò cười."
"Đối diện với nước từ hai con sông lớn, mặc kệ hắn bố phòng bao lâu, mặc kệ tường thành hắn có kiên cố bao nhiêu, cuối cùng đều bị hồng thủy phá tan." Trương Minh cũng kích động nói.
"Chiến trường vô tình, chung quy là như vậy." Triệu Phong cảm khái.
"Đây là Ngụy quốc tự tìm." Trương Minh cười đáp.
"Diêm Đình thế nào rồi?" Triệu Phong hỏi.
"Theo phân phó của chủ thượng, từ khi Đại Tần đánh vào nước Ngụy, Diêm Đình đã tìm kiếm trẻ nhỏ phù hợp độ tuổi trong những nơi dân gặp nạn, nay phần lớn trẻ nhỏ đều đã đưa về Diêm Đình huấn luyện." Trương Minh trả lời.
"Tửu Tiên Lâu kiếm đủ tiền bạc chứ?" Triệu Phong lại hỏi.
"Xin chủ thượng yên tâm."
"Hết thảy đầy đủ." Trương Minh lập tức trả lời.
"Vậy thì tốt."
"Để Anh Bố và Hàn Hỉ bọn họ tùy tình hình mà tìm kiếm, chỉ cần tiền tài ở Tửu Tiên Lâu cung cấp đủ là được." Triệu Phong nói.
"Vâng." Trương Minh cung kính gật đầu.
Sau đó.
Những chuyện này tự nhiên không cần Triệu Phong suy nghĩ nhiều.
Chỉ đợi khi sông lớn cùng Hồng Câu được đào xong và dẫn nước đến, Đại Lương thành này sẽ bị nhấn chìm.
Thời gian dần trôi qua!
Hàm Dương thành!
"Khởi bẩm Đại vương."
"Hàm Cốc đại doanh hiện tại đang tiến quân thần tốc, phòng tuyến phía tây của nước Ngụy đã không thể chống cự nổi, trong vòng hai tháng, chắc chắn có thể công phá Ngụy đô." Úy Liễu mở miệng bẩm báo.
"Khởi bẩm Đại vương."
"Lương thảo và đồ quân nhu của Hàm Cốc và Vũ An hai đại doanh phân phối đều đã ổn thỏa, không có bất cứ thiếu hụt gì."
"Chỉ là."
"Lão thần nghe được tin tức về nơi phân phát lương thảo và quân nhu của Vũ An đại doanh."
"Vũ An đại doanh đã tiến đến dưới thành Ngụy đô từ hơn hai mươi ngày trước, có thể... nhưng lâu như vậy, Triệu Phong Thượng tướng quân vẫn chưa tiến công Ngụy đô." Vương Oản có vẻ do dự, nhưng lại giả vờ bộ dạng như không thể không nói.
Lời vừa dứt.
Vương Tiễn đứng đầu các võ thần lập tức đứng lên.
Trước đó không lâu, hắn mới từ Lam Điền đại doanh trở về.
Những lời này của Vương Oản là ngấm ngầm hãm hại người, làm sao Vương Tiễn chịu được.
"Ý của Vương tướng là sao?"
"Chẳng lẽ muốn nói Triệu Phong làm hỏng quân cơ?"
"Hay là nói Triệu Phong tham sống sợ chết, cố ý không công?" Vương Tiễn mang theo giọng điệu có chút phản phúng.
"Thượng tướng quân nói quá lời."
"Lão phu chỉ là tâu lên Đại vương, không có ý này."
"Bây giờ Vũ An đại doanh đã đến Ngụy đô, lẽ ra phải công thành chứ." Vương Oản liền cười đáp.
"Tình thế trên chiến trường biến đổi, Triệu Phong sẽ có suy tính của mình, không cần Vương tướng quan tâm." Vương Tiễn lạnh lùng nói.
Trong mắt hắn.
Vương Oản đây chính là đơn thuần là ở không mà đi gây chuyện.
"Thượng tướng quân nói chí phải."
"Tình hình trên chiến trường biến hóa."
"Triệu Phong tự sẽ có sự suy xét của mình."
"Hắn dùng không đến ba tháng đã từ Bắc Cương nước Ngụy vượt ngàn dặm đến Ngụy đô."
"Xin hỏi thiên hạ còn ai có thể làm được?" Giọng của Doanh Chính từ từ vang lên trong đại điện.
Một câu nói đó.
Khiến cho Vương Oản lập tức im miệng.
"Vương tướng."
"Bây giờ ngươi gánh vác trọng trách lương thảo, chỉ cần quản tốt việc vận chuyển lương thảo là được, chuyện quân sự binh gia, đó không phải chuyện Vương tướng cần quan tâm." Doanh Chính vừa nhìn sang Vương Oản, giọng điệu mang theo ý trách mắng nặng nề.
Nghe vậy.
Vương Oản mặt sợ hãi, vội cúi đầu: "Lão thần đã hiểu."
"Đại vương."
"Thần đã nhận được tin tức."
"Ngụy đô Đại Lương đã được Ngụy Vô Kỵ sửa chữa ba năm, tường thành dày thêm, cửa thành bị niêm phong, không phải sức người có thể phá, nếu như cường công sẽ chỉ làm tăng thương vong."
"Triệu Phong Thượng tướng quân có lẽ đang chuẩn bị cách phá thành." Úy Liễu lớn tiếng nói.
"Theo như lời của Úy khanh, chẳng lẽ thành này không có cách nào mở?" Doanh Chính nhíu mày.
Về tình hình Ngụy đô.
Doanh Chính cũng biết chút ít, có điều cũng không tự mình đến Ngụy đô hiểu rõ.
"Từ bên ngoài nhìn vào, ngoại trừ cường công gây tổn hại binh, không còn cách nào khác."
"Bất quá."
"Triệu Phong Thượng tướng quân một tháng không tiến công, có lẽ là đã tìm ra cách khác." Úy Liễu cười nói, trong mắt lại mang theo vài phần khác thường, dường như đã đoán ra được điều gì.
Doanh Chính nhìn Úy Liễu một chút, có vẻ cũng đã hiểu.
"Tan triều."
Vung tay lên.
Doanh Chính trực tiếp ra lệnh tan triều.
Bên trong Chương Đài cung.
"Úy khanh thấy, Triệu Phong đang chuẩn bị cái gì?" Doanh Chính nhìn Úy Liễu hỏi.
"Mời Đại vương dời bước vào hậu điện." Úy Liễu cười nói.
Sau khi Doanh Chính quay về Chương Đài cung, chưa ngồi xuống, nghe Úy Liễu nói vậy liền lập tức đi về phía hậu điện.
Hậu điện.
Vẫn là tấm sa bàn bản đồ to lớn đó.
Triệu Hàn không còn, chỉ là rất nhiều thành trì của nước Ngụy đều đã cắm cờ Tần.
Mỗi lần có chiến báo gửi đến, Doanh Chính sẽ tự tay nhổ cờ Ngụy quốc, cắm vào cờ Đại Tần.
Đối với Doanh Chính mà nói, việc nhìn tấm sa bàn từng bước một trở thành cương vực Đại Tần, cũng là có một loại hào hùng bao la.
"Đại vương."
"Bản đồ này là do Đại Tần ta dốc hết nhân lực vật lực mà làm nên."
"Vậy Đại vương nhìn vị trí của Ngụy đô trên bản đồ này." Úy Liễu cười cười, chỉ vào vị trí Ngụy đô nói.
Ánh mắt Doanh Chính lướt qua, dừng lại ở vị trí trên Ngụy đô.
"Đại vương lại nhìn sông lớn và sông Hồng Câu." Úy Liễu cười nói.
Ánh mắt Doanh Chính quét qua, liền dừng lại ngay.
Chỉ trong chớp mắt.
Doanh Chính đã hiểu.
"Dùng nước sông lớn và sông Hồng Câu, lật đổ Ngụy đô."
"Trước sức mạnh của hồng thủy, mặc kệ tường thành Ngụy Vô Kỵ xây kiên cố thế nào, cuối cùng cũng không thể ngăn cản."
"Nếu như Triệu Phong làm vậy, Đại Lương thành sẽ biến thành biển nước mênh mông."
"Ba bốn mươi vạn quân trong Đại Lương thành sẽ mất hết sức chiến đấu."
"Quân của Vũ An đại doanh sẽ không đổ máu mà chiến thắng." Doanh Chính có vẻ hiểu ra mà cười một tiếng.
"Bây giờ chỉ còn xem Triệu Phong Thượng tướng quân có thực hiện kế chìm nước này hay không."
"Nếu thực hiện."
"Thì những gì Ngụy Vô Kỵ đã bố trí ba năm qua sẽ thành trò cười." Úy Liễu cười nói.
"Úy khanh không hổ là đệ tử của Quỷ Cốc."
"Kế sách như vậy mà chỉ nhìn một cái liền đã thấu triệt."
"Bất quá."
"Cô lại cảm thấy có lẽ Triệu Phong thực sự sẽ thi hành kế sách này." Doanh Chính cười nói.
"Theo như những gì thấy được trước mắt, Triệu Phong Thượng tướng quân quả thực đang thi hành kế sách này, dù sao Triệu Phong Thượng tướng quân không thể nào trì hoãn một tháng mà không tiến công được." Úy Liễu cũng mười phần khẳng định nói.
"Một tháng thời gian."
"Với ba mươi vạn quân đi đào đê, đóng thuyền, thời gian cũng xấp xỉ như vậy." Doanh Chính cười cười.
"Xem ra, Quốc úy tương lai của Đại Tần có lẽ sẽ thuộc về Triệu Phong Thượng tướng quân."
"Bằng vào công diệt Ngụy lần này, chức Thượng tướng quân của hắn có thể hoàn toàn vững chắc, càng có thêm chiến công để tấn phong Quốc úy." Úy Liễu vừa cười vừa nói, dư quang thì vụng trộm quan sát biểu lộ của Doanh Chính.
Còn Doanh Chính thì cười mà không nói.
"Chuyện tương lai, ai mà biết được?" Doanh Chính cười cười, trong giọng nói mang theo một vẻ thâm ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận