Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 366: Cho cô quỳ xuống!

Chương 366: Cho cô quỳ xuống!
"Đâu Suất cung!"
"Lão Quân."
"Ngày xưa Thánh Nhân biến mất, vị Thánh Nhân kia, Tru Tiên kiếm trận có còn lưu lại ở Hồng Hoang không?" Hạo Thiên nhìn Thái Thượng Lão Quân trước mặt, hỏi thẳng.
"Lời này là ý gì?"
Thái Thượng Lão Quân kinh ngạc nhìn lại.
"Với thần thông của Lão Quân, hẳn không thể không biết chuyện một vị Thái Ất Kim Tiên Chính Thần của Thiên Đình, dẫn mười vạn thiên binh thiên tướng xuống giới, toàn quân bị hủy diệt chứ." Hạo Thiên sắc mặt khó coi nói.
"Tru Tiên kiếm trận, quả thực vẫn còn ở Hồng Hoang."
"Chỉ là nằm trong tay đám đệ tử Xiển Giáo ngày xưa mà thôi."
"Không có khả năng lưu lạc thế gian." Thái Thượng Lão Quân chậm rãi nói.
"Vương Linh Quan xuống phàm, nếu không phải nhờ sức mạnh của Phong Thần Bảng tái tạo thần thể, ta cũng sẽ không biết chuyện ở thế gian."
"Bốn thanh hung binh, kiếm trận triển khai, bao phủ mười vạn thiên binh thiên tướng của ta, sát khí vô biên."
"Cái này chính là sức mạnh của Tru Tiên kiếm trận." Hạo Thiên trầm giọng nói.
Thái Thượng Lão Quân lắc đầu: "Nếu là Tru Tiên kiếm trận thật, thì Vương Linh Quan cũng sẽ không có chân linh độn về, dù có Phong Thần Bảng cũng không thể giúp hắn phục sinh."
"Chẳng lẽ Thông Thiên Thánh Nhân để lại truyền thừa gì ở thế gian?" Hạo Thiên vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định.
"Cái này, bần đạo không biết." Thái Thượng Lão Quân bình tĩnh trả lời.
"Lão Quân."
"Mong ngài xuất thủ tương trợ, đánh vỡ Tuyệt Thiên Địa Thông, đưa thế gian trở lại Địa Tiên giới." Hạo Thiên mang theo chờ mong nhìn Thái Thượng Lão Quân.
Hắn biết người trước mắt có đại pháp lực.
Dù sao Thái Thượng Lão Quân được truyền lại chính là hóa thân của Thái Thanh Thánh Nhân mạnh nhất trong các Thánh Nhân ngày xưa.
"Việc này."
"Bần đạo không có loại lực lượng kia." Thái Thượng Lão Quân chậm rãi nói.
Thấy vậy.
Trong mắt Hạo Thiên lóe lên vẻ lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể đè xuống.
"Chỉ có thể đi tìm Như Lai." Hạo Thiên thầm nghĩ.
Đợi Hạo Thiên rời đi.
Thái Thượng Lão Quân giơ tay lên, thần du hư không.
"Kim Cương Trạc biến mất trong hư không, chuyện này lẽ nào có liên quan đến thế gian?"
"Tru Tiên kiếm trận, lẽ nào Thông Thiên Thánh Nhân thật sự để lại thủ đoạn gì sao?" Thái Thượng Lão Quân trầm tư...
. . .
Phật Thổ, Linh Sơn!
Trên đỉnh hư không, bên trong một không gian.
Hạo Thiên cùng Như Lai đứng đối diện nhau.
"Đa Bảo."
"Bản đế không nói lời vô ích."
"Ngươi và ta hợp lực đưa thế gian trở về Địa Tiên giới, đến lúc đó khí vận cùng cơ duyên ở Thần Châu đều do bản lĩnh của mỗi người." Hạo Thiên nói thẳng, không lãng phí thời gian.
"Không đủ."
Như Lai lại lắc đầu.
"Ý ngươi là sao?" Hạo Thiên nhướng mày.
"Ở thế gian, Phật môn ta đầu tư không lớn."
"Hơn nữa, Phật môn ta cũng không nóng lòng khi nào thế gian quy về Địa Tiên giới."
"Mà thế gian sớm muộn cũng sẽ quy về Địa Tiên giới, khí vận Thần Châu cuối cùng đều tùy thuộc vào bản lĩnh mỗi người." Như Lai trả lời.
Thấy Như Lai như vậy, Hạo Thiên tự nhiên hiểu rõ dự định của Như Lai.
"Nói đi."
"Điều kiện gì." Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Như Lai mỉm cười, nói ra bốn chữ: "Phật pháp đông truyền."
"Không thể nào." Hạo Thiên dứt khoát cự tuyệt.
"Ngày xưa chư vị Thánh Nhân còn tại vị, thiên đạo thanh tịnh, phương tây ta vốn đã có xu thế đại hưng, Phật pháp đông truyền không thể trái." Như Lai đáp lại.
"Ngươi cũng nói là lúc trước Thánh Nhân còn tại vị, bây giờ Thánh Nhân đã không còn, thiên đạo cũng không còn trọn vẹn."
"Cái gọi là Phật pháp đông truyền, phương tây đại hưng đã thành hư ảo." Hạo Thiên lạnh lùng trả lời.
"Như vậy."
"Vậy không cần bàn nữa."
"Chuyện thế gian, Phật môn ta sẽ không nhúng tay."
Như Lai vô cùng bình tĩnh nói, làm bộ chuẩn bị rời đi.
Nhìn thân ảnh Như Lai định đi.
Hạo Thiên giằng co một lát rồi lập tức gọi: "Đợi đã."
Như Lai mừng thầm, lập tức nói: "Thiên Đế đây là đồng ý?"
"Phật pháp có thể đông truyền, nhưng chỉ giới hạn ở Nam Chiêm Bộ Châu, và những nơi giáp ranh với Đông Thắng Thần Châu." Hạo Thiên cuối cùng nhượng bộ.
Bây giờ, hắn cũng không thể không nhượng bộ.
Dù sao Thái Thượng Lão Quân thanh tịnh vô vi, không có ý định ra tay.
Mà các bậc đại thần thông khác ở Địa Tiên giới đa phần đều có khoảng cách với Thiên Đình, căn bản không hợp tác với hắn.
Dù sao những năm gần đây, Thiên Đình nuôi nhốt sinh linh, cướp linh vận, đã trêu đến không ít các bậc đại thần thông bất mãn.
"Được." Như Lai lúc này gật đầu.
Lần nhượng bộ này của Hạo Thiên đã làm Như Lai rất hài lòng.
Phật pháp đông truyền, đoạt khí vận.
Từ trước đến nay Phật môn vẫn muốn đông truyền.
Nhưng bị Thiên Đình, hay chính xác hơn là Đạo Môn, ngăn cản, cho dù bây giờ cũng vậy.
Dù thực lực Phật môn hiện tại rất mạnh, nhưng Thiên Đình cũng không hề yếu.
Thiên Đình tuy mạnh, nhưng các bậc đại thần thông trong Thiên Đình cũng mỗi người có tâm tư riêng, ba vị Phật Tổ của Phật môn cũng thế.
Chỉ cần có thể truyền vào Đông Thắng Thần Châu, miệng vết thương này mở ra thì về sau sẽ đơn giản hơn nhiều.
"Khi nào xuất thủ?" Hạo Thiên hỏi thẳng.
"Ngươi và ta đều biết rõ khí vận Thần Châu đang cường thịnh, lại còn có cơ duyên thành thánh sau cùng."
"Muốn trực tiếp kéo Thần Châu vào vô cùng khó khăn, nhất định phải cần đầy đủ thời gian chuẩn bị, cho dù ta và Thiên Đế hợp lực có lẽ vẫn khó khăn, chỉ có thể chờ đến khi thế gian và Địa Tiên giới ở gần nhau nhất, khi vách ngăn không gian yếu nhất, mới có thể một lần kéo nó vào Địa Tiên giới." Như Lai mỉm cười.
"Khi nào?" Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Như Lai.
"Thời cơ đã đến."
"Bản tọa tự sẽ nói cho Thiên Đế."
"Thời gian sẽ không quá lâu, ngay trong một hai năm này." Như Lai mỉm cười.
Nghe vậy.
Mắt Hạo Thiên ngưng lại, đánh giá Như Lai một hồi.
"Ngươi đã sớm mưu đồ kéo thế gian nhập Địa Tiên giới." Hạo Thiên mang theo vài phần tức giận.
"Thiên Đế đừng quên, ta đã từng là đồ đệ của giáo phái nào."
"Dù thiên đạo hỗn loạn, thiên cơ không rõ, nhưng việc xem thiên cơ vốn là sở trường của bản tọa."
"Lần này Thiên Đế về lại Thiên Đình, hy vọng có thể nghe được ý chỉ cho phép Phật pháp đông truyền."
"Như vậy, Phật môn ta mới có thể cùng Thiên Đình đạt thành hợp tác." Như Lai mỉm cười, nụ cười rạng rỡ, thực chất lại mang theo một chút uy hiếp.
Bây giờ quy tắc thiên đạo không còn trọn vẹn.
Cái gọi là lời thề với thiên đạo cũng chỉ là trò cười.
Để Hạo Thiên trực tiếp công khai tuyên bố, vậy chính là đoạn đường lui cho việc Hạo Thiên bội ước.
"Được."
Hạo Thiên cũng lười nhiều lời.
Chợt xoay người, rời khỏi nơi đây.
Nhìn Hạo Thiên rời đi.
Cuối cùng trên mặt Như Lai cũng lộ ra nụ cười như ý.
"Thánh Nhân đã đi."
"Khí vận giữa thiên địa đa phần sẽ do Phật môn ta và Thiên Đình ngươi nắm giữ."
"Ngươi thì nhớ nhung cái cơ duyên thành thánh hư ảo ở thế gian kia, còn bản tọa thì nhắm tới khí vận Đông Thắng Thần Châu, nếu đoạt hết được khí vận Đông Thắng Thần Châu, có lẽ đủ để bản tọa bước ra bước kia."
"Thánh Nhân a!"
"Đẳng cấp khiến người vừa lạ lẫm vừa kính sợ."
Trong mắt Như Lai Đa Bảo hiện lên một dã tâm.
Ai đã từng chứng kiến sức mạnh to lớn ngợp trời của Thánh Nhân, lại không mong muốn có được loại lực lượng kinh thiên động địa kia chứ?
Lật úp trời đất, hủy diệt trời đất, thậm chí có thể mở ra một phương tiểu thiên địa.
Từ khi Thánh Nhân mất tích, đây là điều tất cả các bậc đại thần thông trong trời đất hướng tới.
Vô luận là Hạo Thiên, Như Lai, hay rất nhiều bậc đại thần thông khác ở Địa Tiên Giới.
Đều khao khát!
Thiên Đình!
Bên trong Lăng Tiêu bảo điện.
Thái Bạch Kim Tinh cầm thánh chỉ trên tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận