Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 173: Ung thành! Hoa Dương Thái Hậu! Doanh Chính lên đường!

"Chương 173: Ung Thành! Hoa Dương Thái Hậu! Doanh Chính lên đường!
"Chính nhi."
"Phù Tô là không đạt tới yêu cầu của ngươi sao?"
Hoa Dương Thái Hậu chuyển ánh mắt, đột ngột hỏi.
Nghe vậy.
Doanh Chính quay đầu nhìn Hoa Dương Thái Hậu: "Tổ mẫu vì sao lại hỏi vấn đề này?"
"Tuy rằng tổ mẫu sống sâu trong Ung Thành này, không quan tâm đến bất kỳ chuyện triều chính nào, lại càng không để ý đến mọi việc ở Hàm Dương."
"Nhưng rất nhiều chuyện cho dù tổ mẫu không nghe, tự nhiên sẽ có người truyền tin tức tới."
Hoa Dương Thái Hậu hít một hơi.
"Chuyện lập trữ quân quan hệ đến tương lai Đại Tần."
"Bây giờ tôn nhi còn trẻ, tự nhiên không cần vội."
"Tổ mẫu ở Ung Thành này không cần nghe nhiều, nghĩ nhiều làm gì."
Doanh Chính cười nhạt nói.
Hoa Dương Thái Hậu ngẩn người, sau đó gật đầu cười: "Đúng là như vậy, là tổ mẫu nhiều lời."
Hoa Dương Thái Hậu đã trải qua bốn triều, từ thời Chiêu Tương Vương bắt đầu đã gả vào vương tộc Đại Tần, sau đó lại là phu quân nàng, rồi đến phụ vương của Doanh Chính. Trải qua quá nhiều rồi.
Bây giờ nàng có thể bình yên, chính là vì mọi chuyện đều mặc kệ. Hôm nay sở dĩ lên tiếng. Có lẽ vẫn là xem nể mặt nàng thuộc Mị tộc, nếu không nàng thật sự sẽ không mở miệng hỏi han.
"Chính nhi."
"Ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên cô nương kia sao?" Hoa Dương Thái Hậu mang theo vài phần hiền hòa nhìn Doanh Chính nói.
Nếu như câu hỏi vừa rồi còn có mục đích, thì lần này thật không có mục đích gì, đơn thuần là quan tâm đến tôn nhi của mình.
"Ta sẽ tìm được nàng."
"Nếu nói ta trên thế gian này thẹn với ai nhất, không hề nghi ngờ chính là nàng."
Doanh Chính cười khổ.
"Ai."
"Chuyện năm đó, cũng là do nương ngươi, cùng đại thần tôn thất gây ra a."
"Lúc đó cũng không thể trách ngươi được."
"Loạn trong giặc ngoài, lại còn một người nương bị hoạn quan mê hoặc."
Hoa Dương Thái Hậu cũng cười khổ.
"Đúng vậy a."
"Ta cũng không nghĩ đến bọn hắn sẽ hung ác như vậy."
Doanh Chính chậm rãi nói.
"Vì cái vị trí kia, bọn hắn sao có thể không hung ác."
"Nói cho cùng."
"Cái hậu vị mang đến liên quan quá lớn, cô nương kia tuy người tốt, nhưng dù sao gia thế không được, đương nhiên lực cản quá lớn."
"Giống như mẹ ngươi năm đó, nói cho cùng cũng là mẫu bằng tử quý, vì có ngươi, bà ấy mới có thể trở thành Thái Hậu."
"Nếu không có chính nhi ngươi, có lẽ bà ấy chỉ là một phi tần mà thôi."
Hoa Dương Thái Hậu cảm thán.
Doanh Chính cười một tiếng: "Nhưng mà vô dụng."
"Chính nhi." Hoa Dương Thái Hậu nhìn chăm chú vào Doanh Chính: "Tổ mẫu hỏi ngươi một câu."
"Tổ mẫu cứ hỏi." Doanh Chính cười nói.
"Nếu như một ngày kia ngươi tìm lại được cô nương kia, ngươi có lập nàng làm hậu không?" Hoa Dương Thái Hậu tò mò hỏi.
"Sẽ."
Doanh Chính không cần nghĩ trả lời: "Vị trí kia vốn là của nàng, cũng chỉ có thể là của nàng, ngoài nàng ra, không ai trong hậu cung xứng đáng."
Nghe vậy. Hoa Dương Thái Hậu đã sớm đoán trước, khẽ gật đầu.
"Là tổ mẫu lắm lời."
"Đồng sinh cộng tử tình nghĩa a." Hoa Dương Thái Hậu mỉm cười.
. . .
Hai bà cháu.
Cứ thế mà nói chuyện hồi lâu.
Đến lúc chạng vạng tối.
Hai bà cháu cùng ăn cơm tối xong, mới riêng về cung.
Đối với hoàng cung Ung Thành này, tuy Doanh Chính cũng không ở lại bao lâu, nhưng đối với hắn mà nói vẫn vô cùng quen thuộc.
"Haiz."
"Xem ra, cái vị trí vương hậu kia, cuối cùng không phải của nàng."
"Phù Tô a, Mị hệ a."
"Ta giúp các ngươi đủ nhiều rồi, sau này chuyện của các ngươi tự giải quyết đi."
"Ta cũng không muốn quản nữa."
Trong thâm cung, Hoa Dương Thái Hậu âm thầm suy nghĩ.
Mà giờ khắc này.
"Đại vương, mọi chuyện đã chuẩn bị xong."
"Chỉ chờ lên đường."
"Khởi hành từ Ung Thành, một ngày một đêm là đủ đến Sa Khâu."
Đốn Nhược xuất hiện trong điện, cung kính bẩm báo.
Lúc này Doanh Chính đã thay vương bào trên người bằng một bộ áo bào đen, vương miện cũng đổi thành chiếc mũ bình thường. Đã rất lâu.
Hắn không hề mặc những bộ trang phục hoa lệ như vậy.
"Nhậm Hiêu." Doanh Chính lên tiếng gọi.
Vừa gọi.
Nhậm Hiêu bước nhanh đến.
"Mời Đại vương phân phó."
Nhậm Hiêu cung kính cúi đầu.
"Ngày mai, ngươi dẫn theo một ngàn cấm vệ quân mang theo xe giá đi Ung Sơn, đối ngoại nói cô đi Ung Sơn săn bắn." Doanh Chính trầm giọng nói.
"Thần hiểu rõ." Nhậm Hiêu không hề do dự đáp.
"Nếu như có người tìm đến, tất cả đều gạt hết, nói cô muốn ở Ung Sơn thanh tịnh mấy ngày." Doanh Chính nhìn Nhậm Hiêu tiếp tục dặn dò.
"Thần hiểu rõ." Nhậm Hiêu đương nhiên gật đầu ngay lập tức.
Là thống lĩnh thân vệ của Tần Vương, giờ phút này được Tần Vương nghiêm túc dặn dò như vậy, Nhậm Hiêu đương nhiên hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu như chuyện này không làm được, vậy thì quá khiến Doanh Chính thất vọng.
Sở dĩ có những dặn dò này.
Có những sắp xếp chu toàn này.
Cuối cùng.
Doanh Chính vẫn vì Hạ Đông Nhi. Bây giờ sự việc vẫn chưa rõ ràng, mọi chuyện vẫn cần phải thận trọng, hơn nữa, Doanh Chính không muốn Hạ Đông Nhi lại bỏ trốn nữa, hắn thật sự không muốn mất nàng lần nữa.
"Đi thôi."
Dặn dò hết mọi chuyện xong, Doanh Chính nói với Đốn Nhược.
"Vâng."
Đốn Nhược lúc này dẫn đường.
Phía sau hoàng cung, có một trăm ám sĩ đang chờ đợi, mỗi người đều trang bị chiến mã, ai nấy đều mang theo đầy đủ tên nỏ, còn có bội kiếm. Trang bị vô cùng đầy đủ.
Mà bọn họ ai nấy cũng đều là tinh nhuệ trong Hắc Băng Đài, một trăm người đủ sức đối phó với ngàn quân.
Trong địa phận Đại Tần, có thể điều động ngàn quân, nếu không có điều lệnh thì tuyệt đối không thể.
Theo sau khi Doanh Chính cưỡi ngựa đến, tất cả ám sĩ toàn bộ lên ngựa, rời khỏi hoàng cung Ung Thành, hướng về Sa Khâu quận phương xa mà đi.
Chỉ là, chuyện này không muốn cho ai biết.
Một đêm trôi qua trong nháy mắt.
Trong vương cung Ung Thành.
Xe giá của Tần Vương được mấy ngàn cấm vệ quân bảo vệ, hiên ngang tiến về Ung Sơn bên ngoài Ung Thành, đồng thời mang theo các loại đồ dùng cần thiết cho việc săn bắn.
"Thái Hậu."
"Đại vương sáng sớm đã đi Ung Sơn săn bắn."
"Không thể cùng Thái Hậu dùng bữa."
Một cung nữ cung kính đi đến trước mặt Hoa Dương Thái Hậu bẩm báo.
"Ừ."
"Đại vương hôm qua đã nói với ta."
Hoa Dương Thái Hậu khẽ gật đầu, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Doanh Chính ở Hàm Dương, rất ít khi ra ngoài thư giãn, bây giờ đến Ung Thành, có chút ý muốn thả lỏng, Hoa Dương Thái Hậu đương nhiên cũng nhìn ra được.
"Truyền lệnh xuống."
"Không có chuyện gì đặc biệt quan trọng cũng không cần làm phiền Đại vương."
"Đại vương khó có dịp buông lỏng, tất cả mọi người không được quấy rầy." Hoa Dương Thái Hậu lập tức dặn dò.
"Nô tài đi dặn dò ngay." Cung nữ tùy thân lập tức lui về nói.
. . .
Sa Khâu quận!
Sa thôn.
Mọi chuyện như thường.
Bây giờ chính là thời gian trồng trọt, rất nhiều người dân trong Sa thôn đều xuống ruộng làm việc.
Tuy rằng bây giờ nhi tử đã là Thượng tướng quân, có rất nhiều ruộng đất, nhưng với hai mẫu ruộng đã từng nuôi sống một nhà ba người, Triệu thị chưa từng bỏ hoang, vào mùa trồng trọt, Triệu thị cũng vẫn xuống ruộng làm.
Chỉ khác là xung quanh có rất nhiều hộ vệ, hạ nhân.
Hiển nhiên. Nhìn thấy Triệu thị như vậy, không ai có thể thuyết phục nàng từ bỏ công việc này.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận