Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 208: Tại nhi tử trước mặt hiện ra võ đạo! Đại vương gặp nguy hiểm!

Chương 208: Trước mặt con trai thể hiện võ đạo! Đại vương gặp nguy hiểm!
Nghe Triệu Phong, trên mặt Hạ Đông Nhi cũng nở một nụ cười tươi.
"Lần này trở về định ở lại bao lâu?" Hạ Đông Nhi hỏi.
"Chiến sự đã định."
"Ít nhất có thể ở Sa Khâu một tháng." Triệu Phong cười đáp.
"Một tháng tốt, nương cũng có thể nhìn thật kỹ các ngươi." Hạ Đông Nhi vui vẻ gật đầu.
"Nương."
"Lần này chúng con tới cũng là muốn đón nương cùng đi Hàm Dương."
"Một mình người ở lại Sa Khâu dù sao cũng có chút bất tiện."
"Con dâu vẫn muốn ở bên cạnh nương để tận hiếu." Vương Yên mang theo vài phần dò hỏi nói.
Nghe nói muốn đi Hàm Dương.
Hạ Đông Nhi lập tức lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ bài xích.
"Sa Khâu rất tốt, ta không muốn rời đi."
"Các ngươi có thể hàng năm trở về một chuyến là được rồi." Hạ Đông Nhi nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của nương, Triệu Phong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Vậy thì chờ khi nào nương muốn đến Hàm Dương thì đến vậy."
Bất quá trong lòng Triệu Phong vẫn bắt đầu suy nghĩ: "Sao cảm giác nương bài xích Hàm Dương như vậy, cứ như ở Hàm Dương có hồng thủy mãnh thú gì đó vậy, chẳng lẽ trước đây nương đã ở Hàm Dương sao?"
Bây giờ Triệu Phong dù sao không còn là thiếu niên mới rời thôn nữa, địa vị bây giờ đã rất cao, trải qua nhiều chuyện nên tự nhiên cũng nghĩ thấu được rất nhiều.
"Quản gia, đi chuẩn bị đồ ăn đi."
"Những người khác lui ra đi." Triệu Phong quay đầu, nói với quản gia.
"Vâng." Quản gia dẫn theo một đám tôi tớ lui xuống.
Không còn người ngoài. Triệu Phong ngồi trên đệm trong sân. Hạ Đông Nhi cũng ngồi xuống. Triệu Khải và Triệu Linh hai đứa nhỏ thì dính lấy bà nội của chúng.
"Nương."
"Khi con đi chinh chiến Ngụy quốc, trong nhà có phải có chuyện gì xảy ra không?" Triệu Phong bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Đột ngột hỏi một câu. Hạ Đông Nhi có chút ngây người, trong lòng cũng có chút bối rối, vội vàng trấn định trả lời: "Không có mà?"
"Nhưng mà vào hơn nửa năm trước, có một đám người áo đen đột nhập vào phủ."
"Là ám điệp."
"Chuyện này đến nhanh, đi cũng nhanh." Triệu Phong vẫn cứ nhìn nương.
"Con nói chuyện này à, vậy mẹ biết rõ."
"Liên quan đến ông ngoại của con."
"Trước đây ông ngoại con sau khi du ngoạn Tứ Hải về thì có một nhóm người tự xưng Hắc Băng Đài, cố ý đến điều tra tung tích của ông ngoại con." Lúc này Hạ Đông Nhi mới nói, trên mặt đã nở một nụ cười.
Nghe đến đây. Triệu Phong cũng yên tâm gật đầu, điều này cũng giống với suy nghĩ của hắn.
Trước đây có thể khiến Hắc Băng Đài xuất động, có lẽ cũng chỉ có Hạ Vô Thả. Dù sao ông ta là nhạc phụ của Tần Vương mà!
"Thì ra là thế." Triệu Phong yên tâm gật đầu.
Nhưng khi nhìn nương, Triệu Phong vẫn có chút không yên lòng.
"Nương."
"Bây giờ con trai của nương đã là Thượng tướng quân Đại Tần, tại triều đình đã đắc tội không ít người."
"Còn có ba nước Triệu Ngụy Hàn bị diệt vong, bọn hắn có biết bao nhiêu quyền quý đã c·hết trong tay con, bọn hắn hận con tận xương, theo đó thì bọn hắn cũng hận con như thế với người."
"Mẹ ở lại quê nhà, con không phản đối."
"Nhưng nhất định phải cẩn thận, dù có ra khỏi phủ, bên người nhất định phải có hộ vệ." Triệu Phong trầm giọng dặn dò.
"Con cứ yên tâm đi."
"Mẹ bình thường đều ở trong phủ nghiên cứu thuốc, rất ít khi ra ngoài."
"Bất quá Phong nhi, con cũng nhất định phải cẩn thận." Hạ Đông Nhi hết mực ân cần nói.
"Nương, người cũng không cần lo lắng cho con."
"Con xuất hành bên người đều có thân vệ, mà lại thiên hạ này muốn có người g·i·ế·t được con, chắc có lẽ chỉ có thần tiên." Triệu Phong cười nói.
Về sau.
Cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm.
Hết sức vui vẻ.
—— Nước Yến!
Trong một thành nhỏ.
Bên trong một tiểu viện.
Một đoàn người tụ tập trong đó.
Trong đó có một người, thân mang áo vải, trên người cũng không có bất kỳ khí thế sắc bén nào, dường như chỉ là một người bình thường.
Nhưng vừa rồi.
Đột nhiên một đoàn người đến, cái người nhìn có vẻ bình thường này toàn thân khí chất đại biến, sát ý bùng phát, một thanh kiếm cầm trong tay.
Cũng chính vào khoảnh khắc đó.
Yến Đan ý thức được người trước mặt đúng như lời thủ hạ, là một sát thủ hàng đầu. Có thể che giấu hoàn toàn khí tức của bản thân, căn bản không nhìn ra được thực lực thật sự.
"Đều không được động thủ."
"Lui ra." Yến Đan đã cải trang hét lớn một tiếng.
Hộ vệ bên cạnh nhao nhao lui xuống, nhưng mỗi người đều không thu lại mũi kiếm.
Nhìn Yến Đan trước mắt. Kinh Kha trên mặt lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu, nhưng không cảm nhận được sát ý, hắn cũng thu kiếm vào.
Thấy thế. Trên mặt Yến Đan lộ ra một nụ cười.
Tiếp theo.
Yến Đan cúi người, chắp tay thi lễ: "Yến thái tử Cơ Đan, bái kiến tiên sinh Khương Khánh."
Nghe được là Thái tử nước Yến, trên mặt Kinh Kha cũng lộ ra một vẻ kinh ngạc. Nhưng rồi nói: "Khương Khánh đã không còn, nơi này chỉ có Kinh Kha."
"Bái kiến tiên sinh Kinh Kha." Yến Đan không hề do dự nói.
"Thái tử nước Yến đến đây, không biết có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ là muốn bắt Kinh Kha hỏi tội hay sao?" Kinh Kha bình tĩnh nhìn Yến Đan.
"Tiên sinh Kinh Kha du ngoạn thiên hạ, nơi mũi kiếm trảm xuống đều là đại ác nhân, mỗi người đều c·hết có ý nghĩa."
"Cơ Đan sao có thể đến đối phó với tiên sinh." Yến Đan một mặt chân thành nói.
"Vậy thái tử nước Yến vì sao mà đến?" Kinh Kha hỏi.
Nghe vậy! Yến Đan không nói gì.
Từ lúc ban đầu cúi đầu, đột nhiên, hai chân khụy xuống. Trực tiếp quỳ xuống trước mặt Kinh Kha.
"Thái tử."
"Ngài đang làm gì vậy?"
"Thái tử. . ." Đám hộ vệ phía sau Yến Đan một mặt kinh ngạc, nhao nhao muốn đỡ Yến Đan lên.
Ngay cả Kinh Kha trước mặt cũng bị cái cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh ngạc.
Nghe thấy hộ vệ phía sau và có người đến đỡ. Yến Đan xua tay ra hiệu cho tất cả lui ra. Hắn cứ thế quỳ gối trước mặt Kinh Kha.
Là một người dân thường, thái tử một nước quỳ trước mặt mình, nếu nói trong lòng không chấn động thì tự nhiên là giả. Giờ phút này Kinh Kha có chút không biết làm sao, vội vàng tiến lên, đưa tay đỡ Yến Đan.
"Thái tử làm gì vậy?"
"Có gì có thể từ từ nói." Kinh Kha trầm giọng nói.
Nhưng Yến Đan hết sức quật cường, vẫn cứ quỳ trên mặt đất.
"Mời tiên sinh cứu nước Yến ta." Yến Đan ngữ khí trầm thấp, mang theo một loại tuyệt vọng và không cam lòng từ tận đáy lòng.
Nghe vậy. Kinh Kha có chút không hiểu: "Ta càng nghe không hiểu lời Thái tử, nước Yến đang yên ổn, sao lại nói phải cứu?"
"Nước Yến bây giờ tuy rằng còn, nhưng không lâu sau, sẽ không còn." Yến Đan ngẩng đầu, hai mắt lộ ra vẻ bi ai mãnh liệt.
Không thể không nói. Yến Đan này đúng là một diễn viên có hạng, nếu Triệu Phong ở trước mặt thấy cảnh này cũng muốn khen hắn một câu 'Vua màn ảnh'. Là một thái tử một nước, thất thố như vậy, hèn mọn như thế, quỳ trước một người dân thường. Có thể thấy được Kinh Kha chịu sự chấn động đến cỡ nào.
Có lẽ. Nếu dùng một câu của người đời sau, thì chính là kẻ sĩ c·hết vì tri kỷ. Yến Đan này thật sự là có chút thủ đoạn.
"Vì sao?" Kinh Kha không hiểu nhìn Yến Đan.
Bất giác. Kinh Kha đã hoàn toàn rơi vào vòng sáo của Yến Đan.
"Tần quốc." Yến Đan nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt hiện lên sự hận ý và không cam lòng.
"Tần Vương tàn bạo, tham vọng thiên hạ, gây ra vô số chiến tranh."
"Bây giờ ba nước Triệu Ngụy Hàn đã bị Bạo Tần tiêu diệt."
"Thiên hạ ngoại trừ Tần quốc còn lại ba nước, mà trong ba nước đó, nước Yến của ta có quốc lực yếu nhất."
"Với sự tàn ác của Tần Vương, chắc chắn sẽ động binh với nước Yến ta, đến ngày đó, nước Yến ta sẽ biến thành vùng đất hoang tàn, sẽ không còn gì nữa."
"Gần ngàn vạn dân của nước Yến đều sẽ bị Bạo Tần khống chế, sống không bằng chết." Yến Đan nghiến răng nghiến lợi, lại càng mang theo ngữ khí đầy thương xót nói.
Nhìn dáng vẻ cố sức diễn xuất của Yến Đan, sắc mặt của Kinh Kha trước mặt cũng tùy theo đó mà thay đổi.
"Thái tử."
"Cho dù lời ngươi nói là thật, Tần quốc thật sự muốn động binh với nước Yến."
"Nhưng Kinh Kha chỉ là một người bình thường, cũng chỉ là một mình ta thôi, Kinh Kha không thể thay đổi được Tần quốc."
"Cho nên thái tử hãy đứng lên trước đi." Kinh Kha hít một hơi, một lần nữa đỡ Yến Đan dậy.
"Không." Nhưng Yến Đan lắc đầu, vẫn cứ quỳ trước mặt Kinh Kha. Đặc biệt là khi nhìn ánh mắt của Kinh Kha tràn đầy sự nóng rực và tin tưởng.
"Trong thiên hạ, người có thể cứu được nước Yến chỉ có tiên sinh." Yến Đan kiên định nói.
"Ta sao có thể cứu?" Kinh Kha một mặt khó hiểu. Nếu như không thấy dáng vẻ nghiêm túc này của Yến Đan, hắn còn tưởng Yến Đan đang đùa với mình.
"Tần quốc hiếu chiến đều là do Tần Vương Chính, nếu như Tần Vương Chính c·hết rồi."
"Vậy nước Yến ta sẽ có thể tồn tại."
"Chỉ cần hắn c·hết, thiên hạ liền có thể thái bình."
"Chỉ có hắn c·hết, bá tánh thiên hạ mới có thể trải qua thời gian tốt đẹp." Yến Đan tràn ngập sát ý nói.
"Tần Vương có trọng binh bảo vệ, muốn g·i·ế·t hắn, nói nghe thì dễ." Kinh Kha lắc đầu.
Thấy Kinh Kha như thế. Yến Đan trong lòng vui mừng. Hắn hiểu, giờ phút này người trước mắt đã bị hắn thuyết phục.
"Tiên sinh."
"Nếu người có khả năng bảo hộ nước Yến ta không vong, bảo hộ ngàn vạn con dân của nước Yến, người bằng lòng làm không?" Yến Đan đứng lên, hai tay nắm chặt lấy tay Kinh Kha.
Trực tiếp xuất ra vẻ hào hùng lẫm liệt, dùng đại nghĩa để trói buộc Kinh Kha. Nếu như ở đời sau, đây gọi là đạo đức giả.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Yến Đan. Còn có sự chân thành lúc quỳ xuống vừa nãy, Kinh Kha trong lòng thở dài, sau đó nói: "Nếu như ta có thể làm được, có thể cứu vớt ngàn vạn bá tánh nước Yến khỏi chiến tranh, một người c·hết, đó là đại nghĩa."
"Tiên sinh thật sự là đại nghĩa."
"Yến Đan, bái." Yến Đan vô cùng nghiêm nghị cúi đầu với Kinh Kha.
"Thái tử."
"Ta dù có thể xả thân vì nghĩa, nhưng làm thế nào mới có thể tiếp cận được Tần Vương?"
"Cung điện Tần Vương canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không thể trà trộn vào trong đó." Kinh Kha còn nói thêm. "Mời tiên sinh yên tâm." "Ta đã có kế hoạch chu toàn, tuyệt đối có thể để tiên sinh tiếp cận Tần Vương." Yến Đan lập tức cam đoan nói. Kinh Kha khẽ gật đầu. Bất tri bất giác. Hắn đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy đại nghĩa được Yến Đan thiết kế tỉ mỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận