Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 174: Vợ chồng gặp nhau! Tương lai Thái tử chi vị tất nhiên là hắn!

Chương 174: Vợ chồng gặp nhau! Tương lai vị trí Thái tử chắc chắn là hắn!
"Phu nhân."
"Triều đình có người tìm đến."
Quản gia đứng ở ngoài sân, cung kính nói.
"Sao buổi tối lại tới tìm?"
"Chẳng lẽ có chuyện gì gấp sao?"
Triệu thị không hiểu hỏi.
Nhưng nàng cũng chậm rãi từ trong phòng đi ra, nhìn trang phục nàng đang mặc, hiển nhiên là còn chưa ngủ.
Lúc này.
Đốn Nhược đi đến phía trước.
"Ngươi lui xuống trước đi."
Đốn Nhược nói với quản gia.
Sau đó.
Một đám ám vệ Hắc Băng đài cấp tốc đến gần, vây quanh toàn bộ khu nhà nhỏ.
"Đi đi đi, đều đi hết đi."
Quản gia lập tức gọi đám hộ vệ xung quanh, còn có cả tỳ nữ rời đi.
Thấy cảnh này.
Sắc mặt Triệu thị thay đổi.
Trong lòng ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an dâng lên.
"Các ngươi là ai?"
Triệu thị biến sắc, việc đầu tiên liền nghĩ tới là người nước địch.
"Phu nhân chớ hoảng."
Đốn Nhược khom người cúi đầu với Triệu thị.
Sau đó, khoát tay chặn lại.
Đông đảo ám vệ nhao nhao tản ra, lui về bên ngoài sân.
Mà bản thân Đốn Nhược cũng vậy, trực tiếp lui ra ngoài, Triệu thị thì mang vẻ kinh ngạc không hiểu.
Đến giờ phút này.
Khi Doanh Chính từ bên ngoài sân chậm rãi bước vào.
Sắc mặt Triệu thị trong nháy mắt biến đổi, trong mắt lộ ra một loại tâm tình vô cùng phức tạp.
Kinh hỉ, kinh ngạc, không hiểu, kinh ngạc.
Đủ loại cảm xúc đều xuất hiện trong mắt Triệu thị.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt.
Triệu thị liền quay đầu, muốn đi về phòng.
Nhưng lại ngay lúc nàng xoay người.
"A Phòng."
Doanh Chính nhẹ giọng gọi, mang theo một loại kinh hỉ, còn có cả một chút thấp thỏm.
Nghe tiếng.
Triệu thị trong lòng run lên, hai chân không tự chủ khựng lại.
"Ngươi... Ngươi nhận nhầm người."
Triệu thị run giọng trả lời.
"A Phòng, ngươi cảm thấy ta sẽ nhận nhầm cả ngươi sao?"
"Nếu ngay cả ngươi mà ta còn nhận nhầm."
"Thì ta đã c·hết ở Hàm Đan rồi."
Doanh Chính trầm giọng nói.
"Ngươi không nên tới."
"Ngươi đã biết rõ ta ở đây, hẳn phải biết ta không muốn gặp ngươi."
Triệu thị kìm nén nỗi đớn đau trong lòng, run giọng đáp lời.
"Ta biết rõ ngươi không muốn gặp ta."
"Nhưng ta nhất định phải gặp ngươi."
"Vì những hứa hẹn khi xưa, càng vì ngươi."
"Càng vì xin lỗi ngươi."
"Thật xin lỗi."
"Chính ca ca trước kia đã không bảo vệ tốt cho ngươi."
Doanh Chính chậm rãi đi đến phía sau Triệu thị, nhẹ nhàng nói.
Nghe thấy vậy.
Thân thể mềm mại của Triệu thị lại lần nữa run lên.
"Ta đã có gia đình, không còn liên quan đến chuyện trước kia, ngươi có thể quay về đi."
"Coi như ta có lỗi với ngươi."
Triệu thị cắn răng, run giọng nói.
Tựa hồ việc nói ra những lời kia đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của Triệu Thị.
Nhưng Doanh Chính chỉ tiến lên phía trước, ôm thật chặt Triệu thị.
"A Phòng."
"Ngươi đừng gạt ta."
"Ngươi căn bản không hề lấy chồng."
"Ta đã điều tra rõ, ngươi là thay thế thân phận người khác."
"Triệu Vũ, đúng thật là người thôn này, nhưng vợ hắn không phải ngươi, mà vợ hắn vẫn đang sống rất tốt ở các thôn khác."
"Triệu Phong, Triệu Dĩnh, bọn chúng đều là con của ta."
Doanh Chính nhẹ nhàng nói, trong giọng nói không còn vẻ bá đạo uy nghiêm ngày xưa, chỉ còn một sự dịu dàng xuất phát từ đáy lòng.
Nghe vậy.
Triệu thị không biết nên nói gì.
Cảm nhận được vòng tay phía sau ôm chặt lấy, Triệu thị bất động.
"Ta không thể để Phong nhi chúng lại rơi vào nơi hiểm nguy."
"Nơi đó, ta sẽ không trở về."
Triệu thị run giọng nói.
"Chẳng lẽ ngươi nghĩ hiện tại ta không thể bảo vệ tốt cho ngươi?"
Doanh Chính ôn thanh nói.
"Không."
Triệu thị xoay người, ánh mắt dịu dàng lắc đầu: "Nếu như bây giờ ta chỉ là một mình, ta nguyện ý trở về với ngươi, bởi vì ta không sợ c·hết."
"Nhưng còn có Phong nhi, có Dĩnh nhi."
"Còn có hai đứa cháu ta nữa."
"Ta sẽ không để chúng gặp phải nguy hiểm."
"Bây giờ Phong nhi đã có được thành tựu này, đã đủ rồi."
"Một khi ta trở về, sẽ đẩy Phong nhi vào nơi đầu sóng ngọn gió, bọn chúng sẽ nhằm vào Phong nhi, thậm chí tái diễn những chuyện trước đây."
"Cái đêm ở thành Hàm Dương đó, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?"
"Vì cái vị trí kia, bọn chúng sẽ dùng mọi t·h·ủ đoạn."
"Ta thật không muốn đối diện thêm lần nào nữa."
Triệu thị buồn bã nói.
"Hàm Dương bây giờ đã không còn như trước, Đại Tần bây giờ cũng không phải là như trước."
"Nếu bọn chúng dám mạo hiểm, ta nhất định sẽ diệt toàn tộc nhà chúng, ta cam đoan với ngươi."
"Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng ta sao?"
"Hơn nữa..."
Doanh Chính nở nụ cười, nhìn Triệu thị nói: "Lần này ta đến cũng không phải là muốn ép buộc mang ngươi về Hàm Dương, chỉ là đến xác định đến tột cùng có phải là ngươi không thôi."
Hạ Đông Nhi ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Doanh Chính: "Sao ngươi biết đường tới đây?"
"Ám vệ Hắc Băng đài ở trong phủ, ta để bọn chúng vẽ lên chân dung của ngươi."
"A Phòng."
"Cho dù ngươi biến thành bộ dạng gì, dù chỉ là một bức họa, ta đều có thể nhận ra."
Doanh Chính nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt ẩn chứa tình cảm không chút che giấu.
"Chính ca ca, ngươi có thể tìm được người tốt hơn."
"Ta chỉ là một y nữ bình thường."
Hạ Đông Nhi lắc đầu.
"Không, ngươi là duy nhất."
"Thuở ban đầu ở Hàm Đan, chúng ta đã bái thiên địa."
"Ngươi là thê tử duy nhất của ta."
"Càng là Vương hậu tương lai của ta, vị trí đó mãi mãi cũng là để lại cho ngươi."
Doanh Chính nhẹ nhàng nói.
Hạ Đông Nhi vẫn lắc đầu.
"A Phòng."
"Ngươi cứ yên tâm."
"Ta sẽ không để Phong nhi rơi vào nguy hiểm."
"Bất quá, ngôi vị Thái tử tương lai chắc chắn là của Phong nhi."
"Bất kỳ ai cũng không thể cướp đoạt."
Doanh Chính mang theo giọng điệu cam đoan nói với Hạ Đông Nhi.
"Không..."
Hạ Đông Nhi vô ý thức ngẩng đầu, muốn phản đối.
"Ngươi đừng nghĩ cự tuyệt."
"Ta muốn Phong nhi làm Thái tử, không chỉ vì nó là con của ngươi và ta."
"Mà bởi vì ngoài nó ra, không ai thích hợp."
"Đương nhiên."
"Ngươi cũng cứ yên tâm."
"Ta hứa với ngươi, sẽ không để các ngươi rơi vào cảnh nguy hiểm, ta cũng hiểu những kẻ kia vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn."
"Cho nên, ta sẽ từng bước đưa Phong nhi leo lên vị trí cao nhất, để nó thuận lý thành chương có được vị trí đó, khiến cho mọi người không thể ngăn cản."
Doanh Chính hết sức kiên định nói.
"Nhưng là..."
Hạ Đông Nhi vẫn còn đầy vẻ lo lắng.
Nếu có thể.
Nàng căn bản không muốn để con trai mình đi làm cái vị trí tứ phía nguy cơ kia.
Nhìn như vinh quang, nhìn như sau này nắm quyền sinh sát.
Nhưng trong đầu nàng đều là hình ảnh Doanh Chính lúc mới lên ngôi bối rối, bất đắc dĩ.
Sau khi leo lên cái vị trí đó, con trai nàng thật sẽ vui vẻ sao?
"Không có cái gì là nhưng hết."
"Nó là con ta, có huyết mạch vương tộc Đại Tần, mà nó là trưởng tử, lại là con do ngươi sinh, là con vợ cả."
"Tất cả đều là lẽ đương nhiên, không ai phản đối được."
"Mà A Phòng..."
Doanh Chính nhìn thật sâu Hạ Đông Nhi: "Phong nhi đã trưởng thành rồi, không cần mọi việc đều phải do ngươi làm chủ, sao ngươi biết nó không muốn chứ?"
"Có lẽ, nó biết mình là con của ta, biết nó là trưởng tử vương tộc Đại Tần, có hứng thú với vị trí đó thì sao."
"Ta hứa với ngươi."
"Dù là sau này thật tới bước đó, ta vẫn sẽ hỏi ý kiến của nó, nếu nó không muốn, ta sẽ không cưỡng ép nó."
"Được chứ?"
Doanh Chính nhìn Hạ Đông Nhi, vô cùng dịu dàng nói.
Hắn đương nhiên rõ tính cách Hạ Đông Nhi, vì bảo vệ các con, nàng trốn ở Sa thôn này hơn hai mươi năm, vì không bị liên lụy nữa, nàng bỏ hết tất cả, đến cả phụ thân ruột cũng nhiều năm không gặp.
Tất cả cũng chỉ để bảo vệ tốt Triệu Phong cùng Triệu Dĩnh.
Khi xưa trở về từ cõi c·hết ở Hàm Dương, những sự việc r·ối l·oạn, những m·áu chảy thành sông.
Dù qua bao nhiêu năm, Hạ Đông Nhi mãi cũng không quên được.
Chính vì vậy, Doanh Chính cũng không trực tiếp ép buộc Hạ Đông Nhi cùng hắn về Hàm Dương, vì hắn hiểu rõ.
Bất quá.
Lần này đối với Hạ Đông Nhi, một là Doanh Chính cảm thấy áy náy với Hạ Đông Nhi, từ đó cho nàng sự đảm bảo, đảm bảo về vị trí Vương hậu sau này, hoàn thành những hứa hẹn ngày xưa.
Hai là, cũng là vì tương lai Đại Tần.
Phù Tô, Hồ Hợi, còn có các con trai khác, bọn chúng đều không có năng lực gánh vác đế quốc to lớn này.
Trong thế hệ trẻ tuổi, chỉ có Triệu Phong.
Đã từng.
Doanh Chính đã nghĩ tới, nếu như Triệu Phong là con của hắn thì tốt biết bao, như thế Đại Tần sẽ có người thừa kế tương lai.
Bây giờ.
Nguyện vọng đã thành hiện thực.
Triệu Phong, thật sự là con của hắn.
Còn là con trai của hắn với người phụ nữ mà hắn yêu mến nhất.
Vào khoảnh khắc biết được, trong lòng Doanh Chính tự nhiên vô cùng cảm tạ sự phù hộ của trời xanh.
Nhìn người đàn ông trước mắt ôn nhu nhưng lại đầy bá đạo này, Hạ Đông Nhi đôi mắt đẹp chan chứa tình cảm nhìn, muốn từ chối, nhưng lại không biết nên từ chối thế nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận