Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 301: Thái tử thân phận lần thứ nhất lâm triều!

Chương 301: Thái tử thân phận lần đầu lâm triều! Triệu Phong cười một tiếng: "Tốt!" Doanh Chính cũng cười một tiếng, hai cha con nhìn nhau, đều có một loại hiểu rõ lẫn nhau. Là con trai trưởng của mình, hơn nữa còn là đứa con mình coi trọng nhất. Doanh Chính kỳ vọng ở Triệu Phong giống như vị Minh Thành Tổ Chu Nguyên Chương khai sáng thời Minh trông đợi đứa con trai trưởng Chu Tiêu vậy. Trong lòng Doanh Chính, vợ hắn chỉ có một, đó chính là Hạ Đông Nhi. Thanh mai trúc mã. Vợ lúc nghèo khó. Vợ hoạn nạn. Mà con của Doanh Chính cũng chỉ có Triệu Phong và Triệu Dĩnh. Bởi vì bọn họ là con của Triệu Chính trước đây, chứ không phải con của Tần Vương Doanh Chính. Đây chính là ý nghĩa căn bản. Đương nhiên, nếu chỉ có vậy, Doanh Chính chỉ là sẽ nghiễm nhiên lựa chọn Triệu Phong làm người kế vị, nếu Triệu Phong không có năng lực, Doanh Chính cũng sẽ ra sức bồi dưỡng. Nhưng Triệu Phong năng lực xuất chúng, đủ trấn áp thiên hạ, người kế vị như vậy, Doanh Chính sao có thể không coi trọng? "Đến đây." "Hôm nay cả nhà ta sẽ uống một bữa thật vui vẻ." Doanh Chính giơ bình rượu lên cười nói. "Khải nhi, Linh Nhi, các ngươi dẫn các em hảo hảo kính A Ông một chén." Triệu Phong lên tiếng nói. "Cha, chúng con có thể uống, các em còn nhỏ, uống không được đâu." Triệu Khải quay đầu cười một tiếng. "Các em không uống được thì các con uống thay." "Dập đầu cho A Ông." Triệu Phong cười nói. "Vâng ạ." Triệu Khải lập tức nhấc một bình rượu lên. Sau đó đối với các em nói: "Các em, dập đầu hành lễ cho A Ông." Con út của Triệu Phong hiện giờ đã một tuổi. Dưới sự dẫn dắt của Triệu Khải. Chín người con của Triệu Phong đi đến trước mặt Doanh Chính và Hạ Đông Nhi. "Bái kiến A Ông." Chín người cháu dập đầu cúi đầu với Doanh Chính. Triệu Khải và Triệu Linh còn cầm bình rượu, rất cung kính mời rượu Doanh Chính. "Tốt." "Cháu mời rượu nhất định ta phải uống." Doanh Chính cười cười, vô cùng vui vẻ. Đúng lúc này! "Thủy Hoàng Đế." "Hạ đại y tới." Triệu Cao đi đến, cung kính nói. "Quá tốt rồi." "Rốt cuộc đã trở về." Trên mặt Doanh Chính cũng lộ ra một nụ cười. Lúc Thái Sơn Phong Thiền, Hạ Vô Thả vốn đã chuẩn bị đi theo, nhưng trên đường đi ngang qua Tứ Thủy, Hạ Vô Thả lại trở về Triệu địa tế tổ, tựa hồ đã giải quyết xong một chuyện trong lòng. Nữ nhi của mình đã tìm lại được. Hơn nữa còn có thể quang minh chính đại ở bên nhau. Đúng lúc này. Hạ Vô Thả đi vào bên trong Chương Đài cung, khi nhìn thấy cả nhà đang ngồi trong điện. Hạ Vô Thả cả người đều cảm động. "Một nhà, cuối cùng đã ở bên nhau." Hạ Vô Thả nước mắt giàn giụa, không kìm được mà rơi xuống. Cảnh này. Chỉ ở trong giấc mơ Hạ Vô Thả từng thấy, không ngờ lúc còn sống lại có thể nhìn thấy ở hiện thực. Bây giờ ông đã già nua, không sống được bao nhiêu năm nữa, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến ông cảm thấy có chết cũng không hối tiếc. "Cha." Hạ Đông Nhi dịu dàng gọi. "Ừ." Hạ Vô Thả lau nước mắt, khẽ đáp lời. "Nhạc phụ." "Ta không khiến ngươi thất vọng." "A Phòng, ta đã đưa nàng trở về rồi." "Hơn nữa còn tìm lại được cả một gia đình." Doanh Chính nhẹ nhàng nói. Giờ phút này. Cảnh tượng trong Chương Đài cung, cả nhà đoàn tụ. Đây là điều mà Doanh Chính từ trước đến giờ mong mỏi. "Tốt, tốt." "Trở về là tốt rồi." Hạ Vô Thả nước mắt lã chã nói. Đối với ông mà nói. Không hề nghi ngờ, cảm xúc dâng trào. Sau khi nhìn thấy Hạ Vô Thả. Triệu Phong cười cười: "Ngoại tổ phụ." Triệu Phong gọi một tiếng thật rõ ràng. Mẫu thân của mình đã ở ngoài lâu như vậy, Hạ Vô Thả đã tìm kiếm bao lâu. Chuyện này sớm đã lan truyền từ lúc Triệu Phong mới đến Hàm Dương lần đầu, Triệu Phong đương nhiên cũng biết rõ. Về phần lão cha tiện nghi của mình cũng vậy, chưa bao giờ bỏ cuộc tìm kiếm, nhưng mẹ mình thì lại tràn đầy sợ hãi với Hàm Dương. Không dám đến, nếu như nàng chỉ cần biểu hiện ra một chút, tất nhiên sẽ gây sự chú ý của Doanh Chính. Đương nhiên. Về sau thông qua những dấu vết Hạ Vô Thả để lại, Doanh Chính cũng đã biết sự tồn tại của Hạ Đông Nhi, bí mật gặp gỡ. "Ngoại tổ phụ." Triệu Dĩnh cũng đi đến gọi. "Ừ." Hạ Vô Thả cười tươi như hoa, lập tức đáp. "Nhạc phụ, mời người ngồi." Doanh Chính lập tức nhường chỗ, dìu Hạ Vô Thả đi đến. "Không được, không được." "Ngươi dù sao cũng là Hoàng Đế." Hạ Vô Thả liên tục xua tay. "Nhạc phụ." "Hôm nay là tiệc gia đình, không có Hoàng Đế, chỉ có con rể của người thôi." "Ở đây người là bậc trưởng bối." Doanh Chính cười, trực tiếp đỡ Hạ Vô Thả ngồi lên ghế. "Tốt, tốt." Hạ Vô Thả cười, cuối cùng cũng ngồi xuống. Sau đó. Doanh Chính lại đỡ Hạ Đông Nhi đứng lên. "Nhạc phụ ở trên." "Triệu Chính từng cầu hôn nhạc phụ ở Triệu quốc, cưới Hạ Đông Nhi." "Về Tần rồi, nhưng vẫn chưa hoàn thành lời hứa." "Hôm nay." "Triệu Chính muốn vì nhạc phụ nâng ly một chén." Doanh Chính cười cười, từ một bên cầm một bình rượu lên, cúi người đưa cho Hạ Vô Thả. "Được." "Chén rượu này lão phu xin nhận." Hạ Vô Thả cười, nhận lấy chén rượu mà Doanh Chính kính. "Đông Nhi bây giờ tuổi cũng không còn trẻ." "Dung nhan cũng đã phai tàn, hy vọng con sau này đừng chê nàng." Giờ phút này Hạ Vô Thả giống như một người cha già, thập phần lo lắng mà nói với Doanh Chính. Doanh Chính liền lập tức đáp: "Nhạc phụ, dung nhan dù đã phai tàn, nhưng A Phòng trong lòng ta vẫn luôn là tốt nhất." "Như vậy là tốt rồi." Hạ Vô Thả vô cùng vui mừng cười nói. Trải qua nhiều năm quan sát, ông đương nhiên hiểu rõ tình nghĩa của Doanh Chính dành cho nữ nhi mình sâu đậm đến mức nào. Trong một bầu không khí vui vẻ. Bữa tiệc gia đình này được diễn ra. Toàn bộ Chương Đài cung đều vang lên tiếng cười nói vui vẻ. Đây là điều mà trong vương cung đã rất lâu rồi không có được. Trong cung Hồ Thị. "Nương." "Chẳng lẽ ta thật sự không có cơ hội?" Hồ Hợi thập phần không cam tâm ngồi đối diện với Hồ Thị. "Hắn bất tử, con vĩnh viễn không có cơ hội." Trong mắt Hồ Thị lóe lên một tia lạnh lẽo. "Nương, người định làm gì?" Hai mắt Hồ Hợi sáng lên. "Cứ để bọn chúng đắc ý trước đi." "Tương lai còn chưa biết được." Hồ Thị cũng không nói rõ, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ lạnh lùng. Trong lịch sử Hồ Hợi sở dĩ có thể trở thành Tần nhị thế. Ngoài Triệu Cao ra, dòng họ mẹ hắn tất nhiên cũng giúp đỡ rất nhiều. Đều đến tình trạng này. Bọn hắn không thể không tranh giành. Đương nhiên. Nếu như thua, sẽ vạn kiếp bất phục. Kết quả này bọn hắn tự nhiên cũng biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận