Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 202: Khải hoàn về Hàm Dương! Tần Vương đáy lòng suy nghĩ! (2)

Chương 202: Khải hoàn về Hàm Dương! Tần Vương đáy lòng suy nghĩ! (2) "Muốn tiếp cận Doanh Chính, trên người không thể có sát khí, không thể nhìn một cái đã thấy ngay là tử sĩ."
"Mà những người ngươi huấn luyện này đều không đủ tiêu chuẩn." Yến Đan lạnh mặt nói.
Là thái tử nước Yến.
Hắn gặp đủ loại người. Sát thủ. Tử sĩ. Rất nhiều người không tinh mắt nhìn thoáng qua cũng nhận ra được. Mà những người hắn huấn luyện chỉ cần nhìn qua là biết ngay là tử sĩ. Đến hắn còn nhìn ra được. Chẳng lẽ nhiều người tài giỏi ở Tần quốc không nhìn ra sao?
"Thái tử."
"Không biết ngài có từng nghe danh du hiệp Khương Khánh?" Một tên gia nhân bỗng hạ giọng nói.
"Nói nghe xem?" Yến Đan lập tức hỏi.
"Đệ nhất du hiệp, thích ra tay tương trợ người gặp chuyện bất bình, kiếm thuật xuất thần nhập hóa."
"Kẻ chết dưới tay hắn không đếm xuể, đều là đại ác nhân."
"Thuộc hạ trước đây đã nghe tin hắn đến nước Yên ta rồi." Gia nhân cung kính nói.
Yến Đan lộ vẻ mặt nghiêm nghị: "Hắn ở đâu? Đưa bản thái tử đi gặp hắn, nếu hắn thật sự có năng lực, bản thái tử nhất định nhớ công của ngươi."
——Đại Tần, Hàm Dương!
Hàng ngàn thân vệ thúc ngựa chạy đi. Tướng lĩnh dẫn đầu khí vũ hiên ngang, trên người lộ ra sát khí uy áp. Mà phía sau đội thân vệ. Hơn mười chiếc xe tù chở tù nhân chậm rãi tiến vào thành Hàm Dương. Lúc này. Cửa thành đã được quét dọn sạch sẽ. Cấm vệ quân tiếp quản, không ai được cản đường, chỉ có bá tánh hai bên đường quan đứng xem.
"Triệu Phong thượng tướng quân về rồi."
"Không hổ là Triệu Phong thượng tướng quân."
"Quả thật khí thế hiên ngang."
"Nửa năm diệt Ngụy, chỉ có Triệu Phong thượng tướng quân làm được, hôm nay có thể thấy tư thế uy nghi của thượng tướng quân, quả là tam sinh hữu hạnh."
"Đúng là thế."
"Nhìn kìa, phía sau thượng tướng quân trên xe tù còn có rất nhiều tù nhân, quần áo bọn chúng hoa lệ, hiển nhiên là quyền quý nước Ngụy."
"Trước đây bọn chúng đều là vương tộc, đại thần cao cao tại thượng, giờ đều thành tù nhân của Đại Tần."
"Xem kia, là Ngụy Vương, vẫn mặc y phục vương hầu."
"Đường đường là quân vương một nước mà cũng phải đầu hàng, thật là mất mặt, nếu là ta thì đã sớm cùng nước vong rồi."
"Nếu như có kẻ địch đánh vào kinh đô Đại Tần ta, ta nguyện liều mạng cùng chúng đồng quy vu tận."
"Không sai, người Tần ta, quyết không chịu nhục mà sống..."
Theo Triệu Phong vào thành. Người dân hai bên đường cũng không khỏi nghị luận. Đối với người Tần mà nói. Nước càng mạnh thì vinh quang càng lớn. Dòng máu của người Tần, tinh thần của người Tần chỉ người Tần mới hiểu. Trong lịch sử! Phàm là Hồ Hợi chịu khó hơn một chút, không khắt khe với mấy ngàn vạn người Tần thì nước Tần đã không sụp đổ hai đời rồi.
Triệu Phong chậm rãi thúc ngựa, tiến về hoàng cung. Rất nhanh. Đến bên trong vương cung. Tại điện nghị triều bên ngoài. Doanh Chính chắp tay sau lưng, một thân áo bào miện, mũ đội chuỗi ngọc, đứng trên bậc thang. Mà cả triều văn võ đứng dàn hàng hai bên bậc thang.
"Ngự ngựa về cung, hưởng vinh hạnh đặc biệt võ thần đỉnh phong."
"Đại vương đối Triệu Phong ân trọng, quả là đệ nhất nhân."
Dưới ánh mắt của các quan. Triệu Phong chậm rãi thúc ngựa tới, vó ngựa giẫm trên quảng trường nghị triều, chưa từng có chuyện chiến mã vào triều như vậy. Vinh hạnh đặc biệt này. Gần như không có tiền lệ.
"Phong nhi." Doanh Chính nhìn thân ảnh uy nghi trên quảng trường với ánh mắt hòa ái, trong mắt có một niềm vui khó tả. Trước kia. Doanh Chính cũng kỳ vọng lớn vào đông đảo nhi tử của mình. Nhưng kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Các nhi tử không ai làm Doanh Chính cảm thấy sáng mắt. Còn hiện tại. Đối với Doanh Chính mà nói, "liễu ám hoa minh hựu nhất thôn". Mình có một người con hoàn toàn không kém cỏi, lại còn là huyết mạch do thê tử của mình sinh ra. Đối với dòng dõi của các Tần phi khác, Doanh Chính càng không quan tâm mấy. Hổ tử như vậy, một người là đủ rồi.
Tam Tấn diệt vong! Đều có liên quan đến con trai mình, mỗi nước bị diệt vong đều do con trai mình gây ra. Nhìn thiên hạ, ai làm được? Chỉ có con của hắn, Doanh Chính mới làm được.
"Có thể khẳng định."
"Anh Bố bẩm báo nhạc phụ ta sắc mặt khó coi có lẽ có ẩn tình."
"Nếu không, Tần Vương căn bản sẽ không cho ta ân trọng lớn thế này." Nhìn nghi lễ hoan nghênh long trọng này, vương giá tự mình xuống nghênh đón, đây không đơn thuần là vinh hạnh đặc biệt. Tuy nói so với lần đầu về đô, Tần Vương Doanh Chính tự mình ra thành đón thì lần này quy mô lớn hơn nhiều. Khi đến gần bậc thang. Triệu Phong nhảy xuống ngựa. Một tên cấm vệ quân lập tức lên dắt ngựa đi.
Doanh Chính vung tay lên.
"Cung nghênh Triệu Phong thượng tướng quân khải hoàn về đô." Cả triều văn võ đều ôm quyền cung nghênh. Hơn một trăm quan lại cùng hô to, mang theo một loại xúc động. Đến cả Phù Tô và Hồ Hợi đang chấp chính lâm triều cũng thế.
"Triệu Phong."
"Nhân kiệt a." Nhìn Triệu Phong trở về với khí thế oai hùng, ngay cả Phù Tô cũng thầm nghĩ. "Nếu có Triệu Phong trợ lực, thật là tốt, hắn được phụ vương ân trọng như vậy, chỉ cần có hắn ủng hộ, vị trí thái tử rất có thể thuộc về ta."
"Hiện tại môn nhân Phù Tô đã đắc tội hắn, đây chính là cơ hội của ta." Hồ Hợi đảo mắt, suy nghĩ làm thế nào để kéo Triệu Phong về phe mình.
Trong tiếng cung nghênh của quần thần. Triệu Phong chậm rãi bước lên trung tâm bậc thang. Khi thấy Doanh Chính trên bậc thang. Triệu Phong cúi người thi lễ: "Thần, Triệu Phong chinh Ngụy trở về, nay về đô yết kiến."
"Thần, tham kiến Đại vương." Tiếng nói vừa dứt. Triệu Phong cúi đầu thi lễ. Doanh Chính cười nhẹ, tay phải khẽ nâng: "Bình thân."
"Tạ đại vương." Triệu Phong đứng thẳng người.
Sau đó. Triệu Phong xoay người. Hướng quảng trường hô lớn: "Mang Ngụy Vương!" Vừa nói xong. Trương Minh và vài thân vệ tự mình áp giải Ngụy Vương. Ngụy Vương mang theo sợ hãi, thấp thỏm, trên tay ôm một cái hộp, bên trong có lẽ là ngọc tỉ và bản đồ của nước Ngụy. Dưới sự chứng kiến của triều đình Đại Tần. Ngụy Vương run chân, từng bước lên cầu thang. Khi tới dưới cầu thang. Ngụy Vương không còn uy nghi của một bậc quân vương nữa, quỳ xuống. Âm thanh run rẩy: "Ngụy quốc cơ họ Ngụy tên Giả, tham kiến Tần Vương." Ngụy Vương đặt hộp xuống đất, cúi đầu dập đầu.
Doanh Chính chậm rãi bước lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Ngụy Vương Giả, trên người mang theo uy áp ngút trời. "Ừ." Doanh Chính khẽ ừ.
"Nay."
"Thần nguyện cả nước đầu hàng, Ngụy quốc không còn, nhập vào Đại Tần."
"Đây là quốc tỉ của Ngụy quốc cùng bản đồ lãnh thổ."
"Mời Tần Vương nhận cho." Ngụy Vương Giả mở hộp ra, bên trong có quốc tỉ cùng địa đồ.
"Cô tiếp nhận ngươi đầu hàng." Doanh Chính uy nghiêm nói.
"Tạ Tần Vương." Ngụy Vương Giả lại dập đầu lần nữa. Nhưng giờ phút này, hắn vẫn rất thấp thỏm nhìn Tần Vương.
"Ngụy Vương hàng ta Đại Tần."
"Tránh mấy vạn binh mã giáp chiến, tránh tàn sát thêm."
"Đây là công lao."
"Cô sẽ cho Ngụy Vương ở Hàm Dương, cơm ăn áo mặc, vinh hoa phú quý không thiếu."
"Cho phép lập tông miếu thờ cúng tổ tiên tại phủ đệ, đảm bảo dòng dõi tôn thất của Ngụy quốc được hương khói."
"Trong thành Hàm Dương."
"Ngụy Vương đều có thể tự do đi lại." Doanh Chính chậm rãi nói. Đây là cách xử trí đối với Ngụy Vương. Nghe đến đây. Ngụy Vương lộ vẻ kích động, dập đầu lạy tạ: "Tạ đại vương long ân." Sự ân đãi này là Hàn Vương và Triệu Vương đều không có được. Trước khi Tần quốc chưa động binh với Ngụy, Ngụy Vương đã nghe ngóng được tình hình của Hàn Vương và Triệu Vương. Bọn họ bị Tần bắt sau đó. Bọn họ bị giam cầm ở thành Hàm Dương, không có cơ hội rời khỏi chỗ giam cầm, nhất là Triệu Vương thì bị giam trong ngục tối tăm. Mà hắn không chỉ được ăn sung mặc sướng, mà còn có thể giữ được tông miếu, hơn nữa có thể tự do đi lại trong thành Hàm Dương. Đây là Hàn Vương và Triệu Vương không sánh được. Nói cách khác, chỉ cần hắn không rời khỏi Hàm Dương thì hắn là một phú ông. Kết quả này đương nhiên làm Ngụy Vương Giả vô cùng kích động. Hắn đã tuyệt vọng với tương lai, nghĩ mình sẽ bị cầm tù đến hết đời, nhưng hiện tại có sự thay đổi lớn khiến hắn phấn khích.
Với sự sắp xếp của Doanh Chính. Quần thần không ai phản đối. Hành động này mang thâm ý trong đó. Chỉ người thông minh mới có thể hiểu. Triệu Phong thấy thế, cũng cười nhạt một tiếng.
"Vương tướng." Doanh Chính lên tiếng nói.
"Lão thần có mặt." Vương Oản lập tức đáp.
"Cho Ngụy Vương và con cái thê thiếp của hắn một tòa phủ đệ, phái một trăm cấm vệ quân phòng thủ, bảo vệ Ngụy Vương." Doanh Chính trầm giọng nói. Vương Oản lập tức cúi đầu: "Lão thần tuân chỉ." Ngay lập tức. Ngụy Vương được người áp giải đi xuống. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận