Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 304: Phụ hoàng, muốn nhìn một chút cái gì là tiên sao?

Chương 304: Phụ hoàng, muốn xem thử cái gì là tiên sao? Mấy tên cấm vệ quân mặt mày kinh ngạc. Sau đó lại liếc nhìn phía sau cung điện, không có bất kỳ động tĩnh gì. Với cái trận gió vừa rồi, bọn hắn chỉ cảm thấy có chút khó hiểu. Mà ở trên không trung. Triệu Phong dùng một luồng chân khí nâng Doanh Chính, để hắn đứng ở hư không, trên mặt nở nụ cười. "Cái này... Cái này... Cái này..." Doanh Chính đứng giữa hư không, nhìn xuống Hàm Dương thành, kinh ngạc vô cùng. Có thể khiến cho một vị thiên cổ nhất đế lộ vẻ kinh ngạc như vậy, có lẽ chỉ có Triệu Phong mới làm được. Lúc này. Đang ở vị trí trên cao ngàn trượng, rơi xuống phía dưới chính là tan xương nát thịt. Nếu là người bình thường đã sớm sợ hãi không biết làm sao. Nhưng Doanh Chính tuy kinh ngạc, nhưng vô cùng trầm ổn, không hề lộ vẻ sợ hãi. Bên dưới vẻ kinh ngạc, chính là sự hiếu kỳ. "Cha." "Cảm giác thế nào?" Triệu Phong cười hỏi. "Thần thông của tiên gia." "Con ta đã là tiên nhân." "Không ngờ tới a." "Trời xanh có mắt, con ta Doanh Chính thành tiên." Doanh Chính cười lớn, vô cùng kích động. Lúc này trong lòng hắn cũng rất vui mừng. Từ xưa đến nay. Vô số quân vương truy cầu tiên nhân, muốn từ tiên nhân có được ban thưởng trường sinh bất tử, vĩnh viễn nắm giữ thiên hạ, trở thành quân vương trường sinh duy nhất. Nhưng từ xưa đến nay. Ngoại trừ một người đã sớm chỉ còn trong sử sách là Chu Mục Vương, thì ai có thể tìm kiếm trường sinh? Mà bây giờ. Trong lịch sử tương lai sẽ ghi chép một người. Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, khai sáng thiên hạ thống nhất, hợp nhất Hoa Hạ. Con hắn, Triệu Phong, người của tiên gia, có thần thông tiên gia, có cơ hội trường sinh. "Tiên." "Còn quá xa vời." "Mà mục đích cuối cùng của võ đạo có lẽ cũng không phải là thành tiên, cái mà võ đạo theo đuổi là trở nên mạnh mẽ, nhưng khi đạt đến cảnh giới tương đương tiên nhân, lại không thể gọi là tiên." Triệu Phong cười nói. Sau một lần trò chuyện với Quỷ Cốc Tử. Triệu Phong biết được một điều. Đó là võ đạo ở thế giới này không hề tồn tại. Tiên tu mới là phương thức tu luyện duy nhất. Triệu Phong ở thế giới này đã khai sáng ra một phương pháp tu luyện hoàn toàn mới. Võ đạo tu luyện. Tương lai. Triệu Phong hắn sẽ trở thành Võ Tổ của thế giới này. "Mặc dù ta không hiểu ngươi nói gì." "Ta cũng không biết rốt cuộc tham vọng của ngươi lớn đến mức nào." "Nhưng ta là cha ngươi, nhất định sẽ vô điều kiện ủng hộ con." Doanh Chính nhìn Triệu Phong chăm chú, vô cùng trịnh trọng nói. Là một Đế Vương. Là người khai sáng ra thiên hạ thống nhất, một thiên cổ nhất đế. Doanh Chính cảm nhận rõ ràng tham vọng của con trai mình còn lớn hơn cả hắn. Doanh Chính khi còn là Tần Vương đã từng mưu đồ diệt sáu nước, thống nhất thiên hạ, mà thiên hạ trong mắt người thời nay, chính là Thần Châu đại địa. Dù sao Thần Châu đại địa rộng lớn bao la, đã là điều phàm nhân khó lòng vượt qua. Nhưng mưu đồ của Triệu Phong không chỉ dừng lại ở một Thần Châu đại địa, hắn mưu đồ toàn bộ thiên địa. Tham vọng càng lớn! Nghe Doanh Chính nói vậy. Triệu Phong lộ ra một nụ cười cảm động. Từ sau khi nhận nhau ở Thái Sơn. Triệu Phong cũng hiểu rõ phụ thân mình đã âm thầm làm tất cả vì mình. Khi biết thân phận của mình, hắn đã không tiếc hết lòng tiến cử mình, để mình giành được quyền lực, có được danh vọng. Để cho mình có người của mình, Hàn Phi, Tiêu Hà... đều được ông hết sức cất nhắc. Để cho mình an tâm, ông giao hết quyền hành quốc gia cho mình. Một người cha, một quân vương, có thể làm đến mức này, xưa nay hiếm thấy. Trong hoàng tộc. Với quân vương, quyền lực trong tay không cho phép ai nhúng chàm, dù là dòng dõi, dù là cha con. Hầu như không có cái gọi là tình thân trong đó. Hoàng tộc không tình thân, đó không phải là một câu nói suông. Nhưng Doanh Chính lại thực sự dành tình thân cho Triệu Phong và cả nhà. "Cha." "Có muốn cưỡi rồng không?" Triệu Phong cười hỏi. "Rồng?" Doanh Chính quay đầu, ngạc nhiên nhìn Triệu Phong: "Thật sự có rồng tồn tại?" Từ xưa đến nay. Rồng chính là biểu tượng của quân vương, lấy rồng làm tôn quý. Có thể thấy vị thế của rồng trong đám thần thú cao như thế nào. Dù cho đồ đằng của Đại Tần là Huyền Điểu, nhưng rồng vẫn tượng trưng cho quân vương. "Ta nói có thì tự nhiên là có." Triệu Phong cười. Tâm niệm vừa động. Lập tức. Một đạo hào quang lóe lên. Một con Hắc Long khổng lồ dài trăm trượng xuất hiện giữa tầng mây. "Cái này..." Nhìn con Hắc Long to lớn lăng không trước mắt. Giống như đúc với Thần Long trong truyền thuyết, tràn ngập một uy thế khó tưởng tượng. Bá khí vô cùng. "Cha." "Hôm nay nhi tử sẽ tặng cho cha món quà này, để cha ngắm nhìn non sông tươi đẹp của Đại Tần." Triệu Phong cười nói, lăng không khẽ động, dùng chân nguyên kéo Doanh Chính xuống trên đầu rồng. "Được." Doanh Chính cười lớn: "Có một đứa con trai là tiên nhân thật là tốt, không ngờ ta, Doanh Chính, còn có thể cảm nhận được cưỡi rồng bay lượn, quan sát thiên hạ." "Trẫm, thiên cổ đệ nhất đế vương." Những lời này. Đầy một sự phóng khoáng khó tả. "Không tệ." "Cha có được danh hiệu này là lẽ đương nhiên, thiên cổ, vạn cổ sau, cái danh Thiên Cổ Đệ Nhất Hoàng Đế này của cha sẽ được lưu truyền." Triệu Phong cười lớn. Sau đó. Hắc Long bay lượn trong hư không, với một tốc độ cực nhanh. Hàm Dương thành bên dưới, cũng như các vùng lân cận hiện rõ ra. Đến giờ dùng cơm trưa. Triệu Phong đưa Doanh Chính về hoàng cung. "Bây giờ ta xem như đã hiểu." "Con có những thủ đoạn này, trách sao ở chiến trường không sợ trời không sợ đất." "Với những thủ đoạn này của con, cho dù một mình xông vào vương cung của nước khác, đám quân lính kia cũng chẳng làm gì được con." Doanh Chính cảm thán nói. Lúc nãy Triệu Phong mang mình đi ra ngoài rồi quay về, cả quá trình này không ai phát hiện, đi một chuyến lại như vậy, thật khó mà tưởng tượng. Doanh Chính thậm chí còn nghĩ đến một điều. Nếu như Triệu Phong thực sự muốn giết ai đó thì sao? Trong thiên hạ nước nào có thể ngăn cản? "Cha." "Cha nghĩ nhiều rồi." "Chẳng lẽ cha quên ta vừa nói về quốc vận?" Triệu Phong cười cười. "Vậy quốc vận đó rốt cuộc là gì?" Doanh Chính hỏi. "Quốc vận, một quốc gia có khí vận, nước càng mạnh, dân số càng đông, quốc lực càng mạnh, thì quốc vận càng mạnh." "Khi làm quân vương một nước, sẽ tự có quốc vận hộ thân." "Đừng nói đến cảnh giới bây giờ của ta, cho dù là tiên nhân chân chính cũng không thể giết được." "Chỉ cần tới gần, quốc vận tự nhiên sẽ bảo vệ." "Cũng giống như cha hiện tại." "Đừng nói là một tiên nhân, cho dù là mười tiên nhân cũng không giết được cha." "Tất cả đều nhờ quốc vận." "Đại Tần thống nhất Thần Châu, quốc vận của nó mạnh mẽ như thế nào." Triệu Phong cười nói. "Vậy khi trước Kinh Kha đến ám sát ta, ta dù không tránh, há chẳng phải cũng sẽ không sao sao?" Doanh Chính hai mắt sáng lên. Triệu Phong cười: "Cha lại nghĩ sai rồi, quốc vận chi lực chỉ nhắm vào những người tu luyện có tu vi, còn phàm nhân tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nếu trước kia cha không tránh, chỉ sợ sẽ bị Kinh Kha giết hại rồi." "Khi trước ta là vương, tự nhận là đã biết nhiều, sau khi trở thành hoàng đế, nắm giữ thiên hạ, sách vở của thiên hạ muốn xem bao nhiêu tùy ý, thiên hạ vạn sự không thể thoát khỏi tay ta." "Nhưng sau khi con nhắc nhở, ta mới nhận ra những gì ta biết chẳng qua chỉ là những thứ tục trần không đáng gì." Doanh Chính đầy cảm khái nói. "Cha đạt được như thế này đã là rất giỏi rồi." "Khai sáng thống nhất, thiên cổ duy nhất." "Chỉ là những điều ta nói đều nằm ngoài hiểu biết của người phàm." "Tương lai, cha con ta hợp lực chấn hưng Đại Tần, khai sáng một quốc gia võ đạo, cả nhà sống trường sinh chẳng phải là rất tốt sao?" Triệu Phong cười nói. Nghe đến đây. Trong mắt Doanh Chính cũng có một loại rung động khó tả. Trường sinh bất tử. Là một Đế Vương nắm giữ thiên hạ, sao có thể không muốn? "Phong nhi." "Nếu ta trường sinh, khi nào con mới có thể kế vị đây?" Doanh Chính cười tinh quái, nhìn Triệu Phong hỏi. Nghe được câu này. Triệu Phong cũng cười: "Cha, cha có biết trước đây con định làm gì không?" "Ta sao biết được." "Đồ tiểu tử con giấu kỹ quá mà." Doanh Chính tức giận nói. "Trước đây con định sau khi Tần mạt, sẽ tái lập một vương triều Thần Châu, khai sáng ra một đế quốc hoàn toàn mới, khai sáng xong con sẽ không trói mình ở Thần Châu, con định khi Thần Châu thống nhất, liền đem quốc chính giao cho Khải nhi, sau đó con sẽ thoải mái không cần bận tâm chuyện gì khác, đem quân chinh phạt ra bên ngoài Thần Châu." "Bây giờ con đã thành thái tử Tần, việc tái tạo Thần Châu có thể bỏ qua, con cũng có thể tốt hơn chỉnh đốn Đại Tần, cường đại quân đội, tương lai cũng sẽ không bận tâm chuyện gì mà thoải mái xuất chinh." "Sau này việc triều chính con phải làm phiền cha rồi." Triệu Phong cười nói. Nghe đến đây. Doanh Chính nhướng mày, cười nói: "Ta có thể hiểu thành con muốn bỏ gánh, đem toàn bộ chuyện triều chính ném cho ta không?" "Ha ha ha." "Con dù sao cũng là Hoàng Đế của Đại Tần, vốn những việc này là của con mà." "Nếu về sau thực sự không muốn quản nữa, thì cứ giao cho Khải nhi giải quyết đi, con dù sao cũng không có rảnh." Triệu Phong cười lớn nói.
Theo đuổi võ đạo tới cảnh giới cao nhất, theo đuổi sự trường sinh chân chính, một gia tộc mãi mãi trường tồn, đây chính là điều Triệu Phong mong đợi nhất. Còn về những chuyện chính trị quốc gia rườm rà, chúng chỉ làm nhiễu loạn con đường trở nên mạnh mẽ của Triệu Phong. Bây giờ vừa vặn có cha hắn là một người tài giỏi, vậy thì còn gì bằng. Triệu Phong tự nhiên là phải quy hoạch lại mọi thứ. Bản thân hắn sẽ ra ngoài tung hoành thiên hạ, còn cha mình thì vững vàng ở phía sau, vì hắn mà trông giữ giang sơn. Nhất cử lưỡng tiện. Đến khi thống nhất thiên hạ, đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào? Bên ngoài Thần Châu. Không có sự bảo hộ của khí vận Thần Châu, thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào? Những điều này, Triệu Phong đều rất hiếu kỳ!. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận