Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 105: Vương chiếu lâm Sa thôn! Triệu thị nhớ tới năm đó hình tượng! (3)

Chương 105: Vương Chiếu đến Sa Thôn! Triệu Thị nhớ lại hình ảnh năm xưa! (3)
"Bẩm Triệu tướng quân."
"Đây là thuộc hạ chủ động cầu xin Đại vương cho cơ hội đến đây."
"Trải qua chuyện tặc nhân cướp bóc Thái Hậu lần trước, thuộc hạ tự cảm thấy năng lực không đủ, nên mới để tặc nhân đắc thủ, mà ngày đó thuộc hạ cũng thấy được năng lực của Triệu tướng quân, cho nên xin đợi lệnh nhập dưới trướng Triệu tướng quân để cống hiến sức mình." Đồ Tuy một mặt chân thành tha thiết nói.
Nhìn thấy điều này.
Triệu Phong cũng hiểu rõ.
Đồ Tuy này quả nhiên là đến chờ lệnh của mình.
"Đã là vương mệnh, ngươi liền về dưới trướng bản tướng đi, bất quá Đại vương có giao cho ngươi gánh vác chức vụ gì không?" Triệu Phong hỏi.
Đồ Tuy lập tức lấy ra một phong vương tiễn bổ nhiệm quân lệnh, hai tay dâng lên, đưa cho Triệu Phong: "Đây là tướng lệnh Thượng tướng quân."
Triệu Phong nhận lấy xem xét, lập tức hiểu rõ.
"Vậy thì tốt, đợi tân binh nhập ngũ, bản tướng sẽ cho ngươi một mình chỉnh biên một quân." Triệu Phong nói.
"Tạ ơn Triệu tướng quân." Đồ Tuy kích động đáp lời.
Được vào doanh chủ chiến của những duệ sĩ chân chính, Đồ Tuy tỏ ra vô cùng cao hứng.
"Ngươi mới đến, bản tướng sẽ cho người đi an bài doanh xá cho ngươi, rồi cho ngươi gặp mặt các tướng quân khác trong quân." Triệu Phong mỉm cười.
"Triệu tướng quân."
"Trước đó, thuộc hạ còn một phong vương tiễn thư tay của Thượng tướng quân, Thượng tướng quân bảo thuộc hạ tự tay giao cho ngài." Đồ Tuy sờ soạng trong ngực, lấy ra một phong thư vải chưa mở.
Triệu Phong cũng không nói gì, trực tiếp nhận lấy thư tay.
Kể từ ngày Vương Tiễn khải hoàn rời khỏi Dĩnh Xuyên, ngoài mấy quân lệnh, Triệu Phong chưa hề nhận được tin tức gì của Vương Tiễn về Vương Yên, chuyện tứ hôn cũng không hề biết.
Cứ như thể bị bỏ rơi một bên.
Hôm nay lá thư này, Triệu Phong cũng mong chờ có tin tức liên quan đến Vương Yên.
Mở thư ra.
Triệu Phong vốn dĩ mặt không lộ vẻ gì, nhưng vừa thấy câu đầu, mặt Triệu Phong liền nở nụ cười: "Nhạc phụ của ta vẫn là nỗ lực hết sức, hôn sự của Phù Tô và Vương Yên bị thổi, còn nói đến ta với Tần Vương."
Thấy điều này.
Triệu Phong cũng yên lòng.
Phù Tô không có cơ hội nhúng chàm nữ nhân của mình, vậy mình cũng không cần đi cướp hôn, bây giờ cũng không cần nghĩ đường lui, có thể an ổn ngồi trên chiến thuyền Đại Tần này, mạnh lên, phát triển thế lực của mình, chờ đến Tần mạt.
Nhưng nhìn đến cuối cùng.
Triệu Phong bỗng đứng bật dậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, còn có một niềm vui sướng khó tả.
"Tướng quân, sao vậy?"
Thấy Triệu Phong đột ngột đứng lên, lộ ra vẻ kích động khác thường, Đồ Tuy giật mình.
"Không có... Không có gì."
Triệu Phong cố nén vẻ vui mừng trên mặt, sau đó gọi ra ngoài điện: "Trương Minh."
"Chủ thượng."
Trương Minh lập tức bước vào đại điện.
"Cho Đồ Tuy tướng quân an bài một doanh xá, dẫn hắn đi làm quen với tình hình trong quân doanh." Triệu Phong nói.
"Vâng."
Trương Minh gật đầu, sau đó nói với Đồ Tuy: "Đồ tướng quân, mời."
Thấy vậy.
"Mạt tướng xin cáo lui."
Đồ Tuy cũng lập tức cúi người hành lễ, theo Trương Minh rời đi.
Không có người ngoài.
Triệu Phong cầm thư tay lên, cẩn thận đọc, nụ cười trên mặt rốt cuộc không giấu được: "Vương Yên lại có cốt nhục của ta rồi? Chỉ một đêm, chỉ mấy lần, vậy mà đã có thai rồi? Hạt giống của ta thật sự là mạnh mẽ!"
Giờ phút này.
Triệu Phong không khỏi cảm thán nòi giống của mình thật lợi hại, một đêm phóng túng mà có hiệu quả đến thế, Triệu Phong cũng phải bội phục mình.
"Đừng nói là nhạc phụ Thượng tướng quân kia mở miệng, coi như hắn không mở miệng, ta cũng đã cơm no gạo đủ với con gái hắn, còn mang thai, cho dù hôn sự đã định, Tần Vương cũng phải hủy bỏ hôn sự."
"Nếu như hắn biết rõ Yên Nhi có bầu, e là sẽ may mắn không cho Phù Tô định hôn sự, nếu không dòng dõi Tần Vương sinh ra một loại của ta, thì đúng là trò cười lớn rồi."
Giờ phút này Triệu Phong cũng không nhịn được mà cười.
Lần này.
Mình hoàn toàn không lo lắng.
"Xem ra phải bẩm báo rồi, ta phải đi Hàm Dương cầu hôn."
"Yên Nhi đã có thai cốt nhục của ta, ta muốn cưới nàng đàng hoàng về Triệu gia." Giờ phút này trong lòng Triệu Phong lại nghĩ đến chuyện này.
Tính cách của hắn là như thế, đã làm thì phải có trách nhiệm.
Huống chi Vương Yên còn mang cốt nhục của mình, Triệu Phong tuyệt đối không thể vứt bỏ.
Dù rằng trước kia Vương Yên có vài phần muốn đánh cược số phận nên mới cùng mình một đêm, nhưng sự tình đã lỡ rồi.
Thời gian thấm thoát!
Trong chớp mắt.
Liền đến lúc khó khăn nhất của đại địa Thần Châu, chân chính bước vào mùa đông giá lạnh.
Trong quân doanh, các nơi doanh xá đều nổi lửa, từng đám duệ sĩ vây quanh sưởi ấm, luân phiên uống rượu, thời buổi này không có áo bông, mỗi người đều mặc chồng chất quần áo nhưng vẫn không đủ, dù ở gần đống lửa, rất nhiều duệ sĩ vẫn lạnh run.
Có thể thấy thời tiết giá lạnh đến mức nào.
Trong quân doanh còn như thế, có thể tưởng tượng dân gian tình cảnh thế nào.
Vừa vào đông, trên đại địa Thần Châu sẽ có vô số người chết cóng, chết đói.
Từ Hạ Thương Chu, đến chư quốc thế chân vạc hiện tại, đây vẫn là vấn đề nan giải.
Lương thực của Thần Châu vốn không đủ cho người dân dùng, hơn nữa cũng không phải người dân nào cũng có chỗ sưởi ấm.
Trên tường thành!
Triệu Phong mặc mấy lớp quân phục, khoác thêm áo choàng, đứng trên cổng thành.
Phóng tầm mắt nhìn.
Ngoài thành là một mảnh trắng xóa của cánh đồng tuyết.
"Trận tuyết này rơi xuống, không biết lại chết bao nhiêu người nữa."
"Thống nhất thiên hạ, mới có cơ hội thay đổi tình cảnh này."
"Không thống nhất, thì chuyện người chết cóng chết đói căn bản không thể nào giải quyết được." Triệu Phong thầm thở dài trong lòng.
Biết lịch sử, xuyên qua lịch sử, Triệu Phong đáy lòng càng thêm cảm khái.
"Chủ thượng."
"Vừa nhận được quân báo Lý tướng quân gửi đến, truyền từ Hàm Dương." Trương Minh đến bên cạnh Triệu Phong, cung kính dâng một phong quân báo.
"Đọc luôn đi." Triệu Phong nói.
"25 ngày trước, Triệu Vương đích thân đến Đại Tần, cùng Đại vương ký kết minh ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời Thượng tướng quân Bàng Noãn của Triệu quốc đã bí mật đến biên giới Triệu Yên, ba mươi vạn đại quân Triệu quốc đã đóng quân ở biên giới Triệu Yên." Trương Minh nói.
"Đây là toàn bộ quân báo?" Triệu Phong quay người hỏi.
"Đây chính là toàn bộ quân báo, mà trước đó chưa từng mở ra, là do Thượng tướng quân truyền đến." Trương Minh cung kính nói.
"Tần Triệu chi minh, ha ha, một cái minh ước bị Triệu quốc xem như không có."
"Khó trách trước kia các nơi ở Đại Tần đột nhiên xuất hiện loạn tượng, mà bản tướng chỉ nghe được tin tức loạn tượng, lại không thấy loạn tượng, thì ra đây là kế mê hồn của Đại vương." Triệu Phong cười nhạt một tiếng, trong nháy mắt liền hiểu ý nghĩa của quân báo này.
"Chủ thượng."
"Ý quân báo này là gì?"
"Vị Thành và Triệu Quốc không giáp nhau, mà giáp Ngụy quốc, chuyện biên giới Triệu Yên này dường như không liên quan gì đến chúng ta." Trương Minh khó hiểu nói.
"Triệu Ngụy là đồng minh, một khi Triệu Quốc đánh Yến quốc, lúc bọn hắn khó gỡ rối, chính là lúc tốt nhất để Đại Tần đánh Triệu, vậy Ngụy quốc có thể ngồi yên sao?" Triệu Phong cười nói.
Nghe vậy.
Trương Minh giật mình trong lòng, lập tức nói: "Chủ thượng ý là sắp có chiến sự?"
"Đợi đến khi trận tuyết lớn này ngừng, Triệu quốc chắc chắn sẽ đánh Yến."
"Chỉ đợi Yến quốc không chống cự nổi, chắc chắn sẽ cầu viện Đại Tần, Đại vương tất nhiên sẽ hạ chiếu xuất binh." Triệu Phong khẳng định nói.
Triệu Phong biết lịch sử, đương nhiên biết rõ lịch sử có sự kiện này.
Cái gọi là ký kết minh ước không xâm phạm lẫn nhau, đó chỉ là tờ giấy lộn tùy thời có thể xé bỏ, vô dụng.
"Một khi Đại Tần động binh, Ngụy quốc cũng sẽ hành động, vậy Vị thành chúng ta sẽ phải tiếp nhận sự tấn công của Ngụy quốc." Trương Minh trong nháy mắt đã hiểu ra.
"Tốt, chuyện này tạm thời không được tiết lộ ra ngoài."
"Đợi đến khi hết mùa đông rồi nói."
"Chờ tuyết lớn dừng lại, triều đình sẽ cung cấp lương thảo, chuẩn bị cho đại chiến." Triệu Phong cười nói, trong mắt thì tràn đầy mong chờ.
Chiến tranh, sắp đến rồi!
Tần thống nhất Thần Châu sắp được khởi màn!
...
PS: Bảy ngàn chữ, cảm ơn phiếu đề cử, nguyệt phiếu ủng hộ, cảm ơn đã đặt mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận