Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 189: Hạ Vô Thả: Ngươi chuẩn bị làm sao đối đãi Phong nhi? (1)

Chương 189: Hạ Vô Thả: Ngươi định đối đãi Phong nhi như thế nào? (1) Nhìn thấy Doanh Chính mặt mày hớn hở như vậy, Hạ Vô Thả cũng hoàn toàn yên lòng, trực tiếp ngồi xuống cạnh Doanh Chính.
"Xem ngươi vui mừng như thế."
"Nghĩ đến việc Đông Nhi đã trở lại bình thường, nhưng ta rất tò mò ngươi làm cách nào để Đông Nhi gặp ngươi mà không né tránh." Hạ Vô Thả cười nói.
Nghe những lời này, Doanh Chính lập tức cười đáp: "Nhạc phụ, vốn dĩ ta cũng lo lắng nàng sẽ không gặp ta, nên ta đã thừa lúc đêm tối lén đến, nàng cũng không hề biết ta phát hiện ra nàng. Khi nàng thấy ta, nàng đã không còn cơ hội trốn đi." Nói đến đây, trong giọng nói Doanh Chính có vài phần đắc ý.
"Vậy việc ngươi đến Sa Khâu có phải đã bị người ta biết rồi không?" Hạ Vô Thả bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi.
"Nhạc phụ, ngươi yên tâm đi."
"Ta làm việc không hề qua loa như vậy."
"Lúc trước, ta mượn cớ đến Ung Thành mừng thọ Hoa Dương Thái Hậu, sau đó lấy danh nghĩa đi săn để ra ngoài. Ngoài người của Hắc Băng đài, không ai biết cả."
"Sự tồn tại của A Phòng, mối quan hệ của Phong nhi với ta, không ai biết đến." Doanh Chính lập tức giải thích.
Hắn đương nhiên hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng Hạ Vô Thả.
"Như vậy thì tốt."
"Nỗi lo trong lòng Đông Nhi, ta tin rằng ngươi cũng rõ."
"Mặc dù ta ở bên Đông Nhi cũng chỉ một tháng, nhưng ta nhìn ra được biến cố trước đây vẫn gây ra ám ảnh cho nàng, nàng không dám đến Hàm Dương nữa, việc này đã thành bệnh trong lòng." Hạ Vô Thả thở dài.
Trên mặt Doanh Chính hiện lên vẻ lạnh lùng: "Nhạc phụ, người cứ yên tâm đi."
"Sau này, ta sẽ loại bỏ hoàn toàn nỗi lo trong lòng nàng."
"Đại Tần này, thiên hạ này, chỉ có nàng mới là thê tử của ta, chỉ có nàng mới xứng trở thành Vương hậu Đại Tần."
Nghe những lời này, trong lòng Hạ Vô Thả tự nhiên hiểu được tình cảm Doanh Chính dành cho con gái mình, nhưng nghĩ đến triều đình bây giờ, còn có tôn thất.
"Những năm nay."
"Triều đình, cả đến tôn thất đều bị cường quyền của Đại vương áp chế, trong triều cũng xuất hiện không ít tân quý do Đại vương đích thân bồi dưỡng, nhưng thế lực của những người năm đó vẫn rất lớn."
"Nếu để bọn họ biết Đông Nhi tồn tại, biết Triệu Phong huynh muội là con của Đại vương, ắt sẽ dấy lên sóng gió."
"Đại vương định an bài cho Phong nhi thế nào về sau?" Hạ Vô Thả nhìn Doanh Chính nói.
"Nhạc phụ."
"Đây là người đang thăm dò ta à?" Doanh Chính bật cười.
Sau đó, không hề giấu diếm mà nói: "A Phòng sau này sẽ là Vương hậu Đại Tần, vậy Phong nhi chính là trưởng tử của ta, người nối dõi danh chính ngôn thuận của Đại Tần, Thái tử Trữ quân."
Nghe đến đây, lòng Hạ Vô Thả hơi rung động, cũng có chút vui mừng.
Dù đã già nua, không quan tâm những quyền thế này.
Nhưng nghĩ đến cháu ngoại của mình, Hạ Vô Thả đương nhiên vẫn phải hỏi han một chút.
Dù sao, vị trí này là ngôi báu.
Nếu có thể, Hạ Vô Thả làm sao lại không muốn cháu ngoại mình ngồi lên?
"Đại vương."
"Hiện tại chưa thể đón Đông Nhi về, lại càng không thể để lộ thân phận của Phong nhi ra ngoài."
"Một khi bị lộ, triều đình ắt sẽ bất ổn." Hạ Vô Thả nghiêm túc nói.
Bây giờ, dù trong triều có tranh chấp, nhưng đều có chung một suy nghĩ, chính là vì Đại Tần cống hiến sức mình, quét sạch chư quốc, thống nhất thiên hạ.
Trong đó có người muốn lập công lớn lưu danh sử sách, đại đa số cũng vì lợi ích và quyền thế lớn hơn.
Chính vì mục tiêu chung này mà triều đình quần thần đoàn kết lại.
Mà trong triều, người ủng hộ Phù Tô không phải là số ít, hơn nữa đều là lão quý tộc, tôn thất, thế lực của bọn họ không thể khinh thường.
Có thể nói, việc Phù Tô lên ngôi đại diện cho lợi ích của bọn họ. Nếu như quá sớm đưa Triệu Phong ra, vô luận là đối với Triệu Phong, đối với con gái mình, hay thậm chí đối với cả Đại Tần, đây đều sẽ là một cơn địa chấn.
Các nước chư hầu vẫn còn, thiên hạ vẫn chưa thống nhất.
Nên nhất định vẫn phải mượn sức của các lão quý tộc.
Nếu như Hạ Đông Nhi trở về.
Nếu thân phận của hai huynh muội Triệu Phong bị vạch trần ra.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Vương Oản, Ngỗi Trạng đều đã trải qua chuyện năm đó, bọn họ hiểu rõ Hạ Đông Nhi quan trọng như thế nào trong lòng Doanh Chính. Địa vị của dòng dõi bọn họ không cần nói cũng biết, chắc chắn vững vàng.
Một khi thân phận của Triệu Phong lộ ra, bọn họ tuyệt đối sẽ không phục tùng, chắc chắn gây ra tranh đấu nội bộ Đại Tần.
Đối với việc Đại Tần thống nhất thiên hạ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Trong lịch sử.
Tần Thủy Hoàng Doanh Chính quét ngang thiên hạ, thống nhất giang sơn, chính là nhờ sự đoàn kết một lòng của toàn quốc, hàng triệu chiến sĩ tinh nhuệ phát huy toàn bộ sức mạnh.
Văn thần quản lý, phân phối lương thảo quân nhu, cung cấp viện trợ.
Võ tướng thống lĩnh chinh phạt.
Những khâu này không thể có sai sót.
"Những chuyện này, làm sao ta lại không hiểu?"
"Nhạc phụ cứ yên tâm đi."
"Trước khi thống nhất hoàn toàn thiên hạ, ta sẽ không để A Phòng và Phong nhi rơi vào nguy hiểm lần nữa."
"Ta sẽ lợi dụng con đường diệt các nước để Phong nhi nắm giữ toàn quân, để không ai có thể làm tổn thương bọn họ."
"Chờ đến khi thống nhất thiên hạ, không cần đến lực lượng của mấy lão quý tộc đó nữa, ta tự nhiên không sợ bọn chúng." Doanh Chính cười đáp, dù giọng điệu ôn hòa nhưng trong lời nói ẩn chứa sự kiên định và khí phách không hề giấu giếm.
"Như vậy thì tốt." Hạ Vô Thả gật đầu.
"Vậy lần này, nhạc phụ không đi à?" Doanh Chính cười hỏi.
"Không đi, không đi."
"Ta sẽ ở lại Hàm Dương đợi Đông Nhi về nhà."
"Mà lại, ngươi còn nợ Đông Nhi một buổi tiệc cưới."
"Ta còn chưa tham dự." Hạ Vô Thả cười ha hả trả lời.
Doanh Chính liền cam đoan: "Mong nhạc phụ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ cho Đông Nhi một hôn lễ long trọng nhất thiên hạ, để cả thiên hạ chứng kiến, đều biết."
"Nói ra thì,"
"Trước đây ngươi chủ trì hôn lễ cho Phong nhi quả thực đã chủ trì rất đúng."
"Nếu không thì, ngươi đã bỏ lỡ hôn lễ của Phong nhi." Nhớ lại khi Triệu Phong tổ chức hôn lễ ở Hàm Dương trước đây, Doanh Chính đóng vai trưởng bối, Hạ Vô Thả lại cười nói.
"Đây có lẽ là do trời phù hộ, định mệnh an bài."
"Ông trời, từ đầu đến cuối luôn phù hộ ta." Doanh Chính cũng cười nói.
"Hoàn toàn chính xác."
"Ông trời cuối cùng đã đối tốt với một nhà chúng ta." Hạ Vô Thả cũng tán thành gật đầu.
Lúc này.
"A Ông."
"Chúng ta đến rồi."
"Sao lại đóng cửa thế?" Giọng Triệu Khải truyền đến.
"Mở cửa, mở cửa." Triệu Linh cũng khẽ đập vào cửa.
"Tiểu công tử, tiểu tiểu thư."
"Đại vương đang nghị sự, các vị đợi chút ạ." Giọng Triệu Cao có chút sốt sắng và lo lắng.
Đối với hai tiểu gia hỏa này, những ngày qua ông tận mắt thấy Đại vương yêu thương chúng đến mức nào. Hơn nữa chúng lại là con của Thượng tướng quân Triệu Phong đang nổi như cồn, dù nắm quyền trong vương cung nhưng ông đâu dám đắc tội.
"Đại vương, đây là hai con của Phong nhi?" Dù đã lâu không nghe giọng, nhưng Hạ Vô Thả lập tức hiểu ra.
Dù sao khi ở Sa Khâu cũng đã sớm chiều chung đụng một thời gian.
"Ừm." Doanh Chính gật đầu cười.
"Bọn chúng sao lại vào cung?" Hạ Vô Thả lo lắng hỏi.
"Cứ yên tâm."
"Không ai biết mối quan hệ của chúng ta. Với người ngoài, việc chúng vào cung là ta ân sủng cho một nhà Triệu Phong, cũng vì ta thích hai tiểu gia hỏa này, để chúng giúp ta khuây khỏa." Doanh Chính cười đáp.
"Vậy thì tốt." Hạ Vô Thả thở phào.
Sau đó.
Doanh Chính lớn tiếng: "Cho chúng vào."
Nghe thấy giọng Doanh Chính.
Triệu Cao lập tức mở cửa.
Triệu Khải và Triệu Linh lập tức thoát khỏi trói buộc, chạy vào trong điện.
"A Ông, chúng con đến rồi."
"A, đây là Tằng Ông." Triệu Khải dừng bước, lập tức nhìn thấy Hạ Vô Thả.
"Ngươi còn nhớ ông già này à?" Hạ Vô Thả liền ngồi xuống, hiền từ hỏi.
"Nhớ ạ." Triệu Khải gật đầu.
"Ha ha ha, lại đây, để Tằng Ông xem các cháu lớn bao nhiêu rồi." Hạ Vô Thả dang tay, ánh mắt mong chờ nhìn hai tiểu gia hỏa.
Triệu Khải và Triệu Linh liền nhào đến.
Lúc này, Triệu Cao lén nhìn thoáng qua, không hề ngạc nhiên, mà rất hiểu chuyện lui ra ngoài, đóng cửa điện lại.
"Ồ, mới đó không gặp, vậy mà đều lớn phổng phao hết rồi." Hạ Vô Thả một tay ôm một đứa, đã gần sáu mươi nhưng thân thể vẫn rất cứng cáp.
Vào thời này, sáu mươi tuổi đã xem như là sống thọ.
"Đại vương."
"Hai tiểu gia hỏa này chẳng lẽ thường xuyên vào cung?" Hạ Vô Thả quay đầu, cười hỏi.
"Mấy ngày đầu thì cách vài ngày đến một lần, sau quen rồi thì ngày nào cũng tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận