Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 164: Doanh Chính: Nàng giống như Đông Nhi! Cái này không phải là trùng hợp! (1)

Chương 164: Doanh Chính: Nàng giống như Đông Nhi! Cái này không phải là trùng hợp! (1)
Vương Yên một mặt cao hứng nói. Đối với thần tử mà nói, ngày đó Doanh Chính thay thế mẹ của Triệu Phong làm trưởng bối ngồi ở vị trí trưởng bối, đây chính là vô cùng vinh quang.
"Đại vương ngồi ở vị trí trưởng bối?" Nghe được điều này. Trong mắt Triệu thị nổi lên một vòng gợn sóng.
"Đúng vậy a, nương." Vương Yên cười đáp.
"Đây cũng là Đại vương ban ân huệ quá lớn cho phu quân."
Vương Yên cười trả lời. Đối với triều đình hiện tại mà nói, Triệu Phong hoàn toàn xứng đáng là tân quý trong triều, hơn nữa còn là người được vinh dự tương lai có khả năng đăng lên chức quốc úy.
"Cái này, có lẽ thật sự là duyên phận sâu xa thăm thẳm."
"Chính ca ca, ngươi ngồi đúng vị trí rồi."
"Như vậy cũng coi như giải quyết được tiếc nuối trong lòng ta rồi." Triệu thị âm thầm nghĩ.
Thời gian thấm thoắt!
Rất nhanh. Lại là hai ngày trôi qua.
Hôm nay phủ Triệu chưa từng náo nhiệt như thế. Toàn bộ người trong thôn đều đến phủ, trong phủ không đủ chỗ ngồi, ở bên ngoài phủ cũng bày tiệc. Hôm nay là ngày Triệu Phong tổ chức tiệc cưới tại thôn nhà. Mặc dù tiệc cưới lần này không có quyền quý tấp nập như ở Hàm Dương, nhưng tiệc cưới hôm nay cũng náo nhiệt chưa từng có, toàn thôn vô luận là thôn dân cũ hay dân mới ở khu nhà đều có cơ hội tham gia tiệc.
Đối với Triệu Phong mà nói, tự nhiên là không để tâm đến tiền bạc tiêu hao nhiều như vậy, lần này trở về cũng là cố ý mở tiệc. Toàn bộ trong làng. Khắp nơi đều là đầu bếp bận rộn, còn có thân vệ tất bật. Cũng may mắn là nhân lực đủ, bằng không thật đúng là không xuể.
Đương nhiên. Phần lớn bàn tiệc vẫn là do thôn dân tự mang, dù cho phủ Triệu cũng không có nhiều bàn như vậy.
Để viên mãn giấc mơ của mẫu thân. Hôm nay Triệu Phong vẫn là mặc hỉ phục màu đen, Vương Yên cũng thế.
Bên ngoài nội đường. Triệu thị ngồi ở vị trí trưởng bối. Ngô lý chính cũng ngồi ở vị trí trưởng bối, mà theo yêu cầu mãnh liệt của Triệu thị, để Hạ Vô Thả cũng vào vị trí trưởng bối. Tại phủ này. Lại tổ chức một lần tiệc cưới nữa.
Nếu như ngày xưa tại Hàm Dương là để làm lễ kết hôn long trọng bù đắp cho Vương Yên, thì lần này chính là Triệu Phong dành cho mẹ mình.
Thời gian thấm thoắt! Triệu Phong ở trong nhà cũng vô cùng hài lòng, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh đã lâu. Mỗi ngày cùng vợ con đi dạo trên núi một vòng, sau đó lại bầu bạn cùng mẹ, khoảng thời gian này đối với Triệu Phong mà nói đơn giản là niềm vui gia đình. Vô cùng tận hưởng, cũng vô cùng say mê.
Bất quá. Triệu Phong luôn hướng đến việc trở nên mạnh hơn.. .
Một tháng thời gian trôi qua nhanh chóng. Cửa thôn. Triệu Phong cũng khởi hành trở về.
"Nương, người thật không theo chúng ta đến Hàm Dương sao?"
"Muội muội cũng muốn cùng con đi." Triệu Phong có chút không nỡ hỏi.
"Các con đi đi." "Vừa hay nương ở nhà cũng tĩnh dưỡng." Triệu thị mỉm cười nói.
"Còn Hạ gia gia nữa." "Người cũng không về Hàm Dương sao?" Triệu Phong có chút lo lắng nhìn Hạ Vô Thả.
Một tháng chung sống. Từ cách xưng hô có thể thấy được Triệu Phong đã có chút thay đổi đối với Hạ Vô Thả.
"Ha ha." "Hàm Dương đối với ta như lồng giam, sau này lão phu sẽ đi du lịch khắp nơi ở Đại Tần hành y chữa bệnh, con về hãy nói với Đại vương, đợi khi nào muốn ta về thì ta sẽ tự về." "Hắn cũng không cần đi tìm lão phu." Hạ Vô Thả cười trả lời.
"Người là người Đại vương coi trọng nhất, nếu người không trở về, vậy Đại vương sẽ không yên tâm đâu." Triệu Phong hít một hơi.
"Không sao, đến lúc đó hắn muốn hỏi, con hãy đưa thư tay lão phu cho con là được." "Ở Hàm Dương nhiều năm như vậy, lão phu cũng mệt mỏi." Hạ Vô Thả thoải mái cười một tiếng. Đặc biệt là khi nhìn dáng vẻ của con gái, hắn cũng hiểu được tâm tư của con gái mình, nếu mình về Hàm Dương, nếu bị phát hiện ra điều gì sẽ không tốt.
Hết thảy, tùy duyên đi. Hắn thật không muốn lại mất đi con gái của mình, còn cả đứa cháu ngoại này, hắn cũng muốn bảo vệ thật tốt. Những người đó chính là đồ điên mà! Vì đạt được mục đích mà không tiếc tất cả, thật là đám người điên.
"Được thôi." Triệu Phong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Dĩnh nhi, muội thật sự nghĩ rõ rồi sao, thật muốn cùng ca đi ra ngoài? Đi vào quân?" Triệu Phong lại nhìn về phía muội muội hỏi.
"Tất nhiên rồi." "Ta cũng không muốn ở trong thôn bị người bàn tán." Triệu Dĩnh rất kiên quyết.
"Được, đến lúc đó muội đừng có hối hận là được." Triệu Phong cũng lười nói gì.
"Khải nhi, Linh nhi, chào tạm biệt tổ mẫu đi." Triệu Phong nói với một đôi con nhỏ.
"Tổ mẫu, chẳng bao lâu nữa chúng con sẽ về." "Vâng ạ, con cũng mong thế." Hai đứa nhỏ líu ríu nói.
Sau đó. Đoàn xe lên đường rời đi! Triệu thị cùng Hạ Vô Thả thì lặng lẽ nhìn theo.
"Đông Nhi à." "Có lẽ ta không quay về có thể tránh khỏi bại lộ, nhưng nếu ta không về, Đại vương có lẽ sẽ càng truy đến cùng." "Chỉ cần con là mẹ của Triệu Phong, thì luôn có một ngày sẽ gặp Đại vương, không thể nào không gặp." "Đại vương rất thông minh, tất cả là do con nghĩ Đại vương quá đơn giản, vẫn cho rằng Đại vương giống như hai mươi mốt năm trước."
Nhìn con gái bên cạnh, Hạ Vô Thả thở dài. Ông đều dựa theo ý nghĩ của con gái mình mà làm, nhưng kết quả như thế nào, Hạ Vô Thả cũng đã đoán trước được. Tần Vương Chính hai mươi mốt năm trước có lẽ còn có thể qua loa cho xong, nhưng Tần Vương Chính bây giờ thì không thể nào. Bất quá Hạ Vô Thả cũng sẽ không chủ động vạch trần...
Hàm Dương! Chương Đài cung bên trong!
"Đại vương." "Thượng tướng quân một nhà đã về thành rồi." Nhậm Hiêu bước nhanh vào điện bẩm báo.
Doanh Chính đặt tấu chương xuống, lập tức hứng thú: "Cả nhà bọn họ đều đã vào thành?"
"Thần không rõ, nhưng nghĩ là thế, dù sao bây giờ Thượng tướng quân ở Hàm Dương đã có phủ đệ, đương nhiên sẽ không để mẹ cùng muội muội ở Sa Khâu sinh sống chứ?" Nhậm Hiêu vừa suy đoán vừa nói.
"Trẫm còn chưa từng gặp mẹ và muội muội của Triệu Phong, hôm nay vừa hay thấy mặt một lần." "Truyền chiếu của trẫm, để người nhà Triệu Phong vào cung." "Trẫm vừa hay cũng ban thưởng cho người nhà hắn một phen." Doanh Chính nói ngay.
Nếu Triệu Phong có thể đưa cả nhà đến Hàm Dương, Doanh Chính tự nhiên sẽ càng thêm yên tâm với Triệu Phong, khi dùng người cũng sẽ không còn cố kỵ. Đối với quân vương mà nói, tướng lĩnh nắm binh ở ngoài phải có nhược điểm để nắm giữ trong tay, đó là cách để khống chế vương quyền.
"Thần lĩnh chỉ." Nhậm Hiêu cúi đầu, sau đó lui xuống.
Đi tới trong thành Hàm Dương.
"Chủ thượng, phía trước có cấm vệ quân đến." Nhìn Nhậm Hiêu đang phi ngựa đến từ phía trước, Trương Minh lập tức quay đầu bẩm báo.
Triệu Phong lập tức vén rèm xe lên, quan sát.
"Thượng tướng quân." Nhậm Hiêu ghìm ngựa lại, chắp tay với Triệu Phong trong xe ngựa.
"Nhậm thống lĩnh, có chuyện gì quan trọng sao?" Triệu Phong mỉm cười.
"Đại vương có lệnh, để Thượng tướng quân vào cung ngay." Nhậm Hiêu cung kính nói.
"Muội muội ta và vợ con đều ở trên xe ngựa, đi thẳng vào hoàng cung sao?" Triệu Phong ngạc nhiên hỏi.
"Đại vương nói, vừa hay muốn gặp người nhà Thượng tướng quân một lần." Nhậm Hiêu lập tức trả lời.
"Nếu thế, vậy cũng được." Triệu Phong gật đầu, không từ chối.
Tuy nói nếu trừ mẹ ra mà cả người nhà đều cùng nhau vào cung, nếu như là loại kịch cung đấu, tranh giành triều đình, thì việc tướng lĩnh mang người nhà vào cung không phải là chuyện tốt, nói không chừng còn gặp phục kích gì đó. Nhưng hiện tại là ở Đại Tần. Lại còn là thời Tần Thủy Hoàng. Trong lịch sử, Tần Thủy Hoàng chưa từng giết bất cứ công thần nào, cái gọi là công cao lấn chủ đối với Tần Thủy Hoàng mà nói hoàn toàn không có.
Rất nhanh. Bên ngoài Chương Đài cung!
Triệu Phong cùng Vương Yên, còn có Triệu Dĩnh, và một đôi con mình đứng chờ ở bên ngoài.
"Ca." "Đại vương là người như thế nào vậy?" "Có phải là loại người hay nổi cáu không?" Đến Tần Vương cung, cũng là trung tâm quyền lực tối cao của Đại Tần, giờ phút này Triệu Dĩnh cũng có chút thấp thỏm. Nàng vốn chỉ là một thường dân bình thường, đâu đã từng gặp phải trận địa này bao giờ.
"Không chắc đâu, nếu lát nữa muội mà ăn nói linh tinh, có khi người ta lại bắt muội lại đó." Triệu Phong quay đầu lại, cố tình dọa muội muội.
Nghe vậy. Gương mặt xinh xắn của Triệu Dĩnh liền lộ vẻ sợ hãi: "Thật hay giả vậy?"
"Phu quân, chàng đừng có dọa Dĩnh nhi." Vương Yên thấy vậy liền mở miệng nói. Sau đó lại nói với Triệu Dĩnh: "Dĩnh nhi, muội đừng có nghe ca muội, Đại vương không phải là người hay nổi nóng lung tung đâu."
"Ca, huynh cứ hay bắt nạt ta." Triệu Dĩnh lập tức bất mãn trừng mắt Triệu Phong.
"Ha ha ha." Triệu Phong bật cười.
Chương Đài cung bên trong!
"Bẩm Đại vương." "Triệu Phong Thượng tướng quân cùng người nhà đang chờ ngoài điện." Nhậm Hiêu cung kính bẩm báo.
"Tuyên." Doanh Chính đặt tấu chương xuống, phất tay.
"Đại vương có chỉ." "Tuyên Thượng tướng quân và người nhà vào yết kiến." Nhậm Hiêu lập tức hô lớn ra ngoài.
Nghe lệnh. Triệu Phong chậm rãi đi vào trong điện. Vương Yên cùng hai con nhỏ, còn có Triệu Dĩnh cũng đi theo sau Triệu Phong vào trong điện.
"Thần tham kiến Đại vương." Triệu Phong cúi người hành lễ với Doanh Chính.
"Tham kiến Đại vương." Vương Yên và Triệu Dĩnh cũng lập tức hạ mình hành lễ, đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
"Miễn lễ." Doanh Chính phất tay. Nhưng sau đó ánh mắt chỉ là quét qua, mang theo nghi hoặc: "Hạ đại y đâu? Còn mẫu thân ngươi vì sao không có ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận