Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 206: Doanh Chính: Hàn Phi, ngươi phải nhớ kỹ Triệu Phong đối ngươi tốt! Còn kém nói rõ! (1)

Chương 206: Doanh Chính: Hàn Phi, ngươi phải nhớ kỹ Triệu Phong đối với ngươi tốt! Còn kém nói rõ! (1) "Về tới tiền viện!"
"Triệu Phong."
"Lần này thật sự là song hỷ lâm môn a."
"Không ngờ rằng công chúa nước Yến cũng sinh cho ngươi một cô con gái."
Hạ Vô Thả cười nói.
"Sinh con gái cũng tốt."
Doanh Chính trầm giọng nói, sau đó lại dùng giọng dạy bảo nhìn Triệu Phong: "Triệu Phong, tuy ngươi làm cha cũng đã vài năm, nhưng vẫn có một điểm ngươi nhất định phải ghi nhớ."
"Mời Đại vương chỉ giáo."
Triệu Phong nhìn Doanh Chính.
"Đích thứ phân chia."
"Điểm này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, một khi có chỗ bất công, chắc chắn sẽ là căn nguyên gây ra loạn tượng trong phủ ngươi."
"Vô luận là gia tộc nào, cho dù là thương nhân, nếu như bất công quá lớn với con thứ, tất sẽ gặp tai họa."
Doanh Chính mặt nghiêm túc nói.
Triệu Phong cũng gật đầu đồng tình: "Việc này, thần hiểu rõ."
"Trong đại gia tộc, đơn giản chỉ là vấn đề kế thừa."
Thấy Triệu Phong gật đầu, Doanh Chính hơi yên tâm: "Ngươi hiểu được là tốt."
Là Tần Vương hiện tại.
Doanh Chính đối với điều này tự nhiên càng thấu triệt.
Chỉ có điều.
Vì không biết rõ thân phận Triệu Phong, Doanh Chính không thể dựa theo cách chia đích thứ để đối đãi với các con của hắn, bởi vì chúng đều là con thứ, không phải do chính cung Vương hậu sinh ra.
Cho nên trước kia chỉ có thể nhấn mạnh việc bồi dưỡng con trưởng Phù Tô.
Nhưng tính cách và năng lực của hắn lại khiến Doanh Chính quá thất vọng.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác.
Triệu Phong xuất hiện.
Còn là con của người phụ nữ hắn yêu thương sinh ra, là con do Vương hậu hắn đã nhắm trong lòng sinh.
Vậy Triệu Phong chính là con trưởng, có con trưởng rồi, sao còn để ý đến lũ con thứ kia nữa.
Gia tộc bình thường phân chia đích thứ, nhà vua lại càng phải như thế.
"Vấn đề con cái kế thừa, đơn giản là phân chia sản nghiệp không đều."
"Gia chủ trong gia tộc chỉ có một người, ngai vàng nhà vua cũng chỉ có một người thích hợp."
"Nhưng đối với ta mà nói, tương lai sẽ khác."
"Thiên hạ rộng lớn thế này, con trai ta ai cũng có thể làm vua."
Trong lòng Triệu Phong thì nghĩ như vậy.
Ở trên đại lục Thần Châu.
Nếu tương lai thật sự loạn lạc, sau khi Triệu Phong quét sạch tất cả, lập lại tân triều, vậy cuối cùng người kế vị tất nhiên là Triệu Khải, Hoàng đế tối cao của Thần Châu.
Còn với những vùng đất rộng lớn bên ngoài Thần Châu, đều có thể đánh chiếm.
Vậy sau khi chiếm được rồi sẽ trấn thủ như thế nào?
Vậy thì để chính con trai của mình.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, hết thảy đều có thể.
"Một trai một gái."
"Tiểu tử nhà ngươi đừng nói đến chuyện khác, phúc duyên ngược lại rất sâu dày."
"Cô cũng chuẩn bị cho ngươi chút lễ vật."
Doanh Chính vỗ tay.
Thấy một đám người hầu trong cung bưng từng hộp đi vào trong phủ.
Mỗi hộp đều chứa linh dược thượng đẳng.
Thấy những thứ này.
Triệu Phong cảm nhận được thành ý Doanh Chính dành cho mình.
Lập tức cúi đầu: "Tạ Đại vương."
"Cái này là cho Yên nhi, tiện thể cho luôn cả nàng công chúa nước Yến kia."
Doanh Chính xua tay, ôn hòa nói: "Trong thời gian này ngươi cứ ở trong phủ bồi Yên nhi, không cần vào triều."
Nghe xong, Triệu Phong lập tức gật đầu: "Tạ Đại vương."
Điều này đúng là mong muốn của hắn.
Triều đình, Triệu Phong thật không muốn đi.
Thứ nhất là không thú vị, thứ hai là thật không muốn tham dự.
So với trong quân đội tự do thoải mái, triều đình khiến hắn rất khó chịu.
"Tốt."
"Chúng ta cũng không nên ở đây làm phiền Triệu Phong."
"Hắn vừa về, để hắn nghỉ ngơi cho tốt."
Doanh Chính cười, hiển nhiên là hiểu rõ tính cách Triệu Phong.
Vương Tiễn và Hạ Vô Thả cũng chậm rãi đứng dậy.
"Đại vương."
Triệu Phong đột nhiên gọi Doanh Chính.
"Chuyện gì?"
Doanh Chính quay đầu hỏi.
"Ngươi đối với thần tốt như vậy, thần cũng không có gì để tặng lại ngươi."
"Chỉ có hai bình linh đan này có thể cho ngươi."
Triệu Phong mặt thành thật lấy ra hai bình đan dược từ trong ngực.
Nghe Triệu Phong nói.
Nhìn hai bình linh đan trong tay Triệu Phong.
Cả khuôn mặt Doanh Chính đều lộ vẻ khó hiểu.
"Ngươi muốn cho cô chết sớm sao?"
Doanh Chính tức giận nói.
Lúc này hắn.
Giống hệt như lần đầu tiên Triệu Phong tặng linh đan cho mình.
Linh đan. Chó cũng không cần.
Vương Tiễn và Hạ Vô Thả bên cạnh cũng biến sắc.
Không hiểu nhìn Triệu Phong.
Hiện tại cả triều đều biết linh đan có độc, Triệu Phong làm gì vậy?
"Đại vương, ngươi nghĩ linh đan này là độc đan do những Phương Sĩ kia luyện chế sao?"
Triệu Phong cười, hiển nhiên là hiểu Doanh Chính đang nghĩ gì.
"Linh đan không phải là độc đan?"
"Đó là do ngươi nói."
Doanh Chính giận dữ nói.
Cũng may lúc này là Triệu Phong, nếu là người khác, Doanh Chính chỉ sợ không chút do dự sai người bắt xuống đánh chết.
"Đây không phải độc đan, mà là Dược Đan ta tự tay điều phối, có tác dụng nâng cao tinh thần, còn bình này có hiệu quả khử độc."
Triệu Phong chỉ vào hai bình đan dược trong tay.
Sau đó mở bình đựng Đề Thần đan ra, đổ một viên, nuốt xuống.
"Thật?"
Doanh Chính không còn nghi ngờ nữa.
Với Triệu Phong, hắn hiểu.
Không có lý do hãm hại mình, hơn nữa hắn đặc biệt tiếc mạng, nếu thật có độc, bản thân Triệu Phong cũng sẽ không ăn.
"Đại vương không cần thì thôi vậy."
Triệu Phong cười, không cố nài ép.
Rồi lại nhét đan dược vào trong ngực.
Loại đan dược này là do hắn tự tay luyện chế, đã qua chân khí chi hỏa, tinh luyện những chỗ hòa tan của dược liệu, chứ không phải do đám phương sĩ lừa đảo dùng các loại kim loại nặng độc luyện chế.
Đây mới thật sự là linh đan.
"Đã lấy ra rồi, ngươi còn muốn thu về à?"
Doanh Chính tức giận mắng.
"Đại vương muốn sao?"
Triệu Phong cười nói.
Doanh Chính không nói nhiều, trực tiếp nhận lấy hai bình linh đan từ tay Triệu Phong.
"Với người khác, cô có lẽ sẽ nghi ngờ."
"Nhưng với ngươi..."
Doanh Chính nhìn kỹ Triệu Phong: "Cô biết rõ ngươi sẽ không hãm hại cô."
Thứ nhất là không có lý do.
Thứ hai, độc có trong linh đan vốn là do Triệu Phong nhắc nhở, Triệu Phong không cần dùng độc đan để hãm hại mình.
"Ha ha."
Triệu Phong cười một tiếng, không giải thích gì cả.
"Ngươi cho Đại vương, chẳng lẽ không cho nhạc phụ ngươi sao?"
Vương Tiễn có chút oán trách nói.
"Nhạc phụ."
"Chờ qua hai ngày, ta sẽ điều chế thêm cho ngươi."
"Những cái này là linh đan thật sự, không phải độc đan giả, rất khó có được."
Triệu Phong lập tức nói.
"Đã nhạc phụ của ngươi cũng muốn, vậy lão phu cũng mặt dày xin một chút."
Hạ Vô Thả cười nói.
"Có, đều có cả."
Triệu Phong liên tục gật đầu.
...
Thời gian sau đó.
Triệu Phong tận hưởng sự bình yên hiếm có.
Không cần vào triều, cũng không cần cầm quân.
Mỗi ngày đều bồi Vương Yên và Vũ Dương.
Đương nhiên.
Trong khoảng thời gian đó không ít triều thần biết rõ Doanh Chính đích thân tới Triệu phủ, càng là tự miệng đặt tên cho con thứ hai của Triệu Phong, không ít triều thần cũng đưa lên lễ hạ.
Đối với những thứ này.
Triệu Phong không từ chối ai hết.
Hết thảy đều êm ả.
Trên triều đình!
"Thần Hàn Phi."
"Phụng chỉ về đô."
"Phụng Triệu địa hộ tịch sách ghi chép, phụng thuế vụ sách ghi chép, phụng nhân khẩu sách ghi chép."
"Mời Đại vương duyệt qua."
Hàn Phi đứng trong đại điện, trên tay nâng một chiếc hộp, bên trong đựng các loại sổ sách về việc thống trị cơ sở của đất Ngụy.
Doanh Chính vung tay lên.
Triệu Cao lập tức đi xuống đại điện, cung kính nhận lấy chiếc hộp, sau đó trình lên cho Doanh Chính.
Doanh Chính mở hộp ra.
Tùy tiện cầm một cuốn sổ phía trên xem xét, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì biết hắn xem rất cẩn thận.
Sau khi xem xong phần thứ nhất.
Doanh Chính tiếp tục lật xem.
Toàn bộ triều đình đều im phăng phắc.
Lúc này.
Rất nhiều đại thần trong triều đều hiểu rõ, nếu lần này Hàn Phi làm tốt việc quản lý đất Triệu, vậy sẽ có cơ hội bước vào một trong Cửu Khanh.
Qua một hồi lâu.
Doanh Chính khép các cuốn sổ lại.
"Hàn khanh có tài quản lý nổi danh thiên hạ, ngày xưa ở Hàm Dương còn chưa thấy rõ được năng lực của Hàn khanh."
"Hiện tại nhân khẩu của Triệu địa cũng không kém gì Đại Tần ta, Triệu địa đã trải qua chiến loạn, thiên tai, chỉ trong vòng hơn một năm ngắn ngủi mà Hàn khanh đã quản lý đâu vào đấy."
"Công này, thuộc về Hàn khanh."
Doanh Chính khen ngợi Hàn Phi.
Rất rõ ràng.
Những sổ sách này cũng khiến Doanh Chính vô cùng hài lòng.
Hiển nhiên đã nhận được sự tán thành.
"Tạ đại vương khen ngợi."
"Thần là quan lại Đại Tần, nên vì Đại Tần mà tận lực."
Hàn Phi khiêm tốn đáp.
"Cô nghe nói."
"Sau khi quản lý đất Triệu xong, ngươi còn đến thành Đại Lương, quản lý mấy chục vạn nạn dân?"
"Còn xây dựng thành mới?"
Doanh Chính cười hỏi.
Hàn Phi cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp lấy một mảnh vải từ trong ngực.
"Khởi bẩm Đại vương."
"Đây là hộ tịch thành mới, còn có nhân khẩu tình hình thành mới."
Hàn Phi giơ tấm vải trong tay lên, lớn tiếng nói.
Triệu Cao lập tức bước nhanh xuống, nhận lấy mảnh vải, trình tấu trước mặt Doanh Chính.
Doanh Chính nhận lấy, xem kỹ.
Tình hình thành mới, tình hình nhân khẩu hộ tịch, đều lọt vào tầm mắt hắn.
"Ban đầu thành Đại Lương có hơn năm trăm ngàn nhân khẩu, sau lũ lụt vẫn còn bốn mươi vạn, Hàn khanh an trí toàn bộ, còn xây thành mới."
"Công này, không nhỏ a."
Doanh Chính lộ vẻ vui mừng nói.
"Kế sách xây thành trì, còn có phương pháp thi hành cụ thể, là nhờ có Triệu Phong Thượng tướng quân tặng, nếu không thần cũng sẽ không quản lý suôn sẻ được như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận