Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 240: Triệu Phong: Các huynh đệ, về nhà! (1)

Chương 240: Triệu Phong: Các huynh đệ, về nhà! (1) Đại Tần, biên giới nước Yến!
Đập vào mắt quan sát.
Một cái chiếm diện tích cực lớn, từ đầu người chất thành núi kinh quan hiện ra trên thảo nguyên này.
Nơi đây cách Tương Bình của Đại Tần không quá vài dặm.
Mấy tháng thời gian trôi qua.
Mùi hôi thối nơi đây đã dần tan biến, được tuyết trắng bao phủ, càng lộ ra sự đáng sợ.
"Cuối cùng cũng trở về."
Nhìn kinh quan như núi phía trước, Triệu Phong nở một nụ cười.
Sau đó.
Giơ cao cây Bá Vương thương trong tay, uy nghiêm quát lớn: "Các huynh đệ, ta mang các ngươi về nhà."
Tiếng "về nhà" này.
Khiến mấy ngàn duệ sĩ sau lưng Triệu Phong cũng xúc động.
"Về nhà."
"Chúng ta cuối cùng cũng về nhà rồi."
"Trời phù hộ." . .
Tất cả các duệ sĩ còn sống trở về đều kích động hô lớn.
Nhìn những tướng sĩ này.
Mỗi người đều là một thân vết máu, từ bên ngoài nhìn vào lộ ra hết sức chật vật.
Nhưng chỉ có bọn họ mới biết rõ lần xuất kích dị tộc này, bọn họ đã giết bao nhiêu người.
Lại phá hủy bao nhiêu bộ lạc dị tộc.
Bất quá.
Nếu cẩn thận quan sát bọn họ.
Gần như trên người mỗi người đều có một chiếc hộp được bọc trong vải đen.
"Các huynh đệ, về nhà."
"Thượng tướng quân dẫn chúng ta trở về."
"Trận chiến này, chúng ta thắng rồi."
"Trận chiến này, dị tộc tổn thất nguyên khí nghiêm trọng."
"Bọn chúng trong vài năm nữa không còn cơ hội nam tiến xâm phạm Đại Tần ta." . .
Từng duệ sĩ nhìn những chiếc hộp mang theo, mỗi người đều ôn hòa nói.
Sắt đá cũng có nhu tình.
Trận chiến này.
Trải qua hơn bốn tháng.
Triệu Phong dẫn đầu mười hai ngàn người xâm nhập vào nội địa dị tộc.
Nhưng dưới thời gian giao chiến dài như vậy.
Thương vong cũng không ít.
Lúc đi có mười hai ngàn người, lúc trở về chỉ còn lại không tới năm ngàn người.
Nếu tính cả hai ngàn người dưới trướng Chương Hàm.
Trận chiến này.
Thương vong gần sáu ngàn.
So với số dị tộc bị bọn họ giết chết, số này quả thực không nhiều.
Nhưng đối với Triệu Phong, đối với các tướng sĩ kề vai chiến đấu này.
Mỗi người chết đều là huynh đệ, là tri kỷ đồng sinh cộng tử.
"Các huynh đệ, về nhà."
Triệu Phong hét lớn một tiếng.
Dục ngựa hướng biên giới Đại Tần phóng đi.
"Về nhà."
Tất cả tướng sĩ lớn tiếng hô theo, hướng về phía biên giới Đại Tần không xa phía trước lao đi.
Sau thời gian dài chinh phạt tại lãnh thổ dị tộc, cuối cùng bọn họ cũng đã sắp về đến nhà.
Tương Bình thành!
Đồ Tuy và Lý Do dẫn quân trấn thủ nơi này.
Gần hai mươi vạn đại quân đóng quân.
Đây là theo chiếu chỉ của vương.
Một khi biên cương phía bắc có tin xấu truyền về, đại quân đóng tại Tương Bình thành lập tức xuất quân về hướng bắc.
Là biên thành gần biên giới nhất, một khi tin tức từ Đông Hồ truyền đến, dĩ nhiên sẽ truyền về Tương Bình thành đầu tiên.
Mấy tháng thời gian trôi qua.
Tương Bình thành từng bị dị tộc tàn sát giờ đã được dọn dẹp xong, rất nhiều dân chúng từng chạy trốn khỏi Tương Bình thành cũng đã lục tục quay về.
Chỉ có điều so với trước đây, Tương Bình thành lúc này vắng vẻ.
Gần như nhà nào cũng từng bị dị tộc xâm phạm.
Vô luận là già trẻ, vô luận quyền quý.
Với dân chúng trong thành lúc này, cuộc xâm phạm của dị tộc hôm đó là một cơn ác mộng, vĩnh viễn không thể nào quên được.
Cuối cùng!
"Nhanh, mở cửa thành ra."
"Thượng tướng quân trở về rồi."
"Nhanh lên."
Mười kỵ binh trinh sát tuần tra dục ngựa tới dưới thành, lớn tiếng hô.
Nghe thấy.
Tướng lãnh thủ thành nhìn thoáng qua, lập tức kích động quát: "Mở cửa thành."
"Mau chóng bẩm báo hai vị tướng quân."
"Thượng tướng quân đã khải hoàn trở về."
"Nhanh lên."
Tướng lãnh thủ thành cũng vô cùng vội vàng.
Với Đại Tần bây giờ.
Triệu Phong như một anh hùng, danh vọng trong quân, danh vọng trong dân gian không ai bằng.
Với tướng sĩ Vũ An đại doanh, họ càng xem Triệu Phong là quân hồn và tín ngưỡng.
Lúc này Triệu Phong trở về.
Làm sao bọn họ có thể không kích động.
"Tuyệt quá rồi."
"Thượng tướng quân bình an trở về."
"Thượng tướng quân bình an trở về, đây là phúc của quân ta."
"Mọi người đừng đứng ngây ra đó nữa, mau chuẩn bị đi."
"Để Hỏa Đầu quân làm thịt nướng, rượu trắng, nghênh đón Thượng tướng quân trở về."
Từng tiếng kích động vang lên trên thành lâu.
Với họ, lần trở về của Triệu Phong là vô cùng vinh quang, với Đại Tần lại càng là vinh quang lớn lao.
Nói một cách to lớn.
Trận chiến này của Triệu Phong kết thúc, không chỉ là anh hùng của Đại Tần mà còn là anh hùng của toàn bộ Thanh Vân.
"Triệu Phong Thượng tướng quân trở về rồi."
"Nhanh, ngài ấy là đại ân nhân của chúng ta, nếu không có Triệu Phong Thượng tướng quân, có lẽ chúng ta đã chết trong tay dị tộc."
"Chuẩn bị kỹ rượu thịt trong nhà, đi nghênh đón Thượng tướng quân trở về."
"Triệu Phong Thượng tướng quân là anh hùng chân chính, cả nhà ta may mắn sống sót không bị dị tộc tàn sát, đều là ân đức của Thượng tướng quân, lão phu nhất định phải đi nghênh đón." . .
Theo tin tức lan truyền ra.
Dân chúng trong thành cũng đã biết tin, đều buông bỏ việc đang làm, nhao nhao kéo đến quan đạo trong thành.
Mỗi một người dân đều mang theo lòng cảm kích sâu sắc.
Trong chớp mắt.
Hai bên quan đạo bên trong cửa thành đã tụ tập mấy vạn dân chúng, ngoại trừ tiếng trẻ con khóc đòi ăn ra, có lẽ toàn bộ dân chúng trong thành đều tụ tập ở đây.
Dù gió lạnh cắt da, có người dân lạnh run cầm cập, nhưng họ cũng không hề rời đi.
Lúc này!
Từ trong thành.
Đồ Tuy và Lý Do được thân vệ bao vây, nhanh chóng thúc ngựa về phía cửa thành.
Khi nhìn thấy đông đảo dân chúng đang tụ tập, cả hai đều không khỏi ngỡ ngàng.
"Giữa mùa đông, lại còn có tuyết lớn."
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sao dân chúng lại tụ tập ở đây?"
Lý Do khó hiểu hỏi.
"Thượng tướng quân đã trở về, hiển nhiên họ đã nghe được tin của trinh sát."
"Dù sao Thượng tướng quân lần này phẫn nộ dẫn quân thâm nhập lãnh địa dị tộc, không chỉ vì biên cương Đại Tần an ổn, mà còn vì mấy chục vạn dân nước Yến đã chết trong tay dị tộc báo thù."
"Những dân chúng này sao lại không biết chứ?"
"Cho nên đây là tự phát đến nghênh đón Thượng tướng quân trở về."
Đồ Tuy cười nói.
Lý Do khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kính phục: "Thượng tướng quân quả nhiên đáng để quân dân Đại Tần ta kính phục."
"À phải."
"Thượng tướng quân trở về đã nói với Triệu tiểu thư chưa?"
Đồ Tuy đột nhiên nhớ ra hỏi.
"Đã sai người đến Quân Y doanh rồi."
Lý Do cười đáp.
Nhắc đến Triệu Dĩnh, hai mắt Lý Do đều sáng lên, vẻ thích thú không hề che giấu.
Thấy vậy.
Đồ Tuy cũng không khỏi lắc đầu.
Lý Do này cũng quá cố chấp.
Từ khi Triệu Dĩnh được điều đến Vũ An đại doanh đảm nhiệm chức chưởng Quân Y doanh cứu chữa thương binh, Lý Do luôn bám lấy, không giấu giếm tình ý.
Tính đến giờ đã gần hai năm.
Sự kiên trì của Lý Do.
Toàn quân đều biết.
Thậm chí có rất nhiều tướng lĩnh còn mở cuộc đánh cược xem Triệu Dĩnh có đồng ý hay không.
Bất quá đây chỉ là chuyện tiếu lâm.
Rất nhanh.
Cửa thành mở ra.
Đồ Tuy và Lý Do nhảy xuống ngựa, dẫm lên lớp tuyết mỏng bên ngoài thành, hướng cửa thành đi đến.
Lặng lẽ chờ đợi.
Cuối cùng.
Sau khoảng thời gian một nén hương.
Đạp, đạp, đạp.
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.
Tuyết trắng bay lên.
Từ xa đã thấy mấy ngàn kỵ binh dẫm lên tuyết thúc ngựa hướng về Tương Bình thành mà tới.
Khi đến trước thành.
Tướng sĩ trên cổng thành, trong thành đều trố mắt há mồm nhìn.
Những Tần kỵ binh trở về trước mắt giống như ác quỷ Tu La từ Địa Phủ xông ra.
Ai nấy đều tóc tai rũ rượi, trên mặt, trên giáp, toàn thân đều bị máu nhuộm đỏ.
Không chỉ người, mà chiến mã của họ cũng vậy.
Toàn thân đều bao phủ vết máu.
Dù đứng cách xa vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ họ.
Đặc biệt là lúc này ngoài thành một mảnh trắng xóa, so với họ tạo nên một sự tương phản rõ rệt.
Máu tươi đỏ thẫm và tuyết trắng như hai mảng đối lập.
Bốn tháng chinh phạt.
Triệu Phong dẫn tướng sĩ dưới trướng vừa giết chóc, vừa chạy trốn, dạng hành động tiến hành liên tục này hoàn toàn không hề giao chiến chính diện với đại quân dị tộc.
Triệu Phong muốn làm chính là làm suy yếu thực lực của dị tộc, chứ không phải dẫn tướng sĩ đi liều mạng.
Cho nên vết máu trên người cũng không có chỗ để rửa sạch.
"Mạt tướng cung nghênh Thượng tướng quân khải hoàn trở về."
Đồ Tuy và Lý Do nhanh chóng tiến lên, khom người cúi chào Triệu Phong.
Tướng sĩ phòng thủ ngoài thành, tướng sĩ phòng thủ trên cổng thành cũng nhao nhao khom mình hành lễ: "Cung nghênh Thượng tướng quân trở về."
Tiếng hô lớn, vang vọng Tương Bình.
"Được."
"Đừng dài dòng nữa."
"Mau sai Hỏa Đầu quân đi nấu nước nóng, ta cùng các huynh đệ đã hơn bốn tháng chưa tắm rửa rồi."
Triệu Phong vung tay lên, không muốn nói lời vô ích.
Thân thể một thân đầy vết máu cũng toàn mùi tanh hôi, Triệu Phong đã sớm chịu không nổi rồi.
"Mạt tướng tuân lệnh."
Hai người lập tức đáp.
"À phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận