Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 142: Hạ Vô Thả kinh! (2)

"Cái này không khỏi cũng quá trùng hợp."
"Chẳng lẽ là ta lo lắng cho Đông Nhi quá nhiều?" Hạ Vô Thả sâu trong đáy mắt thoáng nét bi thương.
Thời gian trôi qua.
Rất nhanh.
Đến lúc ban đêm.
Triệu Phong vẫn luôn bận rộn, cho đến khi Trần phu tử đến gọi: "Triệu huynh đệ, có thể nghỉ ngơi một chút, bây giờ đã cứu chữa hơn phân nửa số thương binh nặng, ta đã sắp xếp người tiếp tục cứu chữa, ngươi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đến."
"Không sao."
"Ta nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục cứu chữa." Triệu Phong cười đáp.
Hắn hiểu ý tốt của Trần phu tử, lo lắng cho mình mệt mỏi.
"Triệu huynh đệ, ngươi vừa mới chinh phạt trở về, lại nghe nói lần này công phá Hàm Đan là ngươi làm tiên phong phá thành, mấy ngày như vậy căn bản không chợp mắt, ngươi lại là bảo bối chiến tướng của Đại Tần ta, không thể để ngươi mệt nhọc quá độ, nếu không Vương Tiễn Thượng tướng quân sẽ trách ta đấy." Trần phu tử cười nói.
"So với ở trên chiến trường, chút vất vả mà sinh bệnh này hoàn toàn có thể bỏ qua không tính."
Triệu Phong rửa tay một cái, cười với Trần phu tử.
"Ta lười khuyên ngươi."
"Cho, đây là ta lấy cho ngươi một bình rượu ngon, đây chính là liệt tửu của Tửu Tiên lâu, so với ngự nhưỡng trong cung đình còn ngon hơn."
"Ngươi uống trước nghỉ ngơi một lát." Trần phu tử cười, trực tiếp lấy ra một bầu rượu từ phía sau lưng, đưa cho Triệu Phong.
Hiển nhiên.
Đây cũng là đãi ngộ đặc biệt dành cho Triệu Phong.
Triệu Phong đến doanh trại thương binh cứu chữa thương binh, một là vì đồng đội, hai là thật sự đến giúp Trần phu tử, một mình Triệu Phong có thể bằng tốc độ của mười quân y, cũng khiến rất nhiều thương binh có cơ hội sống sót.
Mà số lượng thương binh sống sót cũng liên quan đến việc sau này Trần phu tử có được thăng làm đại y hay không.
Tự nhiên là rất coi trọng.
Triệu Phong cũng không từ chối, cầm rượu ra khỏi doanh trại thương binh, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống.
Trương Minh lập tức đi tới.
"Chủ thượng." Trương Minh cung kính nói.
"Chuyện gì?" Triệu Phong uống một ngụm rượu, nhìn Trương Minh hỏi.
"Lão gia truyền tin tức trở về, hai người kia đang làm ầm ĩ, nhất định muốn gặp chủ thượng." Trương Minh cung kính nói.
"Cứ tiếp tục phơi."
"Cho bọn chúng một chút tự do hoạt động, không được rời khỏi căn cứ."
"Nếu thực sự muốn xông vào, giết." Triệu Phong trầm giọng nói.
"Vâng." Trương Minh gật đầu nhẹ.
Lúc này.
Hạ Vô Thả chấp tay, chậm rãi đi về phía Triệu Phong.
"Ngươi lui xuống đi." Triệu Phong khoát tay.
"Thuộc hạ cáo lui." Trương Minh lập tức lui xuống.
Hạ Vô Thả chậm rãi bước tới, cười ha hả nói với Triệu Phong: "Hôm nay sơ luyện cái Phùng Hợp pháp này, xem cách cầm máu này, mới biết được Triệu tướng quân có hành động vĩ đại a, phương pháp này lưu truyền lại, chắc chắn cứu sống vô số tính mạng người, đây là công lao tạo phúc cho đời sau a."
"Hạ đại y y thuật thật sự quá giỏi, mà thiên phú lại càng kinh người."
"Chỉ mới một ngày mà đã luyện Phùng Hợp thuật đến mức lô hỏa thuần thanh." Triệu Phong mỉm cười.
"Lão phu có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?" Hạ Vô Thả ngồi xuống bên cạnh Triệu Phong, trên mặt già treo nụ cười.
"Hạ đại y có gì cứ hỏi." Triệu Phong không để ý nói.
"Lão phu thấy ngươi y thuật cao siêu như vậy, là sư thừa từ nhà nào vậy?"
"Phóng nhãn thiên hạ, mỗi một mạch của y gia đều có nguồn gốc rất sâu, nói không chừng lão phu thật sự biết Triệu tướng quân sư thừa." Hạ Vô Thả cười nói.
Nghe vậy.
Triệu Phong cười: "Nói đến thì y thuật của ta không có sư thừa gì, chỉ là mẫu thân vừa hay tinh thông chút dược thạch chi thuật, từ nhỏ cũng là mưa dầm thấm đất, còn Phùng Hợp pháp cùng ngâm nước lạnh trừ độc là ta may mắn ngộ được."
"Không biết mẫu thân Triệu tướng quân tên húy là gì?" Hạ Vô Thả hỏi với vẻ thích thú, mà trong đôi mắt già nua tràn đầy mong đợi.
Triệu Phong cũng không cảm thấy gì, mỉm cười nói: "Mẫu thân ta họ Ngô, tên Thà."
"Gả cho cha ta rồi thì không còn gọi tên thật nữa, người trong thôn đều gọi mẹ ta là Triệu thị."
Nghe vậy.
Trên mặt Hạ Vô Thả thoáng vẻ thất vọng.
Hiển nhiên.
Trong lòng hắn đang ôm một chút hy vọng.
Hắn mong chờ có thể nghe thấy tên con gái mình từ miệng Triệu Phong, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng.
"Mẹ ngươi thật là lợi hại, không những dạy cho ngươi y thuật lợi hại như thế, mà còn nuôi dưỡng cho Đại Tần một vị vô song chiến tướng." Hạ Vô Thả kìm nén thất vọng trong lòng, cười nói với Triệu Phong.
"Cảm ơn Hạ đại y đã khen." Triệu Phong cười, nghe khen mẹ mình, Triệu Phong cũng rất vui.
"Đúng rồi."
"Còn phụ thân ngươi thì sao?" Hạ Vô Thả lại hỏi.
"Trong trận chiến ở Hàm Đan ngày trước đã chiến tử rồi." Trong mắt Triệu Phong lóe lên tia bi thương.
Những điều này dĩ nhiên là mẹ đã kể cho mình, mặc dù mình chưa từng gặp cha, nhưng Triệu Phong hiểu được việc tòng quân là bất khả kháng, cha mình chiến tử cũng giúp gia đình được nhận tiền tuất, từ đó mẹ mình mới có thể nuôi sống mình và em gái, đối với cha, Triệu Phong luôn kính trọng.
"Thật xin lỗi."
"Lão phu không biết rõ chuyện này." Hạ Vô Thả có chút áy náy nói.
Nói cho cùng.
Hắn vẫn có chút chưa từ bỏ ý định hỏi thăm, muốn tìm kiếm chút dấu vết.
Nhưng hôm nay xem ra.
Tất cả đều chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Không sao."
Triệu Phong cười nhạt một tiếng: "Trong toàn bộ Đại Tần người có cùng cảnh ngộ với ta không biết có bao nhiêu, chỉ cần thiên hạ còn chiến tranh, thì tình cảnh này sẽ luôn xảy ra, không chỉ Đại Tần, mà cả thiên hạ đều như thế."
"Chỉ có khi thiên hạ nhất thống, những đứa trẻ mới không mất cha, người già mới không mất đi chỗ dựa trong nhà, đó mới là cách tốt nhất."
Đương nhiên.
Dù Triệu Phong rõ ràng cuối đời nhà Tần sẽ đến, nhưng ít ra nó cũng sẽ để cho thiên hạ yên ổn vài chục năm, Thần Châu đại địa cũng không có nhiều chiến loạn trong vài chục năm này.
Tất cả đều do cường Tần nhất thống mà nên.
Bởi vì có Đại Tần nhất thống thiên hạ, mới có sự thay đổi các triều đại thống nhất về sau.
"Không sai."
"Chỉ khi thiên hạ nhất thống, tình trạng này mới có thể chấm dứt." Hạ Vô Thả cũng gật đầu nặng nề.
Chính vì điểm này mà ông mới đưa con gái theo Doanh Chính cùng nhau về Tần.
"Thiên hạ nhất thống không chỉ nhờ vào dũng sĩ có thể làm được, sự rèn luyện quân y của Hạ đại y cũng có đóng góp rất lớn."
"Điều này cần sự chung sức đồng lòng của toàn bộ Đại Tần mới có thể thành công." Triệu Phong trầm giọng nói.
"Yên tâm đi."
"Hiện nay Đại vương anh minh tài lược, nhất định có thể nhất thống thiên hạ." Hạ Vô Thả cười nói.
"Hạ đại y có muốn uống một ngụm rượu không?"
Triệu Phong cười, đưa bầu rượu trong tay cho Hạ Vô Thả.
"Ha ha."
"Lão phu có lẽ lâu rồi chưa uống rượu."
"Vậy thì không khách sáo." Hạ Vô Thả cười, nhận lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn.
Khi rượu vào bụng.
Mặt Hạ Vô Thả đỏ lên, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây là rượu gì? Thật mạnh, mà hương vị vẫn rất thơm ngon." Hạ Vô Thả kinh ngạc nói.
Là đại y của Đại Tần, còn là nhạc phụ của Doanh Chính, rượu ngon nhất của hoàng cung Đại Tần đều đã từng uống, nhưng loại rượu này ông chưa hề nếm qua.
"Liệt tửu của Tửu Tiên lâu."
"Rượu ngon thượng hạng." Triệu Phong cười.
"Tửu Tiên lâu?"
"Lão phu đây là lần đầu tiên nghe thấy." Hạ Vô Thả ngạc nhiên.
"Đây là một quán rượu ở quận Dĩnh Xuyên." Triệu Phong đáp.
"Khó trách, thảo nào lão phu ở Đại Tần chưa từng nghe qua, rượu này hoàn toàn không tồi, còn ngon hơn cả ngự tửu trong cung nhiều, lại còn mạnh hơn." Hạ Vô Thả gật đầu tán thưởng.
"Đợi có cơ hội, tiểu tử mời Hạ đại y đến Tửu Tiên Lâu ở Dĩnh Xuyên uống một bữa ra trò." Triệu Phong cười mời.
Sau khi Hạ Vô Thả về Tần, từ khi con gái rời đi, tính tình ông luôn thanh lãnh, không quan tâm ai mời, nhưng hôm nay đối diện lời mời của Triệu Phong, Hạ Vô Thả lại không hề có ý cự tuyệt, đối với Triệu Phong, có lẽ là vì cái liếc nhìn thoáng qua, khiến Hạ Vô Thả thấy rất thân cận.
"Hạ đại y uống rượu xong thì về nghỉ ngơi đi."
"Ta còn muốn tranh thủ thời gian cứu chữa thương binh." Triệu Phong nói.
"Ngươi một tướng lĩnh trong quân còn như vậy, thì lão phu là y sư sao có thể ngồi nhìn thương binh không được?"
"Đợi chút nữa lão phu cùng ngươi đi." Hạ Vô Thả cười nói.
——Trong cung điện Triệu Vương!
Trong một cung điện được dọn dẹp tạm thời.
"Hạ đại y đang làm gì?"
Doanh Chính ân cần hỏi Nhậm Hiêu.
Từ khi vào Hàm Đan, Hạ Vô Thả không thấy bóng người, mặc dù đoán được có thể ông đã đến doanh trại thương binh, nhưng Doanh Chính vẫn có chút lo lắng.
"Bẩm Đại vương."
"Hạ đại y đang cứu chữa thương binh ở doanh trại." Nhậm Hiêu cung kính đáp.
Nghe vậy.
Doanh Chính gật đầu: "Đi nói với Hạ đại y, ông đã lớn tuổi, bảo ông chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt nhọc, doanh trại thương binh đã có Trần phu tử và các quân y khác rồi."
"Thần hiểu rõ." Nhậm Hiêu cung kính nói.
"Đúng rồi Đại vương."
"Triệu Phong tướng quân cũng đang cứu chữa thương binh ở doanh trại." Nhậm Hiêu nói thêm.
"Hắn không về nghỉ ngơi? Mà lại đi cứu chữa thương binh?" Doanh Chính có chút kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy." Nhậm Hiêu gật đầu.
"Tên tiểu tử này thật sự không chịu ngồi yên a, liên tục dẫn quân đánh lâu như vậy rồi, vậy mà hắn không mệt mỏi sao?" Doanh Chính ngạc nhiên nói.
"Triệu tướng quân nói với mọi người, tại Thương Binh doanh có rất nhiều đồng đội huynh đệ của hắn, bây giờ chiến sự đã định, hắn đã có năng lực thì không thể trơ mắt nhìn đồng đội huynh đệ bởi vì bị thương mà c·hết, hắn sẽ dốc toàn lực cứu chữa." Nhậm Hiêu mang theo ngữ khí kính nể nói.Nghe những lời này. Trên mặt Doanh Chính cũng thoáng qua một tia kinh ngạc tán thưởng."Triệu Phong.""Không hổ danh là chiến tướng dũng m·ã·n·h nhất của Đại Tần ta.""Khó trách hắn có thể được sĩ tốt dưới trướng tôn làm quân hồn, với tình nghĩa hắn đối đãi đồng đội, tất cả đều xứng đáng" Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói."Có thể được Đại vương tán thưởng như thế, Triệu tướng quân đúng là độc nhất trong quân." Nhậm Hiêu cung kính phụ họa."Cô bảo ngươi chuẩn bị tế phẩm đã chuẩn bị xong chưa?" Doanh Chính hỏi."Đã chuẩn bị xong." Nhậm Hiêu cung kính gật đầu."Đi nói cho Triệu Phong một tiếng, ngày mai cùng Thượng tướng quân cùng cô đi." Doanh Chính trầm giọng nói.Nhậm Hiêu cung kính gật đầu: "Thần tuân chỉ."Sau đó hắn liền lui xuống.Doanh Chính mang theo vài phần ý cười: "Triệu Phong, n·g·ư·ợ·c lại là một viên phúc tướng của cô.""Đợi đến lần này diệt Triệu về sau, với chiến công của hắn đủ phong Hộ Quân Đô Úy.""Thượng tướng quân trẻ tuổi nhất Đại Tần.". .
Bạn cần đăng nhập để bình luận