Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 302: Hèn mọn Hồ Hợi! Triệu Chính mà nhi tử cùng Doanh Chính nhi tử khác nhau đối đãi!

Chương 302: Hèn mọn Hồ Hợi! Triệu Chính đối đãi con ruột và con nuôi khác nhau!
"Không ngờ tới, ngươi lại là đại ca của ta!"
Phù Tô đứng thẳng người, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Phong.
Đã từng.
Những người dưới trướng của mình đều nhiều lần nhắm vào Triệu Phong, thậm chí coi Triệu Phong là kẻ thù không đội trời chung.
Cuối cùng.
Triệu Phong quật khởi quá nhanh.
Bị Vương Oản cùng các đại thần khác để mắt tới, cảm thấy Triệu Phong sau này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến căn cơ Đại Tần.
Nói cho cùng.
Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Bọn họ rõ ràng muốn đối phó Triệu Phong, chẳng qua là tự tìm cho mình một cái lý do mà thôi.
"Đừng nói ngươi không ngờ tới, chính ta còn chưa từng nghĩ tới."
Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
Bây giờ đã tới nước này, Triệu Phong cũng triệt để tiếp nhận thân phận Thái tử.
Đối phó Phù Tô.
Triệu Phong cũng không có quá phản cảm, một người đáng thương bị người ta dắt mũi mà thôi.
Hơn nữa.
Trước kia Vương Oản bọn họ đối phó mình đến nay, Phù Tô từ đầu đến cuối đều kiềm chế, vì hòa giải còn chủ động tạ lỗi, có thể thấy Phù Tô căn bản là thân bất do kỷ.
Đối với hắn.
Triệu Phong hiểu rõ sâu sắc tính cách của hắn. Quá mức câu nệ lễ nghĩa và cứng nhắc. Hơn nữa, cũng đích thật là bị Nho gia thời đó tẩy não.
Bất quá.
Năng lực của hắn cũng không hề kém, nếu dùng tốt, về sau quản lý một phương, tuyệt đối có thể khiến một phương an bình.
"Có lẽ."
"Đây chính là ý trời."
"Phụ hoàng đã từng kỳ vọng ở ta, nhưng ta làm phụ lòng kỳ vọng của người, mà ta cũng không đạt được kỳ vọng của người."
"Sự xuất hiện của ngươi cũng là để bù đắp cho những suy nghĩ về tương lai của Phụ hoàng."
"Có ngươi ở đây, tương lai Đại Tần sẽ càng thêm yên ổn." Phù Tô mang theo vài phần cảm khái nói.
"Thật hiếm khi ngươi rộng lượng như vậy."
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ hận ta đoạt vị trí của ngươi chứ." Triệu Phong cười nói.
"Không phải không phải, hơn nữa ngay từ đầu, ta đã phải gánh vác quá nhiều rồi, kỳ vọng của Phụ hoàng, kỳ vọng của triều thần."
"Ta không đi, bọn họ cũng muốn đẩy ta đi."
"Bây giờ ngươi xuất hiện, ta cũng vừa vặn không cần phải gánh vác những thứ này." Phù Tô cười xòa một tiếng, hết sức thoải mái, càng mang theo cảm giác nhẹ nhõm.
"So với các huynh đệ khác của ngươi, ngươi xem như là người xuất chúng nhất." Triệu Phong tán dương một câu.
"So với ngươi, chẳng là gì cả."
Phù Tô lại lắc đầu, sau đó, Phù Tô dứt khoát nói: "Bây giờ Đế hậu đã lập, Thái tử đã định, cục diện triều đình sẽ thay đổi lớn, không biết đại ca chuẩn bị đối đãi như thế nào với những lão thần kia?"
"Lão nhân không đi, người mới làm sao lên được?"
"Lề thói cũ bảo thủ. Sao có thể cường quốc được?"
"Bây giờ ta đã gánh vác vị trí này, tự sẽ đưa ra thay đổi." Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
Sau đó cũng không tiếp tục nói chuyện với Phù Tô, nhanh chân hướng về phía triều nghị đại điện đi đến.
"Hắn vẫn là chuẩn bị ra tay với triều đình."
"Ngỗi tướng bọn họ, chỉ mong có thể nghĩ thông suốt đi."
Phù Tô thở dài trong lòng.
Hắn tự nhiên nghe được ý tứ trong lời nói của Triệu Phong.
"Triệu Phong đáng c·h·ế·t."
Một bên, Hồ Hợi gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Phong, trong lòng tràn ngập sự không cam lòng.
Nhưng thái độ lãnh đạm của hắn như vậy.
Triệu Phong chỉ quay đầu quét qua, lập tức thấy Hồ Hợi.
"Gã này dã tâm không nhỏ, đến bây giờ còn dám có s·á·t ý với ta."
"Như thế."
"Ngươi tốt nhất nên chủ động tìm đến cửa, nếu không làm t·h·ị·t ngươi, ta thật có lỗi với lịch sử Đại Tần nguyên bản." Triệu Phong cười lạnh trong lòng.
Hoàn toàn không xem Hồ Hợi ra gì.
Một kẻ tự cho là đúng, không có chút năng lực nào.
Đại Tần lớn như vậy mà bị một tên p·h·ế vật như hắn làm bại hoại, nếu không có Triệu Phong xuất hiện, Tần Thủy Hoàng mà biết Hồ Hợi làm ra những chuyện đó thì chắc hận không thể đem Hồ Hợi băm thành trăm mảnh.
"Thủy Hoàng Đế lâm triều!"
"Bách quan yết kiến."
Một tiếng hô to từ bên trong đại điện truyền ra.
Theo đó.
Cửa điện mở rộng. c·ấ·m vệ quân đi ra đứng trước đại điện, bày trận thế sẵn sàng nghênh địch, cấm chỉ binh lính mang vũ khí đi vào điện.
Còn Triệu Phong thì cất bước đi vào.
Không hề bị cản trở.
Lúc hắn đi qua, c·ấ·m vệ quân đều khom người hành lễ.
Thái tử Trữ quân.
Đã là quân.
Bọn họ đều là thần.
Triệu Phong ngồi xuống vị trí của Vũ An Quân.
Bách quan lần lượt tiến vào điện.
Các đại thần tề tựu đông đủ.
"Thủy Hoàng Đế giá lâm."
Tiếng hô to vang vọng triều đình.
Trong tiếng hô to này.
Doanh Chính một thân Hắc Long Đế bào, đầu đội mũ miện, chậm rãi đi tới ngai cao.
Tiếp theo khoát tay.
"Chư khanh bình thân."
Doanh Chính uy nghiêm nói.
Có thể thấy.
Sau khi tìm được thê tử, đường đường chính chính ở bên nhau, sắc mặt của Doanh Chính đã trở nên hồng hào hơn rất nhiều.
"Tạ Thủy Hoàng Đế."
Cả triều văn võ hô lớn.
Lúc này!
Doanh Chính chú ý đến Triệu Phong đang ngồi ở vị trí Quốc Úy.
Còn có Hồ Hợi đang đứng ở dưới bậc thềm.
Phù Tô thì hết sức thông minh, đứng ở hàng ngũ văn thần, còn Hồ Hợi vẫn đứng nguyên chỗ, ra vẻ mình vẫn tồn tại.
"Bây giờ."
"Thái tử đã lập."
"Các công tử lâm triều chấp chính không còn cần thiết nữa."
"Hồ Hợi."
"Về sau ngươi không cần phải lên triều."
"lui ra đi."
Doanh Chính trực tiếp nói với Hồ Hợi.
Một câu.
Trực tiếp khiến Hồ Hợi ngượng ngùng đứng dưới bậc thềm, sắc mặt đỏ bừng.
Nhưng hắn đâu dám làm trái.
"Nhi thần tuân chỉ."
Hồ Hợi chỉ có thể cúi đầu, hậm hực lui ra khỏi triều đình.
Nhưng sau khi xoay người.
Trên mặt hắn toàn là h·ậ·n ý, còn có sự không cam tâm.
"Còn về phần Phù Tô."
"Trong Cửu Khanh, ngươi muốn tới chỗ nào nhậm chức?" Doanh Chính vừa nhìn về phía Phù Tô.
"Tùy Phụ hoàng an bài." Phù Tô lập tức đáp lời.
"Tấm lòng của ngươi nhân đức."
"Tâm luôn hướng về thiên hạ."
"Hiện giờ trẫm cho ngươi hai lựa chọn, một là trong Cửu Khanh, ngươi có thể chọn một chức quan để làm phụ quan."
"Hai là, trẫm ban cho ngươi một quận, để ngươi đến đó quản lý." Doanh Chính chậm rãi lên tiếng.
Nghe được điều này.
Ngỗi Trạng và các lão thần khác trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Nếu như Phù Tô lựa chọn ở lại Hàm Dương, thì chuyện tương lai có lẽ vẫn còn hi vọng.
Dù sao hiện tại Doanh Chính đang ở tuổi xuân, mọi chuyện tương lai đều không thể chắc chắn được.
Biết đâu Triệu Phong sẽ c·h·ết bất đắc kỳ tử?
Vậy thì Phù Tô sẽ có cơ hội.
Nhưng nếu Phù Tô rời khỏi Hàm Dương, mọi thứ sẽ không còn chắc chắn, tương đương với việc mất đi cơ hội.
Nghe Doanh Chính đưa ra hai lựa chọn.
Phù Tô đứng ra, không chút do dự nói: "Nhi thần chọn đến một quận để quản lý."
"Ở Hàm Dương có rất nhiều đại thần xử lý mọi việc, nhi thần ở lại cũng chỉ dư thừa, nếu nhi thần đến một quận, quản lý một quận, đủ cải thiện đời sống bách tính ở đó, nhi thần xin nguyện."
Nghe được điều này.
Sắc mặt của những đại thần ủng hộ Phù Tô như Ngỗi Trạng hoàn toàn thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận