Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 145: Triệu Phong ngoan lệ! (2)

Chương 145: Triệu Phong tàn nhẫn! (2) Chân khí cường đại gia trì lên đó. Một đạo thương mang vô hình bắn ra, mang theo lực phá hoại đáng sợ gấp bội.
Ầm ầm!
Cửa thành vỡ vụn.
Quân Yến bên trong trong nháy mắt hoảng loạn.
"Giết!"
Triệu Phong xông vào thành. Thương Bá Vương múa, trong nháy mắt liền chém giết mấy tên quân Yến trước mặt, thúc ngựa xông vào thành.
Thân vệ sau lưng cũng không có bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào, nhanh chóng tụ tập lại, thúc ngựa đi theo chủ thượng xông vào thành chém giết.
Thân vệ gia nhập vòng chiến, chính là một cuộc tàn sát đơn phương. Những quân Yến mất hết sĩ khí này như dê chờ làm thịt, bị thân vệ điên cuồng thu gặt mạng sống.
"Cửa thành đã vỡ."
"Đi theo tướng quân."
"Giết!"
Đồ Tuy hét lớn, thúc ngựa theo sát. Hai vạn duệ sĩ sau lưng cũng điên cuồng xung kích.
"Không thể nào."
"Chuyện này không thể nào?"
"Sao hắn phá được thành?"
Trên cổng thành, Yến Đan luống cuống. Việc này khác hoàn toàn so với chiến sự phòng thủ mà hắn tưởng tượng. Triệu Phong vừa đến gần cửa thành đã phá được thành trong nháy mắt? Làm sao mà làm được vậy?
Đối mặt với Triệu Phong suất quân xông vào, chỉ là một thoáng phá thành, đội quân phòng thủ tản tác của quân Yến đã lập tức bị xé toạc ra.
"Quân Tần là quái vật."
"Rút lui, mau rút đi."
"Cửa thành bị tướng Tần trực tiếp chém nát."
"Quái vật... Quái vật..."
Quân Yến trong thành lập tức mất hết đảm lược, hoảng sợ bỏ chạy.
"Quân Yến."
"Không được để một tên nào sống sót."
Triệu Phong quát lạnh một tiếng. Điên cuồng chém giết quân Yến.
"Giết một quân Yến, nhận 1 điểm lực lượng."
"Giết một quân Yến, nhận 1 ngày tuổi thọ..."
Thuộc tính nhặt được không ngừng.
Thân vệ và duệ sĩ sau lưng cũng điên cuồng giết địch, quét sạch thành nhỏ này.
"Thái tử."
"Quân Tần phá thành rồi."
"Thủ không được."
"Bẩm báo Thái tử, cửa thành thất thủ rồi."
"Bẩm báo... quân Tần đã chiếm dưới thành rồi, chúng ta trốn không thoát nữa rồi..."
Từng quân Yến, tướng Yến cuống cuồng bẩm báo với Yến Đan. Nhưng lúc này việc bẩm báo đối với Yến Đan, đối với quân Yến mà nói, tất cả đã muộn rồi.
Từ khi khai chiến đến khi bại trận không đến nửa canh giờ, làm sao bọn họ lại nghĩ rằng tình hình sẽ như thế này?
"Quân Tần sao lợi hại như vậy?"
"Tướng sĩ Đại Yến ta sao trước mặt bọn họ lại không chịu nổi một kích thế này?"
Giờ phút này Yến Đan cũng hoảng loạn, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Nửa canh giờ tự cho là đúng, hăng hái muốn đánh trận lại biến thành một chuyện cười.
"Giết, giết..."
"Không được để tên quân Yến nào sống sót."
"Giết..."
Tiếng la giết từ các cầu thang trên thành lâu vọng đến.
Vô số duệ sĩ hắc giáp đã xông lên cổng thành, nhìn quân Yến như đối diện với con mồi, điên cuồng xông giết, từng duệ sĩ đều giết đến đỏ mắt.
Đối với tất cả duệ sĩ, quân Yến chính là chiến công, là công để thăng quan tiến tước.
Đây là căn bản của việc duệ sĩ Đại Tần không sợ chết. Là chiến đấu vì Đại Tần, vì bản thân, hơn nữa còn vì gia đình của chính mình.
Rất nhanh.
Mấy ngàn quân Yến trên cổng thành bị giết đến chỉ còn lại vài trăm người, đồng thời đều vây quanh Yến Đan, hoảng sợ nhìn quân Tần đang bao vây từ xung quanh.
"Dừng tay."
"Bản Thái tử là Thái tử Đại Yên, Yến Đan."
"Bảo Triệu Phong đến gặp bản Thái tử."
Thấy vậy.
Yến Đan cũng nhịn không được nữa, từ trong quân Yến bước ra, quát lớn.
Nghe được Yến Đan tự khai thân phận.
Duệ sĩ xung quanh đều ngừng tấn công, nhưng ai nấy đều tràn ngập tham lam, nhìn chằm chằm Yến Đan, nhưng lúc này hình như không ai dám ra tay trước. Dường như sợ xé xác Yến Đan thành mảnh nhỏ.
"Ngoại trừ Yến Đan."
"Còn lại, giết."
"Bắt được Yến Đan, quan thăng một cấp, tước thăng một cấp."
Lúc này.
Thanh âm Triệu Phong vang lên trên thành lầu.
Triệu Phong đương nhiên không chuẩn bị giết Yến Đan, vả lại Doanh Chính cũng đặc biệt giao phó, không thể giết Yến Đan, nếu giết hắn thì đối với Tần quốc cũng không phải chuyện tốt, giữ lại mạng của hắn sẽ có ích.
Dù sao theo Doanh Chính. Nước Yến có một thái tử ngu xuẩn như vậy, đối với Đại Tần mà nói là chuyện tốt.
Hơn nữa. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng Doanh Chính bận tâm về giao tình thuở nhỏ.
"Triệu Phong, ngươi dám?"
"Đại Yên ta cùng Tần quốc có minh ước."
Sắc mặt Yến Đan đại biến, quát Triệu Phong. Nhưng căn bản không ai để ý đến hắn.
"Giết."
"Giết..."
Duệ sĩ xung quanh cùng nhau tiến lên, giết sạch quân Yến còn lại trên cổng thành.
Căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.
Quân Yến trên cổng thành bị giết sạch gần hết, toàn bộ trên cổng thành chỗ nào cũng là thi thể. Dù cho lúc này Yến Đan cũng bị hai duệ sĩ hợp lực bắt giữ.
"Triệu Phong."
"Ngươi sao dám?"
"Sao dám?"
Yến Đan mặt mày méo mó nhìn Triệu Phong.
"Bản tướng đã cho ngươi cơ hội rồi."
"Yến Đan, Thái tử nước Yến."
"Hãy cất cái ngây thơ của ngươi đi, đây, chính là chiến tranh, chiến tranh không chết không thôi."
Triệu Phong chậm rãi đi tới trước mặt Yến Đan, lạnh lùng nói.
"Có bản lĩnh ngươi giết ta." Yến Đan gầm lên.
Đối với hắn mà nói. Trận thua này có thể nói là một cú tát trời giáng vào mặt hắn, hắn một lòng muốn mở mang bờ cõi, thông qua trận chiến này để chứng minh bản thân, nhưng chỉ là một trận chiến này, những suy nghĩ trong lòng hắn đều tan thành mây khói.
Nghĩ đến việc về sau phải đối mặt với phụ vương, thậm chí phải đối mặt với Doanh Chính. Yến Đan cũng cảm thấy thà chết còn hơn.
"Dù sao ngươi cũng là thái tử một nước."
"Giết ngươi, bản tướng làm sao ăn nói với Đại vương?"
Triệu Phong cười nhạt một tiếng.
"Tướng quân."
"Trong thành có không ít quân Yến đầu hàng, có nhận không?"
Đồ Tuy nhanh chân đi tới.
"Chiến thư bản tướng đã viết có những gì?"
Triệu Phong quay đầu, nhướng mày.
"Không thu quân hàng, không được để một tên nào sống sót." Đồ Tuy lập tức trả lời.
"Vậy còn hỏi gì nữa?"
Triệu Phong lạnh lùng nói.
"Mạt tướng đã rõ."
Đồ Tuy lập tức lui ra.
"Triệu Phong."
"Sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?"
"Bọn chúng đã đầu hàng rồi, sao ngươi vẫn còn muốn giết sạch?" Yến Đan phẫn nộ chất vấn.
"Điện hạ."
"Đây là tự chính ngươi chọn."
"Bản tướng đã nói rồi."
"Chỉ cần các ngươi không rời đi, thì Đại Tần chúng ta coi như là địch, với địch thì phải thế nào, còn chưa đến lượt một tên Thái tử nước địch như ngươi ý kiến."
"Đưa đi."
"Trông giữ nghiêm ngặt."
"Truy sát quân Yến, không cần nhận quân hàng, cho đến khi khu trục chúng đến ngoài biên cảnh Triệu."
"Còn về phần Yến Đan, khẩn cấp thượng tấu Hàm Dương, xem Đại vương muốn xử trí hắn như thế nào." Triệu Phong trầm giọng nói.
"Vâng."
Trương Minh bên cạnh lập tức nhận lệnh.
—— Nước Yến, Kế Thành!
"Ngươi nói cái gì?"
"Yến Đan bị tướng Tần Triệu Phong bắt? Mười vạn đại quân của ta chạy về không đủ sáu vạn?"
"Trẫm chẳng phải đã nói không được giao thủ với quân Tần sao? Sao lại như thế?"
Trong triều nghị đại điện, nghe được tin tức quân Yến báo về, sắc mặt Yến Vương đột nhiên đại biến.
"Đại vương."
"Nhạc Thừa thượng tướng quân bẩm báo, quân Tần hai lần hạ chiến thư, bảo thái tử rút quân, có thể thả cho đại quân rời đi, bình an vô sự."
"Nhưng Thái tử lại căn bản không nghe, cứ muốn chiếm các thành thị của Triệu quốc, cuối cùng tướng Tần Triệu Phong phẫn nộ phát binh, công phá thành trì Thái tử đang đóng giữ, bắt giữ Thái tử."
"Chuyện này đều là do Thái tử khư khư cố chấp."
Một võ thần đứng ra, vẻ mặt bất đắc dĩ tâu.
Nghe vậy.
Sắc mặt Yến Vương Hỉ càng trở nên lạnh hơn, mặt càng thêm giận đến run rẩy.
"Hỗn trướng."
"Nghịch tử."
"Trẫm đã sớm nói, nếu quân Tần đến thì không được đánh nhau với quân Tần, vậy mà nghịch tử này dám không nghe trẫm, còn dám giao chiến với quân Tần."
"Hỗn trướng a!"
Yến Vương Hỉ phẫn nộ gào thét.
Giờ phút này. Hắn phẫn nộ đến cực điểm.
Tần quốc a! Đây chính là quốc gia cường đại hơn Triệu quốc.
Đối với nước Yến của hắn mà nói, Tần quốc đối với bọn họ có ân, bọn họ phái binh đi cướp thành đã là vong ân phụ nghĩa, vốn dĩ Yến Vương Hỉ cũng là đánh cược một lần, xem Tần quốc có vì vậy mà nổi giận không, nhưng rõ ràng là thua cược.
Cho nên hắn đã sớm bàn giao, gặp quân Tần không được giao chiến, lập tức rút quân. Nhưng hắn không nghĩ tới con trai mình lại lỗ mãng như vậy.
"Đại vương."
"Giờ ván đã đóng thuyền."
"Thái tử điện hạ đã bị quân Tần giam giữ rồi."
"Đại Yên ta nên bước tiếp theo thế nào đây." Một đại thần nước Yến mở lời.
"Còn có thể thế nào?"
"Trẫm còn có thể thế nào?"
"Lẽ nào lại đi động binh với Tần quốc, uy hiếp Tần quốc trả người?"
"Cái nghịch tử chết bầm kia, tốt nhất cứ để nó chết đi."
"Nếu nó chết sớm, thì đã không gây cho trẫm một lỗ hổng lớn như vậy rồi."
Yến Vương Hỉ tức giận nói.
Đối mặt với Yến Vương đang giận dữ.
Cả triều văn võ không ai dám lên tiếng.
"Bồi tội, hướng Tần quốc bồi tội."
"Còn về tên nghịch tử kia, nếu Tần quốc muốn mạng nó thì cứ cho đi."
"Thừa tướng, ngươi đích thân đi sứ Tần quốc..."
——Thời gian dần trôi!
Thành trì ở Triệu địa từng bước bị Đại Tần chiếm đóng, không còn cần bao lâu nữa là sẽ hoàn toàn bị khống chế.
—— Hàm Dương thành!
"Bẩm báo Đại vương, sứ thần nước Yến ở ngoài điện cầu kiến."
Vương Oản đứng ra, lớn tiếng tâu.
"Cuối cùng cũng đến."
"Trẫm đã chờ bọn họ rất lâu rồi."
Trên cao vị, Doanh Chính mang nụ cười trên mặt.
Hiển nhiên. Tin Yến Đan bị bắt và việc quân Yến bị Triệu Phong đánh cho trọng thương đã truyền đến Hàm Dương rồi.
Bây giờ. Việc Doanh Chính chờ đợi chính là tin tức đến từ nước Yến, việc bọn chúng muốn chuộc lại Yến Đan, muốn xoa dịu cơn giận của Đại Tần, chắc chắn không đơn giản là đi sứ như vậy, nhất định sẽ phải mất máu.
"Tuyên!" Doanh Chính uy nghiêm nói.
"Đại vương có chỉ."
"Tuyên sứ thần nước Yến vào điện yết kiến."
Triệu Cao lập tức khản giọng hô lớn, thanh âm từng bước truyền ra. Mọi người thấy một lão thần mặc quan phục nước Yến chậm rãi bước vào đại điện triều nghị của Tần quốc. Sau khi vào điện, lão trực tiếp quỳ xuống: "Sứ thần nước Yến Cảnh Phu, tham kiến Tần Vương." Doanh Chính lạnh mặt nhìn sứ thần nước Yến phía dưới, lạnh lùng nói: "Nước Yến, ruồng bỏ minh ước, dám cướp t·h·ị·t trong miệng Đại Tần ta. Chiến tướng Đại Tần đã cho nước Yến cơ hội, vậy mà nước Yến không biết điều, còn th·e·o quân tranh chấp với Đại Tần. Cô rất không vui!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận