Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 254: Doanh Chính: Ngươi như thế nào đối đãi Phù Tô? (2)

"Bọn họ phạm phải tội tru diệt cả dòng tộc." Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói. "Đã phạm tội tru diệt cả dòng tộc, vậy thì tru diệt." Triệu Phong cười lạnh một tiếng, không hề lưu tình. "Ngươi thật sự quyết định rồi sao?" "Dù ngươi bảo toàn huyết mạch của Vương Oản thì cũng không tính là triệt để trở mặt." "Vương Oản đại diện cho lợi ích của các lão quý tộc, ngươi để Vương Oản bị diệt tộc, sau này ngươi sẽ trở thành cái gai trong mắt của bọn họ." Doanh Chính vẫn hết sức nghiêm túc. Giờ phút này. Hắn không phải đang nói chuyện với Triệu Phong với thân phận Tần Vương, mà là với thân phận một người cha, chỉ có điều Triệu Phong vẫn chưa biết điều này thôi. Theo Doanh Chính. Sau này dù Triệu Phong có khôi phục thân phận thì có lẽ cũng cần mượn lực. Nếu như triệt để làm mất lòng bọn họ, những lão quý tộc này cũng sẽ đối đầu sống c·h·ết với Triệu Phong. Tuy nói Triệu Phong bây giờ đối đầu với Vương Oản, nhưng nếu lưu lại một đường sống cũng là để lại đường lui sau này. "Cái gai trong mắt thì cứ là cái gai trong mắt." "Thần không sợ bọn chúng." "Lần này thần sẽ dùng mạng của toàn tộc Vương Oản để nói cho những kẻ trong triều đình kia biết, bớt giở trò âm mưu với thần, nếu bọn chúng dám giở trò, vậy thì thần sẽ phụng bồi tới cùng." Doanh Chính quan tâm như vậy, Triệu Phong cũng không hề che giấu. Vương Oản? Các lão quý tộc trong triều đình Đại Tần? Triệu Phong thật sự không sợ. "Ngươi đã quyết định thì cứ làm theo ý mình." Doanh Chính cũng không nói gì thêm. Ngược lại. Sự quyết đoán lần này của Triệu Phong lại khiến hắn cảm thấy tán thành. Dù sao điều mà Doanh Chính thực hiện cũng chính là điểm này. Có thù tất báo. "Thần tuân lệnh, khi xử trí Vương Oản, thần sẽ là người chủ trì chấp hành." Triệu Phong lại lên tiếng nói. Doanh Chính nhìn Triệu Phong một chút, cuối cùng gật nhẹ đầu: "Được." Cũng ngay lúc này. "Nhi thần Phù Tô, xin yết kiến phụ vương." Giọng của Phù Tô vang lên bên ngoài điện. "Đến xin tha." Triệu Phong nghe vậy, cười một tiếng. Doanh Chính trầm giọng nói: "Cho vào." Cửa điện mở ra. Phù Tô nhanh bước vào trong đại điện, khi cách Doanh Chính chưa đầy một trượng, trực tiếp q·u·ỳ xuống. "Nhi thần tham kiến phụ vương." Phù Tô cúi đầu. "Có việc gì thì nói." Doanh Chính lạnh lùng nói, không hề có chút ôn hòa nào khi đối đãi với Triệu Phong. "Có lẽ là vì quá kỳ vọng vào Phù Tô nên bây giờ biểu hiện của Phù Tô đã làm Tần Vương thất vọng, thậm chí không muốn phản ứng đến Phù Tô." "Trong lịch sử, Phù Tô bị đày đến biên cương phía bắc cũng là vì thế." "Vọng nghị quốc sách, vọng nghị trưởng thành, vọng nghị chuẩn mực." Triệu Phong thầm nghĩ. Phù Tô ngẩng đầu, mang vẻ mặt thành khẩn nhìn Doanh Chính: "Phụ vương." "Vương tướng đã vi phạm quốc p·h·áp, chứng cứ đầy đủ, nhi thần biết không nên đến cầu xin cho Vương tướng." "Nhưng Vương tướng đã phục vụ Đại Tần nhiều năm, lập được nhiều công lao." "Xin phụ vương nể tình Vương tướng đã vì Đại Tần hiệu lực nhiều năm, cho dòng dõi Vương tướng một ân huệ, không liên lụy đến toàn tộc." Nói rồi. Phù Tô d·ậ·p đầu với Doanh Chính. "Vì sao là con đến?" "Mà không phải những môn sinh cố hữu của Vương Oản?" Doanh Chính lạnh lùng hỏi. "Nhi thần tuy chưa từng bái nhập môn hạ Vương tướng, nhưng từ trước đến nay Vương tướng đều có trông nom, dạy bảo nhi thần, nhi thần coi như là nửa đệ t·ử của Vương tướng, nên đến đây." Phù Tô lớn tiếng t·r·ả lời. "Vậy con có biết gốc rễ lập quốc của Đại Tần ta là gì không?" Doanh Chính nhìn chằm chằm Phù Tô hỏi. Gốc rễ lập quốc của Đại Tần là chuẩn mực. "Nhi thần đương nhiên hiểu rõ." "Nhưng phía sau chuẩn mực cũng có tình." Phù Tô t·r·ả lời. Nếu sau chuẩn mực ai ai cũng nói đến tình nghĩa, thì Đại Tần sẽ ra sao? Tương lai Đại Tần thống trị thiên hạ sẽ như thế nào? ' "Tình nghĩa là tư." "Người người coi trọng quan hệ cá nhân, vậy thì nói gì đến chuẩn mực? Đại Tần sẽ đi về đâu?" Doanh Chính nói tiếp, giọng càng thêm lạnh lẽo. Hôm nay, khi bắt Vương Oản xuống triều. Doanh Chính đã nghĩ đến, có lẽ sẽ có người đến xin tha cho Vương Oản và người đó sẽ là Phù Tô, nhưng người thông minh sẽ không đến. Còn Phù Tô lại không phải người thông minh đó. "Nhi thần...nhi thần..." Đối diện với uy áp của Doanh Chính, Phù Tô không biết trả lời như thế nào, vì những lời mà phụ vương vừa nói đều là chân lý. "Lui xuống đi." Doanh Chính khoát tay, không muốn nói thêm gì với Phù Tô. "Nhi thần cáo lui." Phù Tô mang theo vẻ không cam tâm, cắn răng, thối lui ra khỏi đại điện Chương Đài cung. Chờ khi rời đi. "Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng hắn sẽ không tới." "Vì người thông minh sẽ không đến cầu xin lúc này." Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói. "Tuy nói Trưởng công tử không phải là người thông minh, nhưng là một người nhân nghĩa." Triệu Phong bình luận. Đó cũng chính là ấn tượng của Triệu Phong về Phù Tô. Nói thế nào đây? Luận về năng lực. Trải qua nhiều năm bồi dưỡng của Doanh Chính, Phù Tô có năng lực, nhưng lại bồi dưỡng sai phương hướng. Tính cách của hắn hoàn toàn chính xác ôn hòa hiền hậu, luôn đặt nhân nghĩa lên hàng đầu. Đã hoàn toàn học thuộc Nho gia học thức. Nhưng điều này lại không phù hợp với những gì mà một quân vương nên học. Cũng không đạt đến những gì mà Doanh Chính muốn. Thần Châu ngoại trừ Đại Tần chỉ còn lại hai nước Tề Sở, chỉ chờ ngày thống nhất. Người mà Doanh Chính muốn bồi dưỡng để kế thừa giang sơn phải là người có thể trấn áp được thiên hạ, trấn áp được triều đình. Những lời Phù Tô nói về việc ân tình đại quốc với quốc p·h·áp, thật sự không phải bản chất của một Trữ quân. Chẳng trách Doanh Chính ngày càng thất vọng. "Nhân nghĩa, có lẽ vậy." Với lời khen này, Doanh Chính lại khịt mũi coi thường. Phía trên vương quyền, phía trên cao vị, nhân nghĩa có lẽ thích hợp với người dân, nhưng nếu ngươi quá mức nhân nghĩa, sớm muộn cũng sẽ bị các quan trong triều đình nuốt chửng, sẽ bị những kẻ vong Tần nuốt. "Ngươi có h·ậ·n Phù Tô không?" Doanh Chính hồi phục tinh thần, ân cần nhìn Triệu Phong hỏi. "Đại vương." Thần sao dám h·ậ·n Trưởng công tử." Triệu Phong lập tức nghiêm mặt t·r·ả lời. "Cô hỏi con câu thật." "Những người như Phù Tô nhiều lần tranh chấp với con, con h·ậ·n Phù Tô cũng là lẽ thường." Doanh Chính hít một hơi. Thật ra trong lòng hắn cũng có chút bận tâm. Chờ đến ngày nhận lại Triệu Phong, khôi phục thân phận cho hắn. Ngày sau hắn là Trữ quân, thậm chí là vua. Triệu Phong sẽ đối đãi với Phù Tô như thế nào? Sẽ đối đãi với huynh đệ tỷ muội của hắn ra sao? Nếu như kết quả là huynh đệ tương t·à·n thì làm sao mà Doanh Chính đành lòng? "Vì sao thần phải h·ậ·n Trưởng công tử?" "Nói đi thì nói lại." "Trưởng công tử quả thực là một người nhân nghĩa." "Từ trước đến nay, hắn thường muốn hàn gắn quan hệ với thần, nhưng lại bất lực." "Có thể nói, tật xấu của hắn là bị Nho gia ăn mòn, quá mức cổ hủ cứng nhắc." "Muốn nói hắn có vấn đề lớn gì không?" "Thần thật sự không thấy." Triệu Phong cười cười, thản nhiên nói. Về người như Phù Tô. Không có chủ kiến. Hoàn toàn bị thao túng bởi Vương Oản và những người khác, bọn họ nhìn như ủng hộ Phù Tô làm Trữ quân, tranh vị Thái tử. Thật ra là để tìm một con rối có thể điều khiển được. Phù Tô đại diện cho lợi ích của bọn họ. Mà tính cách của Phù Tô vừa hay trong tương lai có thể bảo vệ lợi ích của họ. Trước đây, khi Thuần Vu Việt ban đầu nhắm vào mình, Phù Tô còn đến xin lỗi, về sau những việc khác cũng như thế. Từ đó có thể thấy. h·ậ·n sao? Điểm này chưa chắc có. Vì Triệu Phong chưa từng coi Phù Tô là đối thủ. Mà nghĩ đến kết cục của Phù Tô sau này. Nể mặt Doanh Chính, Triệu Phong cũng sẽ bảo toàn tính m·ạ·n·g cho Phù Tô, chỉ vì những năm qua Doanh Chính đối với mình quá ân nghĩa, Triệu Phong sẽ không để lịch sử lặp lại, khiến huyết mạch cuối cùng của Doanh Chính không còn. Đường đường là Thủy Hoàng Đế! Thủy Hoàng Đế nhất thống Thần Châu. Máu mủ cuối cùng t·àn lụi, vẫn bị chính con mình gây ra. Ở kiếp trước Triệu Phong cũng có chút không cam lòng, huống chi bây giờ có năng lực. Sau này coi như Tần vong, Triệu Phong cũng sẽ bảo vệ huyết mạch của Doanh Chính không dứt, cho dù sau này họ không có vinh hoa phú quý cũng sẽ bảo đảm họ cả đời bình an. "Thân bất do kỷ!" "Ha ha." "Câu nói này của con lại nói đúng trọng điểm." Doanh Chính cười cười, đáy lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Với Triệu Phong, Doanh Chính tự nhiên là tin. Hơn nữa cũng nhận thấy được rằng hắn thật sự không h·ậ·n Phù Tô. "Vậy đối với Hồ Hợi, con thấy thế nào?" Doanh Chính lại hỏi. "Thần cũng chưa gặp hắn bao nhiêu lần, cũng không hiểu rõ." Triệu Phong cười t·r·ả lời. Hồ Hợi là người. Không có chút năng lực nào. Nhưng tâm cơ lại rất sâu. Hiện tại hắn chưa thể hiện ra ngoài, chỉ cần hắn thật sự ngồi lên vị trí đó, bản chất sẽ bộc lộ ra. t·àn s·á·t huynh đệ tỷ muội. Thậm chí còn thi hành cực hình. Một đại đế quốc Đại Tần lớn mạnh như thế lại bị hắn h·ủ·y h·o·ạ·i trong chốc lát, Triệu Phong thật không thể dùng lời để diễn tả về một người vô tình vô nghĩa như vậy. Thậm chí hắn không xứng làm người. "Không hiểu rõ cũng tốt." Doanh Chính mỉm cười, cũng không tiếp tục đề tài này. "Lần này trở về." "Chiến sự ở nước Yên đã xong." Sau này con hãy ở Hàm Dương nghỉ ngơi cho khỏe đi." "Đợi đến lần sau con lại lập được công diệt quốc cho Đại Tần, cô, phong con là quốc úy." Doanh Chính chuyển giọng, mang theo vài phần mong đợi nói với Triệu Phong. Triệu Phong trong lòng giật mình, sau đó lập tức nói: "Đa tạ Đại vương tín nhiệm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận