Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 134: Hàm Đan thành hạ! Đốn Nhược chi kinh: Cái này một chi thế lực đến từ nơi nào? (2)

Chương 134: Dưới chân thành Hàm Đan! Đốn Nhược kinh ngạc: Đội quân này từ đâu tới? (2)
"Cứu Lý Mục hai người?" Đốn Nhược hơi nhíu mày, sau đó hỏi: "Có phải người Triệu không?"
"Không phải."
"Lần này giết Lý Mục là tuyệt mật, do một tay tiểu nhân sắp xếp."
"Tuyệt đối không thể có người khác biết."
"Mà người cứu Lý Mục chắc chắn có lai lịch phi thường, bọn chúng đều có thân thủ rất giỏi, đã giết hơn năm trăm quân quận của ta, mà lại không một ai bị thương mà rút lui." Quách Khai cung kính đáp lời.
Trước mặt Triệu Yển, hắn nói dối không biết bao nhiêu.
Nhưng đối với Đốn Nhược nắm giữ sinh mạng của hắn, Quách Khai biết gì nói nấy, không dám nửa lời gian dối.
Dù sao.
Hắn vẫn còn muốn sống, muốn có vinh hoa phú quý sau này.
Nghe Quách Khai kể lại, vẻ mặt Đốn Nhược trở nên nghiêm túc: "Bọn chúng có bao nhiêu người?"
"Theo người ở hiện trường cho biết, số người kia không quá năm trăm." Quách Khai trả lời.
"Năm trăm người mà dám đối đầu ba ngàn quân Triệu, còn giết hơn năm trăm quân quận, rồi toàn thân trở ra?"
"Đội quân này là thế lực gì vậy?"
"Sao lại cường đại đến thế?"
Đáy lòng Đốn Nhược không khỏi kinh ngạc.
Cho dù là ám sĩ của Hắc Băng đài hắn mà chính diện đối đầu với số quân quận này cũng khó mà làm được như vậy, chắc chắn sẽ bị thương vong không ít, nhưng bọn chúng lại toàn bộ bình an rút lui, không một ai bị thương vong.
"Bọn chúng có đặc điểm gì, dùng vũ khí gì, ngươi hãy điều tra cẩn thận, sau đó báo cho ta." Đốn Nhược nghĩ ngợi rồi nói với Quách Khai.
"Vâng." Quách Khai lập tức gật đầu.
"Thế lực này chắc chắn không tự nhiên mà xuất hiện, mà là một đội quân được huấn luyện bài bản."
"Chỉ là, không rõ là quân đội của nước nào." Đốn Nhược thầm nghĩ.
Là thủ lĩnh Hắc Băng đài, hắn đặc biệt nhạy cảm với những thế lực bất ngờ xuất hiện.
Năm dặm bên ngoài thành Hàm Đan!
Quân Tần đang từng bước xây dựng doanh trại dã chiến.
Trong trướng của Thượng tướng quân!
"Triệu tướng quân tới rồi." Lúc Triệu Phong bước vào trướng, Vương Bí và Dương Đoan Hòa lập tức nhìn sang.
"Hai vị tướng quân."
"Thượng tướng quân." Triệu Phong tươi cười chào hỏi.
"Ngồi đi." Vương Tiễn mỉm cười, ánh mắt nhìn Triệu Phong đầy vẻ ôn hòa.
Mà đại cữu tử Vương Bí thì trong ánh mắt lại càng lộ rõ vẻ khâm phục.
Dương Đoan Hòa cười rồi trực tiếp nói: "Công phá thành Vũ An lần này là nhờ công đầu của Triệu tướng quân, ta vốn muốn chúc mừng Triệu tướng quân, ai ngờ Triệu tướng quân đã trực tiếp dẫn quân đuổi đánh."
"Dương tướng quân khách sáo rồi."
"Công phá thành địch vốn là bổn phận của ta." Triệu Phong cười đáp lời.
"Haiz." Dương Đoan Hòa xua tay: "Thành Vũ An có ba mươi vạn quân đóng giữ, theo dự tính ban đầu của ta ít nhất cũng phải mất một tháng mới có thể công phá thành, mà thương vong cũng không dưới mười vạn, nhưng nhờ Triệu tướng quân nhanh chóng đánh hạ thành mà quân Triệu trong thành Vũ An nhanh chóng tan vỡ, nhờ đó mà quân ta mới có thể hạ thành trong một ngày."
"Công lao này không cần nói nhiều."
"Bản tướng đã tâu lên đại vương rồi."
"Chờ diệt Triệu xong sẽ luận công ban thưởng cho Triệu Phong." Vương Tiễn khoát tay, mỉm cười.
"Đa tạ Thượng tướng quân." Triệu Phong cúi đầu cảm ơn.
Mặc dù vốn dĩ đó là công lao của mình, nhưng lễ nghi cần phải có.
Lần này công phá thành Vũ An, không những khiến Thượng tướng quân tăng thêm uy danh, mà tư lịch của hắn cũng tăng lên đáng kể, tước vị chắc cũng sẽ được thăng thêm.
"Tốt."
"Bây giờ ba đạo quân chủ lực đều đã hội tụ ở Hàm Đan."
"Như việc đánh thành Vũ An ngày đó, bàn chuyện đánh thành." Vương Tiễn trầm giọng nói.
"Hàm Đan là thành dễ thủ khó công, còn khó hơn cả Vũ An."
"Mà không giống như Vũ An chỉ là một thành trì nhỏ, Hàm Đan lại là một tòa thành lớn, muốn đồng thời ba mặt tấn công, gần như không thể làm được."
"Bàng Noãn không thể dồn hết quân ở thành Hàm Đan được."
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, quân biên giới của Triệu quốc đã động." Triệu Phong trầm giọng nói.
"Ngươi đoán không sai."
"Quân biên giới Triệu quốc quả thực đã động rồi."
"Mà bản tướng cũng đã nhận được tin tức, Lý Mục đã c·h·ế·t." Vương Tiễn trầm giọng nói.
Nghe vậy!
Vẻ mặt Vương Bí và Dương Đoan Hòa thay đổi, đầu tiên là chấn động, sau đó lộ vẻ vui mừng: "Lý Mục là một viên đại tướng giỏi nhất của Triệu quốc, Triệu quốc mất đi Lý Mục chẳng khác nào mất đi một cánh tay, đối với Đại Tần ta mà nói, đây quả là một chuyện vô cùng tốt."
"Trước đây Liêm Pha đã c·h·ế·t, bây giờ Lý Mục cũng đã c·h·ế·t, Triệu quốc chỉ còn lại mỗi Bàng Noãn."
"Tốt quá rồi."
"Không có Lý Mục, quân biên giới còn phát huy được mấy phần thực lực nữa?"
Là tướng lĩnh nước địch Triệu, Lý Mục vừa c·h·ế·t, đối với Vương Bí mà nói đó là một chuyện đáng mừng.
Dù sao Lý Mục còn sống thì chắc chắn là một đối thủ vô cùng khó nhằn.
Lý Mục vừa c·h·ế·t.
Lính tinh nhuệ Đại Tần sẽ tránh được thương vong.
Nhưng đối với Triệu Phong mà nói.
Trong lòng hắn lúc này lại đang nghĩ khác.
"Xem ra Quách Khai báo Lý Mục c·h·ế·t nhưng không nói đến việc được cứu."
"Quách Khai à Quách Khai, quả nhiên là gian xảo."
"Chẳng qua."
"Bây giờ phần lớn tin tức của Triệu quốc ta đều nắm được, lẽ nào Quách Khai này đã bị Tần Vương nắm trong tay rồi?"
"Cũng đúng thôi."
"Trước đây Quách Khai do ta giao cho Đồ Tuy, sau đó lại được giao cho Tần Vương, đến lúc đó có lẽ đã bị Tần Vương khống chế rồi."
"Chiến thần lịch sử Đại Tần quả nhiên thuộc về Đại Tần."
"Bằng không."
"Việc đầu tiên nhắm vào Liêm Pha, lần này lại phục sát Lý Mục."
"Nếu không có bàn tay của Tần quốc thì không thể nào làm được." Triệu Phong thầm nghĩ.
Trước đây Liêm Pha bị ép đóng quân ngoài thành, nếu như không có ai âm thầm thao túng, Triệu Phong tuyệt đối không tin.
Tất cả đều do Quách Khai.
"Đây là tình báo bản tướng vừa nhận được."
"Tướng Triệu Nhan Tụ đã suất lĩnh mười vạn quân biên giới đến Hàm Đan, bây giờ đã bố trí đóng quân ở phía đông Hàm Đan."
"Ngoài ra."
"Bàng Noãn còn đưa ra chính sách đốc chiến quân, lấy mỗi một Quân Hầu doanh làm ví dụ, một Quân Hầu doanh có một trăm quân đốc chiến, chuyên tr·ừ·ng t·r·ị quân sĩ lâm trận đào ngũ, mà nếu những quân đốc chiến này mà đào ngũ, thì sẽ bị tru diệt cả tộc." Vương Tiễn trầm giọng nói.
Nghe những lời này.
Ba tướng của Triệu Phong đều im lặng.
Sau một lúc lâu.
"Quân biên giới Triệu quốc là kỵ binh mạnh nhất của Triệu quốc, Hồ phục kỵ xạ, vô song thiên hạ."
"Tuy rằng quân tinh nhuệ của Đại Tần ta rất mạnh, nhưng nếu giao chiến với kỵ binh, đối đầu với Hồ Phục Kỵ Xạ của Triệu quốc gần như không có cơ hội thắng."
"Đương nhiên."
"Cho dù là lúc công thành, nếu như quân Triệu tập kích, bộ tốt ta cũng không thể đối kháng kỵ binh được." Vương Bí nghiêm mặt nói.
Hồ Phục Kỵ Xạ thiên hạ vô song, tiếng tăm lừng lẫy.
"Mười vạn quân biên giới không thể đều là kỵ binh."
"Có lẽ chỉ có ba vạn kỵ binh, cũng đã là nhiều trong số quân biên giới này rồi." Triệu Phong mở miệng nói.
Lúc đọc tiểu thuyết ở kiếp trước, các trận chiến tranh trong tiểu thuyết thường nói đến mấy chục vạn kỵ binh, nhưng khi Triệu Phong thực sự cầm quân thì mới biết kỵ binh hiếm hoi cỡ nào.
Chưa nói đến Triệu quốc.
Tổng số kỵ binh của Tần quốc cộng lại cũng không quá tám vạn, đã bao gồm cả quân Bắc Cương.
Triệu quốc chắc là sẽ có nhiều hơn một chút, nhưng cũng không khác là bao.
Mà quân biên giới là lực lượng chủ yếu để Triệu quốc đối phó Hung Nô, cũng là để chiến trên lưng ngựa.
Chỉ có khoảng bảy vạn kỵ binh đóng tại vùng biên giới.
Lần này đến đây, không thể nào là toàn bộ số kỵ binh này được.
Nuôi một đội kỵ binh rất khó khăn, số tài nguyên bỏ ra phải nhiều hơn so với bộ tốt, đặc biệt là ngựa chiến.
Thời đại này không có trang bị tam bảo của kỵ binh, ngựa chiến cơ bản dùng được vài năm là phải cho xuất ngũ, hoàn toàn không thể so được với loại trang bị tam bảo giúp cho ngựa bền bỉ như về sau.
"Ba vạn kỵ binh, số lượng này cũng đã rất kinh khủng." Vương Bí hít vào một hơi.
"Hơn nữa Bàng Noãn có bài học thất bại từ Vũ An, hiểu rõ hậu quả của việc rút quân sẽ nguy hiểm, cho nên đã đặt ra chế độ đốc chiến quân này, dùng gia tộc của họ để uy hiếp, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng có thể coi là một cách để quản quân."
"Dùng biện pháp này, quân Triệu sẽ không có kiểu bỏ chạy hàng loạt nữa."
"Quân Triệu cố thủ trong thành Hàm Đan cùng cấm vệ quân không dưới hai mươi vạn, lại có thêm mười vạn quân biên giới, thêm nữa Hàm Đan là đô thành Triệu quốc, phòng thủ thành cao ngất."
"Muốn hạ thành thật quá khó khăn." Dương Đoan Hòa cũng tràn đầy bất lực nói.
Ngày xưa ở trước thành Vũ An, hai tướng đều rất khí thế, tranh nhau lập công, nhưng khi quân đã thật sự đến trước thành Hàm Đan, họ lại lộ ra một vẻ nặng nề.
Rõ ràng.
Họ không tự tin có thể công phá được thành Hàm Đan này.
"Sao vậy?"
"Hai vị tướng quân không muốn lập công hạ thành Hàm Đan sao?"
"Công này so với việc hạ thành Vũ An còn lớn hơn nhiều." Triệu Phong cười nói.
"Trận chiến này sẽ là một trận huyết chiến thật sự."
"Muốn hạ Hàm Đan đâu dễ."
"Ngày trước, tướng quân Vương Hột dẫn ba mươi vạn quân tấn công Hàm Đan, tổn hại gần mười vạn binh mà vẫn không phá được thành, cuối cùng phải tự vẫn trước thành Hàm Đan."
"Chuyện này còn rành rành trước mắt đấy."
Vương Bí hít sâu.
Về chuyện năm xưa, Vương Bí tự nhiên là biết rõ, vì ngày trước hắn từng dưới trướng Vương Hột, bất quá chỉ là một vạn tướng.
Mức độ t·h·ả·m l·i·ệ·t của trận chiến năm đó không hề thua kém gì so với trận Trường Bình.
Chẳng qua Trường Bình là món nợ m·á·u mà Triệu quốc không muốn nhắc đến, còn những chuyện xảy ra trước thành Hàm Đan ngày xưa là điều mà Tần quốc không muốn nhắc đến.
Thậm chí còn bị Tần Vương Doanh Chính sỉ nhục. Bởi vì. Chuyện này còn có liên quan đến Lữ Bất Vi trước đây. Doanh Chính trong cơn phẫn nộ đã tiến công Triệu quốc, mặc dù giai đoạn đầu một đường phá thành đánh tới Hàm Đan, nhưng cuối cùng vẫn bại. Điều này cũng làm cho Đại Tần tổn thất không ít quốc lực. Cũng chính bởi vì sự tình này. Vương Bí cùng Dương Đoan Hòa trong lòng cũng đều có một loại bóng ma. "Đã từng là đã từng, bây giờ là bây giờ." "Đại Tần chiến tướng tuyệt không nói thua." Triệu Phong cười một tiếng, sau đó đứng lên, khom người đối với Vương Tiễn cúi đầu: "Mạt tướng xin lệnh làm tiên phong, tiến công Hàm Đan!" Nghe được Triệu Phong nói. Vương Bí cùng Dương Đoan Hòa đều kinh ngạc nhìn. Giờ phút này đáy lòng hai người đều sinh ra một cái cảm thụ cổ quái: "Nghé con mới đẻ không sợ cọp." Mặc dù Triệu Phong đích thật lập được không ít chiến công. Nhưng từ bố cục hiện tại của Hàm Đan mà xem, muốn phá thành căn bản không đơn giản như vậy. Bàng Noãn đã tổng kết những bài học thất bại ở Vũ An, bây giờ đã khác. Hàm Đan so với Vũ An khó khăn hơn gấp mười lần. "Triệu tướng quân." "Ngươi còn trẻ, cũng không biết rõ sự nguy hiểm của trận chiến này." "Dưới trướng ngươi mặc dù là ba chủ doanh của ta có nhiều duệ sĩ còn sống sót nhất, nhưng trận chiến này nếu như vô ý, thậm chí có hiểm họa toàn quân bị diệt." "Việc tiến công Hàm Đan còn cần bàn bạc kỹ hơn." Dương Đoan Hòa khuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận