Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 239: Đại thắng! Cả nước phấn chấn! Doanh Chính mừng rỡ: Cái này tiểu tử rốt cục trở về! (1)

Chương 239: Đại thắng! Cả nước phấn chấn! Doanh Chính mừng rỡ: Cái tên nhóc này rốt cục đã về! (1)
Đồ An giáp giới với Đông Hồ. Tự nhiên là có mật thám ẩn mình trong địa phận Đông Hồ. Một khi Đông Hồ có động tĩnh lớn nào, đương nhiên sẽ lập tức truyền về Đồ An. Cho nên mấy tháng nay, Đông Hồ liên tục có dị động, không ngừng điều binh, không ngừng triệu tập lương thảo. Mới đầu, Đồ An vương cảm thấy Đông Hồ muốn gây chiến với Đồ An của mình. Nhưng thời gian trôi qua. Một tháng, hai tháng, ba tháng. Giờ đã gần bốn tháng, Đông Hồ vẫn chưa động binh với Đồ An. Mà trước đó, mật thám từ Đông Hồ truyền về tin tức, Đông Hồ động binh là để đối phó Tần quốc, đối phó quân Tần đang đánh vào lãnh thổ Đông Hồ. Khi nghe được tin này, Kim Phong đã có lúc cho là tin giả. Nhưng giờ, tận mắt thấy quân Tần từ địa phận Đông Hồ hướng nội địa của Đồ An mà đến, Kim Phong không thể không tin. Tin này là thật.
"Kim tướng quân."
"Quân Tần đang tiến về biên thành của chúng ta, chúng ta phải làm sao?"
Nhìn quân Tần càng lúc càng gần, một tướng lĩnh lên tiếng hỏi.
"Trước không cần động thủ."
"Đám quân Tần này đều là kỵ binh, không gây uy hiếp cho thành trì của ta."
"Vả lại, Tần quốc và Đồ An cũng không có thù oán gì."
Kim Phong khoát tay, trầm giọng nói.
"Vâng."
Tướng lĩnh bên cạnh gật đầu. Lúc này, ông hạ lệnh với đám lính cung thủ trên cổng thành: "Hạ cung tên xuống."
Các binh sĩ làm theo, đồng loạt thu cung tên lại. Kim Phong liền thấy quân Tần càng lúc càng đến gần. Cuối cùng, khi quân Tần xuất hiện ở khu vực biên thành Đồ An, cách chưa đến trăm trượng thì toàn bộ dừng bước. Những con chiến mã không người cưỡi cũng đồng loạt dừng lại.
"Tướng quân."
"Phía trước hẳn là biên thành của Đồ An."
"Muốn đi qua Đồ An, nhất định phải qua biên giới này, nếu tự ý xâm nhập, Đồ An có lẽ sẽ ra tay."
Thị vệ bên cạnh Chương Hàm nói.
"Đồ An, chỉ là một nước nhỏ thôi."
"Ngươi qua đó một chuyến, nói rõ quân ta muốn đi qua Đồ An, cũng không có ý gây hấn gì với Đồ An."
Chương Hàm trầm giọng nói.
"Vâng."
Thống lĩnh thị vệ lập tức đáp. Sau đó thúc ngựa phóng về phía biên thành Đồ An. Đến dưới thành. Thống lĩnh thị vệ lớn tiếng nói: "Ta là thống lĩnh thị vệ dưới trướng Chương Hàm tướng quân, chủ doanh thứ nhất của Đại doanh Vũ An Đại Tần, không biết vị chủ tướng trong thành là ai?"
Nghe vậy. Các tướng lĩnh Đồ An trên cổng thành đều kinh hãi.
"Quả là quân Tần."
"Đại doanh Vũ An của Tần quốc."
"Đây chính là đại doanh mạnh nhất của Tần quốc."
"Vũ An đại doanh Thượng tướng quân Triệu Phong, chính là sát thần."
"Nghe nói rất nhiều cường quốc ở Thần Châu đều vong dưới tay Triệu Phong này."
Đông đảo tướng lĩnh Đồ An bàn tán xôn xao. Là một tiểu quốc biên thùy tiếp giáp với Thần Châu, ai nấy giờ đều biết uy danh Triệu Phong, đủ thấy danh tiếng của Triệu Phong đã vang xa đến mức nào. Thần Châu đều biết đến. Dù sao danh tiếng này đều do chém giết mà có. Không có nửa phần giả dối. Những tướng lĩnh đã chết trong tay Triệu Phong đều nổi danh khắp nơi, không phải Đồ An có thể so sánh.
"Đại tướng quân Kim Phong của Đồ An, phụng mệnh trấn thủ biên thành."
Kim Phong không đổi sắc mặt nói với thống lĩnh thị vệ phía dưới.
"Đại doanh Vũ An ta phụng mệnh xuất kích Đông Hồ, nay đã thành công, cần mượn đường Đồ An về Tần."
"Không biết Đồ An có cho quân ta quá cảnh không?"
Thống lĩnh thị vệ ôm quyền hỏi.
Vừa dứt lời. Sắc mặt Kim Phong hơi biến. Nhìn đại quân trước thành kia, trong mắt vẫn có chút lo lắng.
"Chuyện này, ta không quyết được."
"Phải xin chỉ thị Ngô Vương mới được."
Kim Phong suy nghĩ một chút, lớn tiếng trả lời.
"Cần bao lâu?"
Thống lĩnh thị vệ truy hỏi ngay.
"Nhanh nhất cũng phải mười ngày."
Kim Phong lập tức đáp.
Nghe vậy! Thống lĩnh thị vệ nhíu mày: "Chiến cơ quan trọng, quân ta không đợi được mười ngày."
"Nếu không có lệnh của vương, ta không dám để quân các ngươi đi qua."
Kim Phong đáp ngay. Vừa dứt lời, đám tướng lĩnh Đồ An có chút bất an nhìn Kim Phong.
"Tướng quân."
"Liệu việc này có đắc tội Tần quốc không?"
"Bây giờ Tần quốc quốc lực mạnh mẽ, có lẽ có ngày Thần Châu sẽ bị Tần quốc thống nhất."
"Lần này không cho quân Tần đi qua, tức là đắc tội Tần quốc rồi."
"Nếu ngày khác Tần quốc đánh Đồ An, chúng ta căn bản không chống nổi."
Các tướng xung quanh khuyên can Kim Phong, hiển nhiên muốn Kim Phong đồng ý. Dù sao Tần quốc và Đồ An vốn không thù hằn, nếu vì vậy mà đắc tội Tần quốc thì càng không đáng.
"Im miệng."
"Nếu Tần quốc có mưu đồ với Đồ An, ai gánh nổi tội này?"
Kim Phong quay lại quát mắng một tiếng.
Thấy cảnh này. Sắc mặt thống lĩnh thị vệ dưới thành cũng lạnh đi: "Như vậy, tướng quân là không cho quân ta quá cảnh?"
"Nhất định phải xin chỉ thị lệnh của vương mới được."
"Mong hãy tha lỗi."
Kim Phong vẫn trả lời như vậy.
"Tốt, tốt lắm."
"Chuyện này, đại doanh Vũ An của ta ghi nhớ."
Thống lĩnh thị vệ nhìn Kim Phong một cái, lạnh lùng nói một câu. Rồi thúc ngựa quay về quân trận.
"Kim tướng quân."
"Thật sự muốn vì chuyện này mà đắc tội Tần quốc sao?"
"Đây là tai họa đó."
"Tần quốc sau này chắc chắn sẽ lấy chuyện này làm cớ đối phó Đồ An."
"Tần quốc có thể dễ dàng đánh chiếm Đông Hồ, đối phó Đồ An càng dễ dàng hơn."
"Xin tướng quân nghĩ lại."
"Tướng quân..."
Một đám tướng lĩnh Đồ An luống cuống, nhao nhao lên tiếng với Kim Phong.
"Tất cả câm miệng."
"Bản tướng nói rồi."
"Việc này nhất định phải có Đại vương cho phép, nếu do bản tướng mà đưa quân Tần vào, một khi quân Tần gây chiến thì phải làm sao?"
Kim Phong vẫn khăng khăng. Hiển nhiên, nhìn bộ dạng của hắn thì không muốn gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, một khi vì hắn mà gây ra chiến sự thì hắn chính là kẻ chịu tội lớn nhất. Là Đại tướng quân của Đồ An, hắn phải thận trọng cân nhắc, thận trọng đối đãi.
Thấy Kim Phong kiên quyết, các tướng Đồ An đều không dám nói thêm gì.
Thống lĩnh thị vệ quay về quân doanh.
"Tướng quân."
"Tướng lĩnh Đồ An không cho quân ta đi qua."
Thống lĩnh thị vệ tức giận nói.
Chương Hàm nhíu mày, trên mặt cũng lộ ra vẻ không vui.
"Đồ An."
"Tốt lắm."
Chương Hàm lạnh lùng phun ra một câu.
"Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"
"Đông Hồ có lẽ sắp đuổi kịp rồi."
Thống lĩnh thị vệ lo lắng nói.
"Đã qua nhiều ngày như vậy, có lẽ Thượng tướng quân đã thành công đánh úp Vương đình dị tộc rồi."
"Chỉ cần dị tộc nhận được tin tức, chắc chắn sẽ rút quân."
"Cho nên."
"Có lẽ không cần lo lắng bị truy binh."
Chương Hàm trầm giọng nói.
"Thuộc hạ hiểu rồi."
Thống lĩnh thị vệ gật đầu.
"Truyền lệnh xuống."
"Tiến về hướng nam."
"Nếu vòng vây của dị tộc đã rút lui, thì chúng ta có thể trực tiếp thông qua địa phận Đông Hồ để về Đại Tần."
"Nếu dị tộc không rút lui, vậy thì cứ liều chết quyết chiến với dị tộc."
Chương Hàm trầm giọng nói.
"Tuân lệnh tướng quân."
Các duệ sĩ đồng thanh nói.
"Bất quá."
"Đồ An này..."
Trên mặt Chương Hàm lộ ra vẻ lạnh lùng, nhìn về phía biên thành Đồ An: "Việc này sẽ không dễ dàng kết thúc."
Nói rồi. Chương Hàm cầm lấy cung của mình, từ sau lưng rút ra một mũi tên. Nhắm ngay biên thành Đồ An cách bảy mươi trượng. Tiên Thiên cảnh lực lượng bộc phát hoàn toàn, chân khí gia trì.
Phịch một tiếng. Mũi tên bắn ra.
Hưu!
Mũi tên xé gió. Trong nháy mắt, mũi tên đã lao đến biên thành. Gần như trong nháy mắt.
Biên thành Đồ An.
Hưu một tiếng.
Ầm!
Trên cổng thành. Một mũi tên cắm thẳng vào tường, xung quanh mũi tên là những vết nứt như mạng nhện.
"Sao có thể?"
"Cách xa gần trăm trượng, hắn vậy mà bắn một mũi tên vào được cổng thành của ta."
Kim Phong nhìn mũi tên cắm trên cổng thành, sắc mặt hết sức khó coi. Còn đám tướng lĩnh bên cạnh thì càng hoảng sợ. Lần này, bọn họ đã hiểu mình trêu chọc phải người không nên trêu chọc.
"Hiện tại Đại Tần của ta và Đồ An còn chưa giáp giới, nhưng chờ sau này diệt nước Tề rồi sẽ..."
"Đi."
Chương Hàm cười lạnh một tiếng, thu cung lại. Thúc ngựa quay đầu, đi về hướng khác.
...
Đại Tần, Hàm Dương!
"Đã nhiều ngày rồi."
"Không biết tình hình của Thượng tướng quân ở Bắc Cương thế nào?"
"Đúng vậy."
"Hơn ba tháng rồi."
"Thượng tướng quân hẳn cũng sắp trở về rồi chứ?"
"Ai mà ngờ được."
"Triệu Phong Thượng tướng quân gan lớn như vậy, mang theo một vạn kỵ binh mà dám xông thẳng vào địa phận dị tộc."
"Đây chính là Thượng tướng quân vô song của Đại Tần, khí phách thế này, ai bì kịp?"
"Mấy tháng qua, tin thắng trận liên tục, dị tộc bị quân của Thượng tướng quân chém giết vô số, bộ lạc của chúng cũng bị đốt phá vô số."
"Không thể không nói, quá sảng khoái."
"Đây chính là lấy máu trả máu, lấy răng trả răng."
"Dị tộc xuống nam tàn sát tộc nhân Thanh Vân của ta hàng chục vạn người, bọn chúng phải trả giá."
"Không sai."
"Bây giờ chỉ mới càn quét bộ lạc của chúng thôi, ta thấy chờ sau này Đại Tần thống nhất Thần Châu xong thì nên tiêu diệt hết lũ dị tộc đáng chết này..."
Trong thành. Từng người dân bàn tán, trong giọng nói đều có sự tự hào của một đại quốc. Từ khi Triệu Phong tuyên cáo việc chém giết dị tộc khắp thiên hạ,
Bạn cần đăng nhập để bình luận