Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 221: Triệu Phong: Vì Đại Tần, theo ta giết! (1)

Chương 221: Triệu Phong: Vì Đại Tần, theo ta giết! (1)
Bên trong thành Ngư Dương!
Nhạc Thừa ở trong phủ đệ.
Bên ngoài có rất nhiều binh lính nước Yến trông coi. Tựa hồ Khánh Tần muốn ngăn Nhạc Thừa lại để hắn không đi phản quốc.
Còn trong phủ thì là mấy trăm thân vệ của Nhạc Thừa. Tuy quan chức của hắn là Thượng tướng quân, nhưng ân huệ nhận được không thể so sánh với Thượng tướng quân Đại Tần. Thượng tướng quân của nước khác có số lượng thân vệ không được vượt quá năm trăm.
Nhạc Thừa đang ở một mình trong phủ uống rượu.
Đột nhiên có tiếng động.
"Ai?"
Bên ngoài điện truyền đến tiếng kinh hô của mấy thân vệ. Nhưng ngay sau đó chính là một tràng âm thanh giao chiến.
Phanh.
Cánh cửa điện bị thân thể mấy tên thân vệ đập tan. Một người áo đen xông thẳng vào trong điện. Gần như trong chớp mắt đã vọt đến trước mặt Nhạc Thừa.
"Ngươi là ai?"
Nhạc Thừa biến sắc, vội cầm lấy kiếm ở bên cạnh.
"Tần."
Người áo đen vừa đến nói ra một chữ.
Nghe được chữ này, sắc mặt Nhạc Thừa biến đổi.
"Ám sĩ Tần quốc đang ẩn nấp trong thành."
"Ngươi cũng dám xông vào phủ của bản tướng?"
"Một mình ngươi chẳng lẽ không sợ chết?"
Nhạc Thừa nắm chặt chuôi kiếm, lạnh lùng nói.
Còn bên ngoài điện, đông đảo thân vệ của Nhạc Thừa tụ tập, nhìn chằm chằm vào người áo đen vừa đến.
"Phụng lệnh của Triệu Phong Thượng tướng quân, đặc biệt đến cho Nhạc Thừa tướng quân một con đường sống."
Anh Bố vô cùng bình tĩnh nói.
Một thân áo đen bao trùm, Anh Bố chỉ có một đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Nghe được hai chữ Triệu Phong, trong mắt Nhạc Thừa lóe lên một tia sáng. Sau đó hắn vung tay lên. Thân vệ trong điện lập tức đều lui ra ngoài. Cửa điện cũng theo đó đóng lại.
"Triệu Phong phái ngươi tới làm gì?"
"Nói thẳng đi." Nhạc Thừa trầm giọng nói.
"Yến Vương nghi kỵ tướng quân, Khánh Tần còn giam Nhạc Thừa tướng quân ở đây."
"Đối mặt với việc Đại Tần công phạt, nước Yến căn bản không có khả năng ngăn cản, đã Yến Vương không tin tưởng tướng quân, tướng quân hà tất phải bán mạng cho nước Yến?"
"Bây giờ liền có một cơ hội tốt."
"Chỉ cần tướng quân bằng lòng tiếp ứng quân ta vào thành, Thượng tướng quân tất nhiên sẽ không bạc đãi."
Tuy Anh Bố không để lộ mặt mũi, nhưng thần sắc lại vô cùng trịnh trọng.
"Bây giờ binh quyền của ta đã bị đoạt, chỗ nào còn có thể tiếp ứng?"
"Các hạ vẫn là nên trở về đi."
"Hôm nay coi như ta không có nhìn thấy các hạ."
Nhạc Thừa trầm giọng nói.
"Nhạc tướng quân."
"Thượng tướng quân nói."
"Chỉ cần ngươi nguyện ý quy thuận Đại Tần, sẽ được quan cao lộc hậu, vinh hoa phú quý tuyệt đối không bạc đãi."
"Bị giam ở đây, chẳng lẽ Nhạc tướng quân cảm thấy sau này Yến Vương còn có thể ban cho ngươi ân trạch gì sao?"
"Nếu Đại Tần ta phá thành, người đầu tiên Yến Vương giải quyết vẫn là ngươi."
Anh Bố vẫn tiếp tục nói.
Nghe Anh Bố, Nhạc Thừa lộ ra vẻ trầm tư.
Một hồi lâu sau,
"Ta làm sao tin ngươi?"
"Nếu như ta thực sự tiếp ứng Tần quân vào thành, Triệu Phong có thể hay không mượn đao giết người?"
Nhạc Thừa lộ vẻ dao động.
"Đại Tần không phải nước Yến, sẽ không làm loại thủ đoạn bỉ ổi mượn đao giết người này."
Anh Bố hết sức nghiêm mặt nói.
Nhạc Thừa giằng co một lúc, liền nói ngay: "Được, ta đồng ý với ngươi, tiếp dẫn Tần quân vào thành."
"Ngày mai Đại Tần ta sẽ phát động tiến công."
"Nhạc tướng quân định chuẩn bị tiếp ứng như thế nào?"
"Định chia quân của mình ra sao?"
Anh Bố lập tức hỏi.
"Tuy binh quyền của ta bị tước, nhưng Khánh Tần chưa kịp trừ bỏ binh quyền của những tướng lĩnh dưới trướng ta, ta vẫn có thể khống chế bốn năm vạn quân mã, toàn bộ đều đóng ở cửa thành phía đông, ta sẽ hạ lệnh để tất cả quân đeo dải vải đen quấn ở cánh tay, chỉ chờ Thượng tướng quân Triệu Phong hạ lệnh một đạo, đại quân sẽ từ cửa đông vào thành."
Nhạc Thừa nghĩ ngợi một chút, lập tức nói.
Anh Bố tỏ vẻ không hiểu: "Nhạc tướng quân vì sao không trực tiếp dẫn quân từ cửa thành tấn công vào cửa tây do Khánh Tần trấn giữ?"
Trong mắt Nhạc Thừa lóe lên một tia lạnh lùng, nói: "Binh lực trong thành gần bốn mươi vạn, quân của ta cũng không thể thay đổi cục diện chiến sự, mấy vạn binh mã thậm chí còn không thể đột phá phòng tuyến do Khánh Tần bố trí phòng bị ta, nhưng chỉ cần quân Đại Tần có thể vào thành, thì có thể tạo thành thế tiền hậu giáp công."
Anh Bố lập tức lộ vẻ bừng tỉnh ngộ: "Thì ra là như vậy, đã lập minh ước, Nhạc Thừa tướng quân, ta sẽ lập tức phái người đi bẩm báo với Thượng tướng quân."
"Ngươi cứ việc đi nói cho Triệu Phong Thượng tướng quân."
"Yến Vương kiêng kị ta, Khánh Tần lại càng thêm đề phòng ta."
"Ta cũng đủ rồi."
"Ngày mai chỉ chờ Đại Tần tiến công, ta liền mở cửa thành phía đông nghênh đón Tần quân vào thành."
Nhạc Thừa lập tức tỏ vẻ ác cảm với nước Yến.
"Một lời đã định."
"Sau khi phá thành, Thượng tướng quân chắc chắn sẽ đích thân nói lời cảm tạ với Nhạc Thừa tướng quân."
Anh Bố vẻ mặt kích động nói, sau đó ôm quyền, quay người đi ra ngoài điện.
Nhạc Thừa trực tiếp đi theo: "Ta đưa vị huynh đệ kia."
Nói rồi, Nhạc Thừa cũng đi theo ra ngoài.
Ngoài điện, nhìn Anh Bố bước tới, đông đảo thân vệ nhìn chằm chằm. Bất quá thấy Nhạc Thừa đi ra, những thân vệ này cũng không hề động thủ.
"Nhạc tướng quân, ngày mai gặp lại."
Anh Bố cười một tiếng, sau đó lấy ra một móc câu, ném lên mái nhà, trực tiếp kéo mình nhảy lên nóc nhà, dần dần biến mất.
Nhìn hắn rời đi. Một thân vệ tiến lên: "Tướng quân, chẳng lẽ thực sự phải về với Tần quốc sao?"
"Ai nói?"
"Ngày xưa ta đầu hàng Triệu quốc là bất đắc dĩ, vì mười vạn huynh đệ không muốn chết vô tội."
"Bây giờ Đại Yến ta đang gặp nguy cấp, cho dù Đại vương không tin ta, nhưng ta Nhạc Thừa sao có thể phản bội?"
"Đi, đi gặp Khánh Tần."
Nhạc Thừa cười một tiếng, trong mắt mang theo quyết tâm cùng nước nhà tồn vong.
Phủ của Khánh Tần.
Nghe Nhạc Thừa nói. Trong mắt Khánh Tần lóe lên một tia khác lạ, nhưng sau đó là một tia hổ thẹn.
Hắn chậm rãi đứng lên, khom người cúi đầu với Nhạc Thừa: "Nhạc tướng quân, xin nhận của Khánh Tần một bái."
"Khánh tướng quân sao lại như thế?"
Nhạc Thừa lập tức tiến lên đỡ Khánh Tần dậy.
"Vốn dĩ ta cũng có chút không tin tướng quân, nhưng chuyện hôm nay đủ để khiến ta kính nể."
"Đây là một cơ hội tốt để Tần quân phải chịu thua thiệt."
"Kỳ thực, tướng quân có lựa chọn tốt hơn, nhưng vì Đại Yến lại từ bỏ."
"Đại nghĩa như vậy, Khánh Tần bội phục." Khánh Tần một mặt chân thành nói.
"Việc trước đây đầu hàng Triệu quốc đúng là hành động bất đắc dĩ, người trong thiên hạ đều đồn ta Nhạc Thừa bất trung, nhưng trận chiến này ta sẽ cho người trong thiên hạ biết, Nhạc Thừa sẽ cùng nước nhà tồn vong." Nhạc Thừa kiên định nói.
Khánh Tần cũng trọng trọng gật đầu, giờ phút này hắn cũng vô cùng tin tưởng Nhạc Thừa.
"Cửa đông mở rộng, chỉ đợi Tần quân vào thành, Nhạc tướng quân dẫn quân chặn đánh phía sau, thì có thể vây giết chúng."
"Triệu Phong có danh xưng là chiến thần Tần quốc, lần này lại muốn phải chịu thiệt tại Ngư Dương."
"Nếu như đánh bại được Triệu Phong, ta cùng tướng quân đều nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần đánh tan quân Tần, có lẽ Tề Sở hai nước cũng sẽ thay đổi thái độ sống chết mặc bây mà phái binh viện trợ Đại Yến ta, nguy cơ diệt vong của ván cờ cũng có thể giải."
Khánh Tần hưng phấn nói.
Việc này cũng làm Khánh Tần thấy được ánh rạng đông đánh bại doanh trại Vũ An của Tần quân. Đặc biệt là có thể đánh bại Triệu Phong, đây đối với hắn mà nói càng là một loại khiêu chiến. Người trong thiên hạ theo đuổi ngoài quyền lợi ra còn có uy danh lừng lẫy, Triệu Phong từ khi cầm quân đến nay chưa từng thua trận nào, một khi đánh bại hắn, Khánh Tần liền sẽ trở thành chiến tướng nổi danh thiên hạ.
Uy danh của Liêm Pha, Lý Mục đều sẽ bị danh tiếng của Khánh Tần che lấp.
Nghĩ đến đây, Khánh Tần không khỏi vui mừng.
Đại doanh Tần quân!
Triệu Phong và những người khác vẫn đang thương nghị về trình tự tấn công. Giờ phút này đã là đêm khuya.
"Thượng tướng quân."
Trương Minh chậm rãi từ bên ngoài đi tới.
"Sao thế?" Triệu Phong ngẩng đầu nhìn Trương Minh.
"Bẩm Thượng tướng quân."
"Đây là mật báo của ám sĩ trong thành hồi báo."
Trương Minh trực tiếp lấy ra một phong mật báo, cung kính đưa cho Triệu Phong.
Triệu Phong nhận lấy, mở ra xem. Lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Nước Yến không có tướng tài."
"Tự cho là đúng."
"Lại còn coi ta là kẻ ngu ngốc."
"Bất quá lần này bọn họ cũng coi như tự chui đầu vào rọ."
Triệu Phong lộ ra một nụ cười lạnh.
Sau đó đưa mật báo cho Trương Minh. Người sau lập tức hiểu ý, cầm mật báo đi tới trước mặt ba vị chủ tướng, để bọn họ xem.
"Kế sách dụ địch lần này của Thượng tướng quân, thoạt nhìn như là muốn dụ Nhạc Thừa, mà bên ngoài nhìn vào, Nhạc Thừa cũng sẽ đáp ứng, nên Nhạc Thừa cũng sẽ nhận định Thượng tướng quân nhất định sẽ tin tưởng hắn."
Chương Hàm cười nói.
"Từ bên ngoài xem, xác thực là như vậy, các thuộc hạ lúc đầu chưa từng được Thượng tướng quân nhắc nhở thật sự đã nghĩ rằng thật muốn lôi kéo Nhạc Thừa làm nội ứng, dù sao hắn gặp phải bất công ở nước Yến cũng không phải là không có." Lý Do cũng phụ họa theo.
"Chúng ta còn không nhìn ra, Nhạc Thừa lại càng vậy."
"Mà Nhạc Thừa nhất định sẽ nói chuyện này với Khánh Tần."
"Giờ phút này bọn họ hẳn là đang nghĩ khi quân ta vào thành từ cửa đông Ngư Dương, sẽ nhất cử phục sát." Đồ Tuy cũng không nhịn được cười.
Kế này, từ bên ngoài xem đích xác là một kế dụ địch, trong ứng ngoài hợp hành động có thể thực hiện được.
"Nhạc Thừa người này nhìn thì bất trung bất nghĩa, kỳ thực rất trung với Đại Yến."
"Để hắn đầu hàng là tuyệt đối không thể."
"Nhưng cũng chính là như vậy, ta mới có thể lợi dụng hắn."
Triệu Phong trầm giọng nói.
Với thực lực của đại doanh Vũ An. Còn có việc Triệu Phong đích thân cầm quân xung sát.
Phá thành cũng không khó. Nhưng việc trừng phạt sau khi phá thành mới là khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận