Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 169: Doanh Chính: Thật là A Phòng! ! (2)

"Xem ra, các ngươi không ít người biết rõ linh đan có độc a."
"Nhiều năm như vậy, cô đối các ngươi tín nhiệm hết mực, các ngươi lại luyện chế độc đan mưu đồ với cô."
"Cô tuyệt đối không cho phép các ngươi."
"Người đâu!"
"Đem tất cả người đánh vào Đình Úy, để Lý Tư chặt chẽ tra hỏi."
"Lấy tội mưu hại quân vương luận xử."
Doanh Chính vung tay lên, lạnh lùng quát.
Nghe vậy.
Tất cả người đều sợ hãi quỳ xuống.
"Đại vương tha mạng."
"Đại vương tha mạng a."
"Thần không biết gì cả, thần căn bản không biết."
"Linh đan vì sao lại có độc, thần sao dám mưu hại Đại vương a..."
Lập tức một mảnh kêu oan thanh âm lại vang lên.
Nhưng Doanh Chính không hề có chút dao động nào.
Chỉ riêng tội mưu hại quân vương này thôi, bọn họ liền bị tru diệt cả tộc.
"Đại vương."
"Trong đó phải chăng có ẩn tình?"
"Thần vẫn luôn làm theo lời thầy dạy mà học, căn bản không thể nào có độc a."
Từ Phúc vùng vẫy, cuối cùng hô lớn với Doanh Chính.
Doanh Chính vung tay lên.
Người xung quanh tự lấy ra một vài con thỏ đã chết.
Sau đó Doanh Chính lập tức quay người rời đi.
"Ngươi không cần phải tranh cãi làm gì nữa."
"Để kiểm chứng linh đan có độc hay không, một thời gian qua, Đại vương vẫn luôn cho người kiểm nghiệm."
"Những con thỏ này đều là bị linh đan hạ độc chết."
"Lần lượt, tổng cộng có hai mươi con thỏ chết, mỗi một con thỏ sau khi uống linh đan đều sẽ chết trong vòng bốn ngày."
"Ý tứ này, các ngươi có thể hiểu rồi chứ?"
Nhậm Hiêu lạnh lùng nhìn Từ Phúc nói.
Nhìn những con thỏ đã chết, lại nhìn Doanh Chính kiên quyết xoay người đi, Từ Phúc hoàn toàn hoảng loạn, trực tiếp ngồi liệt dưới đất.
Sau đó, cấm vệ quân trực tiếp ra tay, áp giải đám luyện đan sư đến Đình Úy.
Sự việc này đã làm náo động toàn bộ Hàm Dương, triều đình kinh hãi.
Phủ công tử!
"Công tử."
"Có nghe được tin tức chưa?"
"Đám luyện đan sư trong Đan điện đều bị Đại vương hạ ngục rồi."
Vương Oản vô cùng lo lắng đến phủ công tử.
"Ừm, ta đã biết rồi."
"Nghe nói linh đan mà đám luyện đan sư này luyện chế đều có độc."
"Tin từ Đình Úy nói là bọn họ mưu đồ hại Đại vương."
Phù Tô nghiêm nghị nói.
"Thật không ngờ a."
"Trước đây Đại vương đối đãi đám luyện đan sư này luôn luôn ưu ái hết mực, đặc biệt là đối với Từ Phúc càng là ân trọng như núi, tin tưởng đủ điều, bây giờ lại đem toàn bộ Đan điện hạ ngục."
Vương Oản cũng hơi xúc động.
"Mưu hại quân vương, một khi nhận tội, đám luyện đan sư này đều phải chết."
"Chỉ là không biết rốt cuộc việc này là do nguyên nhân gì."
Phù Tô có chút hiếu kỳ nói.
"Lão thần lại có một mật báo."
"Nghe nói."
"Là bởi vì Triệu Phong."
Vương Oản đột nhiên nói nhỏ, trong giọng nói mang theo sự kiêng kị sâu sắc.
Phù Tô sững sờ: "Triệu Phong?"
"Hắn chẳng phải đã rời Hàm Dương rồi sao?"
"Sao việc này lại liên quan đến hắn?"
Vương Oản lắc đầu: "Lão thần cũng chỉ nghe người trong cung nói lại, nghe nói Triệu Phong trước khi rời khỏi kinh thành, từng một mình ở cùng Đại vương một lúc, sau đó Đại vương liền sai người bắt thỏ làm thí nghiệm linh đan."
"Sao Triệu Phong lại biết linh đan có độc?"
Phù Tô hết sức tò mò.
"Công tử."
"Chúng ta không nên thắc mắc Triệu Phong vì sao biết rõ, mà phải xem bây giờ Đại vương tin Triệu Phong đến mức nào."
"Ngày đó Triệu Phong ở triều đình, chẳng lẽ công tử còn chưa thấy rõ thái độ của Triệu Phong với chúng ta sao?"
"Hắn hùng hổ dọa người như vậy, không hề nể mặt."
"Bây giờ xem ra, căn bản không thể lôi kéo hắn, mà ngược lại là kẻ địch của chúng ta."
"Được vua tin tưởng sâu sắc như vậy, sẽ là họa lớn."
Vương Oản hít một hơi.
Dường như sau khi trải qua việc Triệu Phong ngay trước mặt toàn bộ triều đình phản bác Thuần Vu Việt, lại không hề nể mặt ai.
Mà mọi người đều biết Thuần Vu Việt là thầy của Phù Tô, Triệu Phong nhắm vào như vậy, rõ ràng là không coi Phù Tô ra gì.
Từ việc này.
Đó chính là tuyên chiến với toàn bộ thế lực của Phù Tô.
"Vương tướng có lẽ nghĩ nhiều rồi."
"Suy cho cùng."
"Triệu Phong là vì lão sư của hắn làm quá, cho nên mới phản kích."
Phù Tô bình thản nói.
Vương Oản lại lắc đầu: "Thuần Vu Việt tuy thất lễ, nhưng ông ta chính là thầy của công tử, đại biểu cho công tử, hắn làm một thần tử, lại như vậy không nể mặt, đây là không cho công tử giữ mặt mũi."
"Bởi vì chuyện này."
"Không ít triều thần ủng hộ công tử cũng có sự thay đổi, lại hướng về phía Thập Bát công tử."
"Từ đó xem, có thể nói Triệu Phong có quan hệ với Thập Bát công tử cũng là điều rất có khả năng."
Vương Oản hết sức nghiêm túc nói.
Phù Tô nhíu mày, không biết nên nói gì.
Bất quá.
Vương Oản có ý nghĩ này cũng không sai, bởi vì đây là đứng trên lập trường của ông ta.
Bởi vì ông ta thấy, Triệu Phong cho dù muốn trả thù cũng không thể ngay trước mặt cả triều đình như thế, làm thần tử, nên có suy nghĩ của thần tử, không nể mặt Phù Tô như thế, đó là không tuân theo vị vua tương lai.
Hơn nữa.
Vương Oản là người đã dốc hết vốn liếng vào Phù Tô, một khi thua, gia tộc của ông ta chắc chắn sẽ diệt vong.
Đấu đá quyền lực tàn khốc là vậy.
Một khi chọn sai, cả nhà sẽ bị hủy.
"Đi từng bước xem xét đã."
"Tạm thời đừng làm quá, nếu không thật sự ép Triệu Phong thành kẻ địch, cũng không tốt."
Phù Tô vẫn khuyên can.
Đối với Triệu Phong.
Hắn không có ác cảm gì, ngược lại còn rất kính nể.
Chỉ là đối với tâm tư của người ủng hộ dưới trướng, Phù Tô tự nhiên không thể thay đổi được, chỉ có thể hòa hoãn.
Mặt khác.
Trong Chương Đài cung!
Doanh Chính đã khôi phục lại sau cơn thịnh nộ.
Nhìn đám luyện đan sư đã bị áp đi, cơn giận của hắn cũng vơi đi phần nào.
"Linh đan lại thật sự có độc."
"Nếu không phải Triệu Phong, có lẽ cô sống không quá năm mươi tuổi."
"Thật không ngờ, cô thiếu hắn một cái mạng."
Doanh Chính nở nụ cười đầy cảm khái.
Tuy rằng chuyện này làm hắn phẫn nộ, nhưng ít ra hắn cũng đã biết linh đan có độc, chỉ cần ngừng dùng, cộng thêm các loại thuốc giải độc hỗ trợ, thân thể tự nhiên sẽ hồi phục.
Nghĩ đến điều này, Doanh Chính vẫn còn thấy sợ hãi.
Có lẽ vì hành động lần này.
Trong lịch sử Tần Thủy Hoàng bệnh chết ở Sa Khâu, sắp bị thay đổi rồi.
"Đại vương."
"Nô tài đi báo cho đại y viện, để đại y tự mình đến bắt mạch cho Đại vương."
Triệu Cao cung kính nói.
"Đi đi."
Doanh Chính phất tay.
"Nô tài xin nghe lệnh."
Triệu Cao xoay người muốn đi.
Lúc này Doanh Chính đột nhiên nhớ tới gì đó: "Muội muội của Triệu Phong có phải ở đại y viện không?"
"Vâng."
"Thượng tướng quân trước khi đi đã sắp xếp muội muội của mình học y thuật ở đại y viện."
Triệu Cao lập tức đáp.
"Cho Trần phu tử mang theo muội muội của hắn đến đây."
Doanh Chính nói.
"Nô tài xin lĩnh chiếu."
Triệu Cao lập tức lui ra.
Sau khi hắn lui ra.
Doanh Chính mới thu lại ánh mắt.
Nhìn chồng tấu chương chất cao như núi trên bàn, Doanh Chính lại đau đầu, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi.
"Không có linh đan để nâng cao tinh thần, phê duyệt tấu chương cũng mệt nhọc không ít."
"Ai."
Doanh Chính thở dài.
Nước Hàn, nước Triệu diệt vong.
Đặc biệt là nước Triệu vẫn còn chưa ổn định, tấu chương gửi về vô cùng nhiều.
Điều này làm cho Doanh Chính mỗi ngày phải phê duyệt vô số tấu chương, bởi vì những sự việc được trình lên trước mặt hắn đều là những việc quan trọng phải được hắn chấp thuận, ảnh hưởng đến hàng triệu bá tánh.
Hắn chỉ cần lơ là một chút thôi, thì sẽ có hàng vạn người dân vì vậy mà gặp nạn.
Doanh Chính tự nhiên không làm được như thế.
Dù sao.
Bây giờ Đại Tần lấy luật pháp quản lý, mọi việc đều xử theo luật pháp, nếu so với đời sau, luật Tần hiện tại vẫn quá hà khắc, nhưng đối mặt với một đất nước vừa bình định thì chỉ có thể dùng pháp luật nghiêm trị mà thôi.
"Đại vương."
Lúc này.
Sau điện.
Đốn Nhược chậm rãi đi ra.
"Thế nào rồi?"
Nhìn thấy Đốn Nhược vừa đến, Doanh Chính lập tức tinh thần lên.
Rõ ràng.
Việc trước đó giao cho Đốn Nhược đã hoàn thành.
Đốn Nhược cung kính bước lên trước, từ trong ngực lấy ra một mảnh vải trắng.
Sau đó cung kính đưa cho Doanh Chính.
Doanh Chính vội vàng mở ra.
Đập vào mắt.
Là một bức chân dung.
Khi nhìn thấy bức chân dung này.
Toàn thân Doanh Chính chấn động, ánh mắt cũng ngây dại.
Một hồi lâu sau.
Trong mắt Doanh Chính hiện lên vô vàn sóng gió.
"Thật... thật là nàng."
"Thật là A Phòng."
Tuy chỉ là một bức chân dung.
Tuy bức họa này cũng không vẽ đầy đủ hình dáng của Triệu thị, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ kia, Doanh Chính đã nhận ra ngay.
Người hắn nhung nhớ bao nhiêu năm, sao Doanh Chính lại không nhận ra được.
Cho dù nàng có thay đổi như thế nào, chỉ từ hình dáng kia, cũng có thể nhận ra nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận