Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 128: Ta có cháu trai cùng cháu gái! (2)

Chương 128: Ta có cháu trai cùng cháu gái! (2)
Đối với hảo ý của Triệu thị, Vương Yên tự nhiên không từ chối, mà là ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn nương."
"Con dâu."
"Con với anh ấy quen nhau như thế nào vậy?" Triệu Dĩnh tò mò hỏi.
"Trong quân đội." Vương Yên mỉm cười, trên mặt còn mang theo một chút hồi tưởng.
Dường như đang nghĩ về những ngày đầu mới quen Triệu Phong.
"Trong quân?" Triệu Dĩnh ngẩn người.
"Anh của con đã cứu mạng con." Vương Yên mỉm cười đáp.
"Vậy à."
"Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp à."
"Anh ta hời quá rồi."
"Đi tòng quân còn kiếm được một nàng dâu trở về." Triệu Dĩnh lập tức cười nói.
Vương Yên thì thẹn thùng cười.
Nói cho cùng. Vương Yên và Triệu Phong cũng không có quá nhiều tình cảm yêu đương, tất cả đều vì bốn chữ, ân cứu mạng.
Cũng chính là vì ân cứu mạng, cộng thêm việc không muốn bị ép gả, Vương Yên mới đem mình giao cho Triệu Phong.
Bắt nguồn từ ân cứu mạng, hôm nay tới đây cũng là vì ân cứu mạng.
Từ đó trở thành người của Triệu gia.
"Yên nhi."
"Con mới sinh không lâu, cơ thể còn yếu, không nên đi đường xa xôi mệt mỏi như vậy." Triệu thị mang theo vài phần quan tâm nói.
"Nương."
"Bây giờ Triệu Phong không ở bên cạnh con, con làm con dâu nên tới thăm người, hơn nữa cũng muốn để nương nhìn mặt hai đứa nhỏ nữa." Vương Yên dịu dàng đáp.
Nghe vậy.
Trên mặt Triệu thị cũng lộ ra một chút cảm động.
Đối với nàng con dâu này, bà tự nhiên vô cùng hài lòng.
"Vừa nãy Huyết Sâm đâu?"
Triệu thị quay đầu, nhìn về phía thị nữ bên cạnh.
"Thưa phu nhân, ở đây."
Thị nữ lập tức lấy ra hộp đựng Huyết Sâm.
"Yên nhi, con tới đúng lúc."
"Đây là Huyết Sâm Phong nhi tìm được, là loại thuốc bổ thượng đẳng nhất."
"Nương vừa hay tinh thông y thuật, hôm nay tự tay điều chế cho con, để con hồi phục nguyên khí, bù đắp lại những gì cơ thể bị hao hụt." Triệu thị cười nói.
"Nương."
"Không được đâu."
"Huyết Sâm này chính là bảo vật của Đại Tần, Đại vương có thể ban cho Triệu Phong là vì Triệu Phong có lòng hiếu thảo."
"Con trước đây đã nghe Triệu Phong nói rồi, từ khi sinh ra Triệu Phong huynh muội người luôn yếu ớt, ốm đau nhiều, Huyết Sâm này phải để cho nương bồi bổ mới phải." Vương Yên lập tức từ chối.
"Con là con dâu của ta, hơn nữa còn sinh cho ta một đôi cháu gái, Huyết Sâm này con nhất định phải dùng." Triệu thị cũng kiên quyết nói.
"Không được, nương."
"Tuyệt đối không được."
"Con xuất thân từ tướng môn, từ nhỏ luyện võ, cơ thể vốn đã rất tốt, không cần Huyết Sâm trân quý như vậy để bồi bổ đâu." Vương Yên vẫn từ chối.
Nhìn hai mẹ con ai cũng không chịu, một bên Triệu Dĩnh không nhịn được chen vào: "Nương, tẩu t·ử."
"Dược hiệu của Huyết Nhân Sâm cực kỳ mạnh, cho dù là sau khi điều chế thì một người cũng không tiếp thụ hết dược lực lớn như vậy, hai người dùng là vừa đủ."
"Chuyện này giao cho con, con sẽ điều chế cho nương và tẩu t·ử, đảm bảo cơ thể hai người đều khỏe mạnh." Triệu Dĩnh cười nói.
"Nói cũng đúng." Triệu thị gật đầu, sau đó nói: "Yên nhi, vậy Huyết Sâm này hai mẹ con ta cùng nhau dùng, như vậy con không thể từ chối nữa."
"Con cảm ơn nương."
Thấy vậy, Vương Yên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Vậy mới đúng chứ." Triệu thị cũng hài lòng cười một tiếng.
Sau đó.
Triệu thị lại nghĩ đến cái gì đó: "Tiểu Lâm."
"Thưa phu nhân."
Một thị nữ lập tức tiến lên.
"Đi lấy cho ta chiếc hộp gấm dưới giường trong phòng." Triệu thị nói.
"Vâng." Thị nữ lập tức đi về phía phòng bên trong.
Chỉ lát sau.
Nàng lấy ra một chiếc hộp nhỏ, cung kính đưa cho Triệu thị.
"Yên nhi, cái này tặng cho con."
Triệu thị không mở ra, mà nắm tay Vương Yên, đặt chiếc hộp nhỏ này vào tay Vương Yên.
"Nương, đây là cái gì?"
"Nếu quá quý giá, con không dám nhận." Vương Yên vội vàng mở miệng nói.
"Con mở ra xem thử đi." Triệu thị hiền hòa cười.
Vương Yên chậm rãi mở ra, trước mắt là một chiếc vòng ngọc.
"Vòng tay này nhìn thôi đã thấy bất phàm rồi." Vương Yên nhìn qua, cảm thán.
"Yên nhi."
"Hôm nay con tới nhà, tuy rằng con còn chưa chính thức làm lễ thành thân, nhưng con đã sinh cho Triệu gia một đôi con, đã là con dâu của Triệu gia, nương không có gì tặng con, vòng tay này là đồ gia truyền, tính ra cũng không phải là quý giá gì, chỉ là mang tính chất gia tộc mà thôi"
"Hôm nay nương tặng chiếc vòng này cho con." Triệu thị cười nói.
"Nương."
"Nương thiên vị quá, cái vòng này con để ý từ nhỏ, tẩu t·ử vừa đến đã được nương cho." Triệu Dĩnh có chút ghen tị nói, bất quá nhìn vẻ mặt nàng, rõ ràng là đang trêu đùa, không hề có bất cứ oán hận nào.
"Tẩu t·ử con mang đến cho nương một đôi cháu, con bé ấy chính là đại công thần trong nhà."
"Con nha đầu này, ghen tị đi là vừa." Triệu thị cười đáp.
Không đợi Vương Yên từ chối.
Triệu thị trực tiếp lấy vòng tay ra, đeo lên cổ tay của Vương Yên.
"Con nhìn xem, vừa vặn đấy chứ." Triệu thị cười nói.
"Con cảm ơn nương."
Vương Yên lập tức cảm tạ.
"Nhắc mới nhớ."
"Hai đứa cháu của ta đã đặt tên chưa?" Triệu thị hỏi.
"Vẫn chưa ạ."
"Con định chờ Triệu Phong trở về sẽ đặt, dù sao hai đứa nó giờ vẫn còn nhỏ quá." Vương Yên đáp.
"Cũng được."
"Vậy để cho cha chúng đặt tên vậy." Triệu thị gật đầu cười nói.
"Tẩu t·ử."
"Con định ở nhà mấy ngày?" Triệu Dĩnh quan tâm hỏi.
"Con có thể ở lại luôn không?"
"Triệu Phong không có nhà, con muốn ở lại bầu bạn với nương thêm." Vương Yên hỏi thử.
"Nương cầu còn không được ý chứ."
"Yên nhi con đã là con dâu ta rồi, nơi này chính là nhà của con, muốn ở bao lâu cũng được." Triệu thị cũng một mặt vui mừng nói.
Triệu quốc!
Bốn bề báo hiệu bất ổn.
Sau khi Tấn Dương bị quân Tần đánh hạ, phòng tuyến chính của Triệu quốc chống lại quân Tần cũng theo đó mà sụp đổ.
Ba cánh quân chủ lực của Lam Điền chia thành ba đường, cùng nhau tiến công.
Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, đã liên tục đánh chiếm được mấy chục thành của Triệu quốc.
Một phần năm lãnh thổ của Triệu quốc đã rơi vào sự kiểm soát của Đại Tần.
Bất quá.
Trước thế tiến công như vũ bão của quân Tần.
Thượng tướng quân của Triệu quốc là Bàng Noãn đã dẫn quân trở về cố thủ.
Hơn hai mươi vạn quân đóng giữ tại Vũ An thành, đồng thời còn thu nạp tàn quân của Nhan Tụ trước đó, gần mười vạn người. Lấy Vũ An làm trung tâm, tạo thành một tuyến phòng thủ kiên cố.
Ba cánh quân của đại doanh Lam Điền cũng dần dần hợp lại ở Vũ An thành.
Trong trướng quân doanh!
"Triệu tướng quân đến." Vệ binh thống lĩnh ngoài trướng hô lớn một tiếng.
Triệu Phong chậm rãi tiến vào, theo sau là hai phó tướng.
Mà trong doanh trướng.
Vương Bí và Dương Đoan Hòa đã ở đó, họ cũng dẫn theo phó tướng của mình.
"Mạt tướng tham kiến Thượng tướng quân."
Triệu Phong bước vào trướng, chắp tay cúi đầu với Vương Tiễn.
"Mời ngồi."
Vương Tiễn mỉm cười, khoát tay nói.
"Tạ ơn Thượng tướng quân." Triệu Phong dẫn hai phó tướng của mình vào chỗ.
"Triệu tướng quân lần này công phá thế quá mạnh mẽ, liên tiếp chiếm được mười bảy thành của Triệu quốc, là người đứng đầu trong ba đạo quân ta đấy." Dương Đoan Hòa cười nói.
"Đúng vậy."
"Năng lực thống lĩnh của Triệu tướng quân quả nhiên là hơn người." Vương Bí cũng phụ họa cười.
"Hai vị tướng quân quá lời rồi."
"Trong hơn một tháng qua, hai vị tướng quân cũng đã đánh hạ không ít thành mà." Triệu Phong cười đáp.
"Được rồi."
"Mấy vị đừng tâng bốc nhau nữa."
"Chúng ta nghị sự thôi." Vương Tiễn khoát tay, mặt trở nên nghiêm nghị.
Ba vị tướng chủ đồng thanh đáp.
"Tốc độ rút quân về của Triệu quốc nhanh hơn ta nghĩ."
"Rút quân từ nước Yến về, bây giờ Bàng Noãn đã đóng giữ ở Vũ An thành rồi."
"Binh lực trong thành lên tới ba mươi vạn người."
"Không chỉ có tàn binh chiêu mộ trước đó, mà còn có hơn hai mươi vạn quân tinh nhuệ dưới trướng của Bàng Noãn."
"Muốn phá thành là rất khó."
"Cho dù phá được thành rồi, đón chờ cũng sẽ là một trận huyết chiến xưa nay chưa từng có."
"Ba vị tướng quân đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Vương Tiễn nghiêm mặt hỏi.
"Thề sống chết chiến đấu cho Đại Tần." Tam tướng đồng thanh đáp.
"Bất quá."
"Trận chiến này cũng có một chuyện tốt."
"Thành Vũ An này là thành nội địa của Triệu quốc, không giống Tấn Dương là một nơi trọng trấn quân sự, quân ta đánh vào thành sẽ không tốn nhiều sức." Vương Tiễn nói thêm.
"Vẫn dùng cách tác chiến của Đại Tần ta."
"Trước hết dùng máy bắn đá và cung tiễn nã mạnh vào thành."
"Cố gắng gây thương tích cho quân Triệu trong thành, sau đó dùng cung tiễn yểm trợ để công phá thành." Vương Bí lên tiếng.
"Quân Triệu trong thành tuy nhiều, nhưng họ đã mệt mỏi vì hành quân nhanh, hơn nữa lại có quân tàn dư, dưới sự ảnh hưởng lẫn nhau, sĩ khí của quân Triệu không cao." Dương Đoan Hòa cũng nói.
"Trong trận chiến này."
"Mạt tướng đề nghị đồng loạt công vào ba cửa thành của Vũ An, để lại một cửa cho quân Triệu tháo chạy." Triệu Phong lên tiếng.
"Công ba cửa, để lại một cửa?" Vương Tiễn nhìn Triệu Phong, trong mắt có chút kinh ngạc.
"Nếu không để cho quân Triệu trong thành đường sống, thì họ sẽ tử chiến với chúng ta, mà nếu cho họ một con đường sống, thì bọn họ sẽ có ý cầu sinh, không dám liều chết với quân ta." Triệu Phong mỉm cười, nói rõ mấu chốt.
"Lời Triệu tướng quân nói rất có lý."
"Tồn tại một chút hi vọng sống sót, sẽ làm giảm sĩ khí của quân Triệu."
"Kế hoạch này hoàn toàn có thể thực hiện." Dương Đoan Hòa cũng lập tức phụ họa.
"Chiến thắng trận này."
"Nằm ở chỗ phá thành."
"Ai là người dẫn đầu phá thành, sẽ là người lập công đầu."
"Chỉ cần phá được Vũ An này, quân ta sẽ tiến tới Hàm Đan, mà Hàm Đan là nơi cuối cùng của Triệu có thể phòng thủ."
"Không lâu nữa sẽ đến lúc quyết chiến cuối cùng." Vương Tiễn trầm giọng nói.
"Mạt tướng xin tấn công vào cửa chính của Vũ An." Vương Bí lớn tiếng nói.
"Vương tướng quân đã muốn công cửa chính phía nam, thì mạt tướng xin tấn công cửa đông." Dương Đoan Hòa xin lệnh.
"Mạt tướng cửa Tây." Triệu Phong tự nhiên không chọn cửa nào cả.
Bất quá bọn hắn đã muốn tranh, thì cứ để bọn hắn tranh đi thôi. Dù sao mấu chốt để thực sự phá được thành vẫn là ở tại chiến lực. Có được quan ấn khí vận gia trì, Triệu Phong tự nhiên là không hề nao núng, chiến lực dưới trướng Triệu Phong tuyệt đối mạnh hơn Vương Bí cùng Dương Đoan Hòa bọn hắn. Đừng nói là bọn hắn. Nhìn khắp thiên hạ. Triệu Phong chính diện đối đầu cũng tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ quân đội nào. "Được." "Đã đều quyết định." "Vậy liền theo như ba vị tướng quân đã định mà làm." "Bản tướng cũng không nói nhiều, lần này chiến dịch công thành, ai phá thành trước thì người đó lập công đầu." "Bản tướng sẽ đích thân tấu công." "Trận chiến này, bản tướng sẽ đích thân nổi trống, để trợ uy cho tất cả các dũng sĩ công thành." "Việc công phá thành này, Đại Tần tuyệt đối không đối xử lạnh nhạt." Vương Tiễn mặt nghiêm nghị quát lớn. Ba tướng của Triệu Phong lập tức đứng lên: "Mạt tướng thề sống chết nghe theo." "Tất cả lui xuống đi." "Đại quân chỉnh đốn một đêm." "Ngày mai quá giờ ngọ, đại quân tiến công." Vương Tiễn quát lớn. "Mạt tướng tuân mệnh." Các tướng cùng nhau đáp lời. Từ trong quân trướng của Thượng tướng quân đi ra. Triệu Phong trở về quân doanh của mình. "Ngày mai." "Quân ta tiến công vào cửa thành phía tây Vũ An." "Ba đại chủ doanh, ai phá thành trước người đó lập công đầu." "Cái công này có đoạt được hay không." "Đều nhìn vào sự dũng mãnh của các vị tướng quân." Triệu Phong cười cười, nói với các tướng. "Thề chết cũng đi theo tướng quân." Đồ Tuy, Chương Hàm, Ngụy Toàn, Lưu Vượng các tướng nhao nhao đứng lên, đồng thanh cao giọng nói. "Đi thôi." Triệu Phong khoát tay. "Mạt tướng cáo lui." Các tướng lui xuống. "Vũ An thành, tinh nhuệ Triệu quốc tụ tập." "Sau trận chiến này, toàn thuộc tính của ta không biết rõ sẽ tăng trưởng đến mức nào nữa." "Chỉ cần công phá được tòa thành này, thì có thể sớm kiếm chỉ Hàm Đan." "Nghĩ đến không bao lâu liền có thể trở về Đại Tần rồi." Triệu Phong trong lòng âm thầm chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận