Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 340: Võ đạo chi lực, diệt hai tộc! (1)

Chương 340: Võ đạo chi lực, diệt hai tộc! (1) Vô số binh sĩ dị tộc trông thấy thanh cự kiếm kinh thiên trên đỉnh đầu ầm vang chém xuống.
Sau một khắc!
Oanh, oanh!
Liên tiếp hai tiếng nổ lớn.
Hai cái hố sâu màu máu hồng khổng lồ đến mấy trăm trượng trong nháy mắt hình thành, hàng ngàn hàng vạn dị tộc trong hai nhát kiếm này nháy mắt biến thành huyết nhục be bét, kiếm chém ra hố sâu ngổn ngang máu tươi, vô cùng dữ tợn.
Trong nháy mắt chém xuống.
Còn kèm theo lực huyết khí cường hoành khuếch tán ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Dị tộc xung quanh tựa như trải qua tai ương lốc xoáy, chiến mã, quân lính, đều bị trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Một vùng cảnh tượng diệt tuyệt.
"Quân Hồn Chiến Trận."
"Hợp lực một kích đạt đến lực của Thần Thông cảnh, không tệ."
"Theo thực lực duệ sĩ trong quân mạnh lên, khí huyết mạnh hơn, uy lực của Quân Hồn Chiến Trận này cũng có thể phát huy càng mạnh."
Nhìn thấy Mông Vũ cùng Lý Mục hội tụ huyết khí toàn quân một kích, Triệu Phong đối với điều này hết sức hài lòng.
Tương lai.
Theo thực lực duệ sĩ Đại Tần tăng lên, tất nhiên sẽ đối đầu với những Thần Tướng kia, thực lực đơn binh của duệ sĩ Đại Tần có lẽ không bằng những tu sĩ đó, nhưng dùng Quân Hồn Chiến Trận là đủ để bù đắp.
"Bây giờ Quân Hồn Chiến Trận tụ huyết khí chờ đến khi đại quân hoàn toàn thích ứng, ngày khác lại dùng Thiên Huyền Kính thôi diễn tụ chân khí, tụ sát khí! Chắc chắn có thể thu được thành quả không tầm thường." Triệu Phong thầm nghĩ.
"Đây chính là lực lượng của Quân Hồn Chiến Trận mà Thái Tử truyền thụ."
"Dưới một kích này dị tộc ít nhất mất mạng vạn người."
"Quá mạnh."
Giờ phút này.
Lý Mục và Mông Vũ nhìn cảnh biển máu núi thây phía trước mà không khỏi kinh hãi.
Quân Hồn Chiến Trận vừa mới được khởi động, bọn họ đã chứng kiến cái gì là chân chính lực lượng quân hồn.
"Các tướng sĩ."
"Giết."
"Giết sạch dị tộc."
Lý Mục và Mông Vũ lấy lại tinh thần, quát lớn.
Hai người thúc ngựa hướng về đám dị tộc đã bị một kích của bọn họ giết đến tan tác xông tới.
"Chém!"
Lý Mục thu kiếm, nhấc đao lên, một đao vung ra, đao mang trăm trượng lăng không chém xuống.
Võ giả Đại Tông Sư đã vượt qua phàm tục, một kích dưới sự toàn lực, võ đạo chân khí không hề thu liễm.
Hàng trăm hàng ngàn binh sĩ dị tộc phía trước cả người lẫn ngựa bị đao mang chém giết.
"Giết!"
Mông Vũ hô lớn.
Đồng dạng vung mạnh đao trong tay, mỗi một đao vung ra chính là một đạo đao khí sắc bén.
Binh sĩ dị tộc phía trước cách xa vài trượng đã bị đao khí trực tiếp chém thành thịt nát.
Mà trên hư không.
Vô số loạn tiễn rơi xuống.
Đến từ cỗ máy giết chóc của Đại Tần.
Oanh, oanh, oanh!
Thiết kỵ trọng giáp xuất chiến.
Hai vạn thiết kỵ trọng giáp chỉ hở mỗi mắt, tay cầm đao, mang theo một loại khí thế nghiền ép hướng về dị tộc lao đi.
Đao vung lên.
Lực lượng đạt đến vạn cân khiến dị tộc tiếp xúc trong khoảnh khắc liền bị đánh bay, gân cốt đứt gãy.
"Rốt cuộc các ngươi là người hay quỷ?"
"Quỷ quái."
"Người Tần là quỷ quái..."
Đông đảo dị tộc cùng thiết kỵ trọng giáp Đại Tần va chạm nhau, lưỡi đao trong tay bọn chúng hung hăng chém xuống, rơi vào trọng giáp thì tóe lửa, nhưng lại không thể làm lay động dù chỉ một chút các duệ sĩ trọng giáp.
Nhưng thứ đến theo sau chính là một trảm từ đao trong tay duệ sĩ.
Đầu và thân tách rời.
Vô số binh sĩ dị tộc hoàn toàn hoảng sợ, không phá được phòng ngự của trọng giáp, bị động chịu đòn.
Trọng giáp tiến lên.
Cứ thế mà giết ra một con đường máu, dẫm đạp diệt vô số dị tộc.
Còn kỵ binh hạng nhẹ không mặc trọng giáp cũng nhanh chóng xuất kích, đâm và vung mạnh đao trong tay.
Dưới sự gia trì của sức mạnh cường đại của thân thể, mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi.
Đối với đại quân dị tộc mà nói, mỗi một duệ sĩ Đại Tần đều là lực sĩ trong mắt bọn họ, cơ hồ không có binh sĩ dị tộc nào có thể hợp lại để chống cự với duệ sĩ Đại Tần, binh khí va chạm trong khoảnh khắc, rất nhiều dị tộc đã bị đánh chết và đánh bay.
Đây hoàn toàn là một trận lực lượng không ngang nhau.
Võ đạo nghiền ép phàm tục!
Đả kích hủy diệt!
Triệu Phong đứng trên đầu rồng, còn Hắc Long thì điên cuồng thôn phệ sát khí đang lan tràn trên chiến trường này, làm mạnh bản thân.
Là hung thú.
Sát khí chính là nguồn cội để nó mạnh lên.
Trong ánh mắt Triệu Phong.
Đại quân dị tộc bị kỵ binh Đại Tần xung sát tan tác, khí thế tiến công ban đầu của dị tộc giờ phút này đã trở thành trò cười.
Kỵ binh Tần xung sát, vung đao chém giết.
Trọng giáp đột tiến, nghiền nát dị tộc.
Ở phía sau bộ tốt Đại Tần cầm cung cường hợp lại, điên cuồng bắn tên về phía sau dị tộc, loạn tiễn như mưa, điên cuồng càn quét.
Tại hậu phương của dị tộc.
Thác Bạt Hổ và Mạo Đốn đứng cạnh nhau.
"Quân Tần cho dù đã có bố trí từ trước, nhưng một khi rời khỏi lợi thế thủ thành, đó chính là tự tìm đường chết."
"Trận chiến này."
"Bản vương sẽ không để lại bất kỳ người sống nào của quân Tần."
"Ngày xưa bọn người Tần dùng đầu người binh sĩ tộc ta đúc kinh quan, bây giờ bản vương cũng muốn như thế, đem đầu người của những người Tần này toàn bộ đúc thành kinh quan, để người Tần nợ máu trả bằng máu."
Nhìn đại quân điên cuồng xung sát phía trước, Thác Bạt Hổ đắc ý nói.
Mạo Đốn cười một tiếng: "Lần này hai tộc ta dũng sĩ xuất hết, người Tần chắc chắn bại trong một kích, đừng nói đúc kinh quan, coi như ép cốt người Tần thành tro cũng có thể."
"Ha ha ha." Thác Bạt Hổ cũng lớn tiếng cuồng tiếu.
"Phụ vương."
"Trên trời ngài có linh thiêng nhất định phải nhìn."
"Hổ Nhi nhiều năm ẩn mình, cuối cùng đã có được sức mạnh diệt Tần."
"Ngài nhìn xem ta phá tan Tần quốc thế nào, nhìn ta đem Triệu Phong chém thành muôn mảnh như thế nào."
"Mối thù đồ tộc ngày xưa của Triệu Phong, ta nhất định sẽ khiến hắn nợ máu trả bằng máu." Thác Bạt Hổ ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt tràn ngập vẻ hả hê vì sắp báo thù được.
Đúng lúc này!
"Báo!"
Một tướng lĩnh Đông Hồ nhanh chóng thúc ngựa từ trong quân trận chạy tới.
"Đại vương."
"Tình hình không ổn."
"Chiến lực quân Tần rất mạnh, mà lại... mà lại quân Tần biết yêu thuật."
"Đội hình quân ta đã bại."
"Xin Đại vương định đoạt."
Tướng lĩnh Đông Hồ đến trước mặt, giọng run rẩy bẩm báo.
"Cái gì?"
"Đội hình quân ta đã bại?"
"Quân Tần biết yêu thuật?" Thác Bạt Hổ nghe vậy, mặt ngơ ngác không hiểu.
"Đại vương."
"Tướng lĩnh quân Tần trực tiếp đánh ra thanh kiếm dài trăm trượng, binh sĩ xung sát tuyến đầu của ta chỉ trong nháy mắt liền bị quân Tần giết mấy vạn."
"Mà lại quân Tần còn có khôi giáp kỳ lạ, đao thương bất nhập, quân ta dù có công kích thế nào cũng không phá được chiến giáp của bọn chúng."
"Mỗi người lính của quân Tần đều rất khỏe, binh sĩ quân ta không thể so được, mà lại quân Tần vung tay không liền có thể giết người, một kiếm xuống thì có mấy trăm hơn ngàn quân ta thương vong."
"Đại vương, quân Tần thật sự biết yêu thuật," Tướng lĩnh Đông Hồ run rẩy nói.
Nếu không tận mắt chứng kiến.
Có lẽ hắn chết cũng không tin.
"Hỗn trướng."
"Tình thế đang cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, ngươi đang nói cái gì mê sảng vậy?"
"Yêu thuật gì?"
"Ngươi đang làm loạn lòng quân."
Mạo Đốn thấy vậy, lập tức nổi giận nói.
Bị Mạo Đốn quát lớn một tiếng, sắc mặt tướng lĩnh Đông Hồ tái đi, vội nói: "Hai vị Đại vương, vẫn là xin các ngài lâm trận xem xét đi."
"Quân Tần thật biết yêu thuật."
"Mà lại mỗi người lính quân Tần đều được yêu thuật gia thân, bọn hắn mỗi một người đều có lực lớn vô cùng, có thể cách không đả thương người, ta... Binh sĩ của hai tộc chúng ta đều không phải là đối thủ của quân Tần." Tướng lĩnh Đông Hồ sợ hãi nói.
Nhìn bộ dạng của hắn.
Sắc mặt Thác Bạt Hổ và Mạo Đốn cũng vô cùng khó coi.
Bọn hắn đang ở hậu phương, giờ phút này phía trước đã có mấy chục vạn đại quân ra trận, cách nhau rất xa, bọn hắn tự nhiên không nhìn thấy tình hình chiến đấu thực tế.
"Truyền lệnh bản vương."
"Vương Vệ quân lên."
"Đốc chiến toàn quân, kẻ nào dám lùi bước, chém thẳng."
"Bản vương đích thân đốc chiến." Lúc này Thác Bạt Hổ quát lớn.
Lập tức từ trên vương tọa đứng lên, trực tiếp nhảy lên ngựa.
Mạo Đốn bên cạnh thấy vậy, cũng lập tức lên ngựa: "Hung Nô Vương vệ quân nghe lệnh, đốc chiến tại trận, kẻ nào lùi bước, chém!"
Giờ phút này hai tộc liên minh, đối mặt cường địch như Tần quốc đương nhiên sẽ cùng nhau tiến lui.
Theo hai thiền Vu xuất quân.
Đốc chiến tại trận.
Nhưng khi bọn hắn thấy tình hình chiến đấu phía trước thì sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Kỵ binh tinh nhuệ nhất của hai tộc giờ phút này bị chia cắt thành mười mấy mảnh, đang bị hắc giáp quân Tần điên cuồng truy sát, lực công kích của các tộc đã bị tan rã, giờ phút này đã thành một mảnh hỗn loạn.
"Sao lại như vậy?"
"Binh sĩ tộc ta sao lại không chịu nổi một kích thế này?"
Sắc mặt của hai người Thác Bạt Hổ trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu như trước đây khi vị tướng lĩnh kia bẩm báo làm cho bọn hắn không tin, nhưng trước mắt những tinh nhuệ dưới trướng bọn họ liên tiếp bại lui, hoàn toàn là bị động tàn sát một màn bày ra trước mắt, khiến cho bọn họ căng thẳng, đã loạn cả lòng.
"Duệ sĩ Đại Tần."
"Chiến trận, mở."
Trong loạn quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận