Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 99: Tần Vương tức giận! Triệu Phong phát triển! (1)

Chương 99: Tần Vương tức giận! Triệu Phong phát triển! (1)
Dưới tiếng kêu thảm thiết từng tràng của Mạnh Giáp, hắn đã bị đánh đến mặt mày sưng tím, thái độ quý tộc ngạo mạn vừa rồi giờ chỉ còn sự hoảng sợ. Hắn không ngờ Triệu Phong dám sai người đánh hắn, hoàn toàn không hề để ý thân phận Phù Tô, lại càng không xem Mạnh gia ra gì.
Thấy Mạnh Giáp bị đánh đến mức rên rỉ cũng không còn sức, Triệu Phong mới lên tiếng: "Được rồi."
Đám thân vệ đang ra tay mới từ từ dừng lại.
"Nếu ngươi thực sự là do Phù Tô phái đến, vậy Trưởng công tử này đúng là không ra gì, ngươi về nói lại với Phù Tô, nếu muốn trả thù thì cứ việc tới."
"Nếu không phải Phù Tô phái tới, vậy nói cho kẻ đứng sau ngươi, ta đang chờ hắn."
Triệu Phong lạnh lùng nói với Mạnh Giáp, sau đó vung tay: "Lôi ra ngoài."
"Vâng."
Mấy tên thân vệ không hề khách khí, trực tiếp nhấc Mạnh Giáp đầy thương tích lên, ném ra ngoài trại lính.
"Trong lịch sử Phù Tô dù hơi cổ hủ nhưng bụng dạ lại không nhỏ, đối ngoại nhân đức tài đức sáng suốt, phái người đến uy hiếp dụ dỗ, lại phái cái tên ngốc nghếch này, hẳn không phải là hắn làm."
"Họ Mạnh."
"Mạnh Tây Bạch tam tộc sao?"
"Từng là sĩ tộc đỉnh cấp của Tần quốc, giờ đây dưới chế độ quân công đã lụi tàn rồi."
Nhìn bóng dáng Mạnh Giáp bị khiêng đi, Triệu Phong thầm nghĩ. Đối với Phù Tô, Triệu Phong biết rõ từ ghi chép lịch sử. Có thể nói hắn cổ hủ, có thể nói năng lực hắn không đủ. Nhưng tuyệt đối không thể nói lòng dạ hắn nhỏ nhen. Vì vậy, Triệu Phong cảm thấy tên ngốc nghếch này không phải Phù Tô phái tới, mà là do thuộc hạ ngu xuẩn của Phù Tô làm.
Ngoài trại lính.
"Bịch" một tiếng.
Mạnh Giáp bị quăng thẳng xuống đất.
"Công tử."
"Ngài không sao chứ?"
"Các ngươi làm càn, sao dám đối xử với công tử chúng ta như vậy."
Mấy hộ vệ của Mạnh Giáp vội chạy tới, đỡ hắn dậy, tức giận nhìn đám thân vệ.
Nhưng mấy thân vệ liếc nhìn, đều chẳng thèm để ý, quay người bỏ đi.
"Triệu Phong!"
"Mối thù hôm nay, ta Mạnh Giáp nhớ kỹ!"
"Ta nhất định sẽ không để ngươi sống yên."
Mạnh Giáp căm hận nhìn vào trong quân doanh, tràn đầy oán hận với Triệu Phong.
Nhưng hiển nhiên, Triệu Phong không hề để ý tới hắn.
Nếu là ở nước khác, không phải ở Tần quốc. Có lẽ Triệu Phong sẽ phải nể mặt quyền thế sĩ tộc, nhưng ở Tần quốc, các sĩ tộc đã bị vương quyền áp chế hoàn toàn, hơn nữa Doanh Chính còn bồi dưỡng rất nhiều tân quý tộc, sự xuất hiện của các tân quý tộc này chính là cắt xén quyền lực của lão quý tộc...
Thời gian trôi qua trong chớp mắt!
Triệu quốc, Hàm Đan!
"Khởi bẩm Đại vương."
"Sứ Tần đang ở ngoài điện chờ triệu kiến."
Liêm Pha đứng dậy, lớn tiếng bẩm báo.
"Tuyên."
Triệu Yển vung tay.
"Đại vương có chỉ, tuyên Tần sứ yết kiến."
Thị nhân bên cạnh Triệu Yển lớn tiếng thông báo.
Tiếng vừa dứt.
Chỉ thấy hai nam tử mặc quan phục Đại Tần chậm rãi bước vào đại điện, người đi trước là chính sứ Mị Khải, người theo sau làm phó sứ Diêu Giả.
Sau khi hai người vào điện.
Nghiêng mình cúi đầu chào Triệu Yển: "Đại Tần sứ thần Mị Khải bái kiến Triệu Vương."
"Đại Tần sứ thần Diêu Giả bái kiến Triệu Vương."
Hai người cúi mình hành lễ, tư thái hết sức thấp.
"Trẫm không muốn dài dòng với đám người Tần quốc các ngươi, nói thẳng đi, Doanh Chính phái các ngươi tới làm gì?" Triệu Yển mặt lạnh hỏi.
"Hồi bẩm Triệu Vương."
"Ngoại thần phụng mệnh Đại vương, đặc biệt đến để cùng Đại Triệu ký kết minh ước hai nước không xâm phạm lẫn nhau." Mị Khải lớn tiếng đáp.
"Doanh Chính muốn cùng trẫm ký kết minh ước không xâm phạm lẫn nhau?" Triệu Yển sửng sốt, trong lòng mừng rỡ, nhưng ngay lập tức lộ vẻ cười lạnh: "Tần quốc các ngươi với Đại Triệu ta quan hệ ra sao, các ngươi không rõ sao?"
"Tự nhiên Tần quốc các ngươi lại muốn ký kết minh ước? Là vì sao?"
"Là cảm thấy trẫm ngu ngốc sao?"
Mị Khải lập tức trả lời: "Vua ta lòng dạ quang minh chính đại, xưa kia hai nước Tần Triệu từng có chiến tranh, nhưng nay đã khác."
"Trẫm không nghĩ Doanh Chính lại vô duyên vô cớ làm vậy."
"Chuyện minh ước, bàn sau đi."
"Các ngươi lui xuống trước đi." Triệu Yển vung tay, không hề dao động.
Thấy vậy.
Mị Khải cùng Diêu Giả tỏ vẻ lo lắng, lập tức hành lễ với Triệu Yển, Mị Khải nghiến răng nói lớn: "Tâu Triệu Vương, chỉ cần Đại Triệu đồng ý ký kết minh ước không xâm phạm lẫn nhau, Đại Tần ta nguyện miễn một phần thuế thương mại khi giao thương với Đại Triệu."
Nghe vậy.
Trong mắt Triệu Yển lại lóe lên vẻ kinh ngạc. Các đại thần trong triều cũng nhao nhao tỏ vẻ khác lạ.
"Chẳng lẽ Tần quốc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không tại sao lại gấp gáp muốn ký kết minh ước với trẫm?" Triệu Yển thầm nghĩ.
Nhưng.
Khi chưa điều tra rõ ràng, Triệu Yển cũng không dám quyết định. Tuy hắn không phải minh quân, nhưng cũng không quá ngu ngốc.
"Đưa sứ thần Tần đến dịch quán nghỉ ngơi." Triệu Yển lớn tiếng ra lệnh.
Chỉ thấy mấy cấm vệ của Triệu Vương đi vào đại điện, chỉ tay ra ngoài: "Mời hai vị Tần sứ."
Thấy cảnh này.
Mị Khải và Diêu Giả đều tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng trước mặt cấm vệ, hai người không thể làm gì khác.
"Ngoại thần xin cáo lui."
Hai người cúi đầu, đành bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Đợi khi đám người rời đi.
"Chư vị ái khanh."
"Tần quốc có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Nếu không, Doanh Chính không thể nào gấp gáp muốn ký kết minh ước với Đại Triệu ta như vậy." Triệu Yển nhìn các quần thần trong triều nói.
"Khởi bẩm Đại vương."
"Theo lão thần thấy, có lẽ Tần quốc đang có biến trong nội bộ."
Một lão tướng đứng dậy, chính là Thượng tướng quân của Triệu quốc Bàng Noãn.
Trong ba vị Thượng tướng quân của Triệu quốc, Bàng Noãn là người duy nhất luôn ủng hộ Triệu Yển, còn Liêm Pha và Lý Mục thì vốn ủng hộ Triệu Dật, nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận Triệu Yển là quân vương.
"Tần quốc có biến trong nội bộ?" Triệu Yển nhíu mày.
Rồi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Thừa tướng đã thành công? Không, không đúng, nếu là Thừa tướng đã thành công, sứ thần Tần tuyệt đối sẽ không không nhắc tới."
"Theo lão thần thấy, chắc chắn Tần quốc chiếm được nước Hàn rồi, Hàn có chuyện xảy ra." Bàng Noãn nói thêm.
Nghe lời này.
Triệu Yển chậm rãi gật đầu.
Cũng đúng lúc này.
"Báo."
"Mật báo của Hàn."
Một binh lính Triệu vô cùng lo lắng chạy vào điện, trong tay ôm một phong mật báo chưa mở.
"Nhanh trình lên." Triệu Yển lập tức ra lệnh.
Thị nhân lập tức đi trình mật báo.
Khi Triệu Yển mở ra xem, nguyên nhân Tần cầu minh khó hiểu lúc nãy, giờ đã hiểu rõ ngay lập tức.
"Ha ha ha!"
"Trẫm còn đang thắc mắc tại sao Doanh Chính đột nhiên muốn cầu minh với Đại Triệu, hóa ra là vì ở Hàn đã xảy ra náo loạn."
"Hàn bùng nổ náo động khắp nơi, khiến Tần quốc tổn thất nặng nề."
"Ngay cả mấy kho lương đều bị thiêu hủy." Triệu Yển phấn khích cười lớn.
"Nếu nói như vậy."
"Tần quốc là đang lo sợ Đại Triệu ta sẽ thừa cơ động binh, mới hướng Đại Triệu cầu minh." Bàng Noãn cũng hiểu ra ngay lập tức.
"Chính xác."
"Tuy Đại Triệu và Hàn không giáp ranh, nhưng tiếp giáp với Ngụy quốc, chỉ cần trẫm ban chiếu, Đại Triệu có thể điều quân từ Ngụy quốc mượn đường công Tần."
"Giờ tình hình rối loạn ở Hàn, Doanh Chính hẳn là cũng đau đầu."
"Doanh Chính à Doanh Chính, cuối cùng thì hắn cũng đã sợ trẫm." Triệu Yển đắc ý cười lớn hơn.
"Theo thần thấy, không thể ký kết minh ước này với Tần quốc."
"Náo động ở Hàn, có thể chỉ là cái bẫy, là Tần quốc cố tình bày ra, lừa Đại Triệu ta ký kết minh ước." Lúc này.
Một lão tướng đứng đầu hàng võ thần đứng dậy.
Ông.
Chính là lão tướng trải qua vô số trận chiến của Triệu quốc, Liêm Pha.
Cũng là người được dân gian Triệu quốc gọi là Triệu quốc chiến thần sánh ngang với chiến thần Bạch Khởi của Tần quốc.
Trước đây.
Trận chiến Trường Bình. Liêm Pha thống lĩnh quân lính giữ vững thế không bại với Bạch Khởi, vì Tần quốc thi hành kế ly gián khiến Triệu Vương lâm trận thay tướng, mới dẫn tới việc Bạch Khởi đánh bại quân Triệu, đại thắng ở Trường Bình.
Sau đó, quốc lực Triệu suy yếu, mất đi tư cách thống nhất thiên hạ.
Trận chiến đó. Hàng chục vạn trai tráng tinh nhuệ của Triệu bỏ mạng, mối hận đó khiến Liêm Pha ghi lòng tạc dạ, và làm vô số người dân Triệu ghi nhớ.
Nghe Liêm Pha nói vậy.
Triệu Yển nhíu mày: "Ý của lão tướng quân là trẫm dễ bị lừa vậy sao?"
"Lão thần không dám."
"Người Tần gian xảo, vẫn là nên đề cao cảnh giác hơn." Liêm Pha đáp.
"Việc này, trẫm sẽ tự quyết định."
"Được."
"Nếu chư khanh không còn chuyện gì, hãy bãi triều."
"Bàng khanh, ngươi ở lại." Triệu Yển nói lớn.
Quần thần bãi triều.
Chỉ còn Bàng Noãn ở lại điện.
"Lão tướng quân."
"Ngươi có biết vì sao trẫm lại cho mình ngươi ở lại không?" Triệu Yển chậm rãi đi xuống bậc thềm, nở nụ cười.
"Đại vương muốn là một minh quân mở mang bờ cõi." Bàng Noãn cười, nói thẳng.
"Ha ha ha!"
"Lão tướng quân quả nhiên hiểu ý trẫm."
Triệu Yển cười lớn, rồi trên mặt lộ vẻ dã tâm: "Từ khi trẫm kế vị tới nay, triều đình và dân gian luôn bàn tán không ngớt, muốn xóa tan những lời bàn tán đó, chỉ có cách mở mang bờ cõi."
"Hắn Doanh Chính diệt nước Hàn, trẫm cũng có thể diệt một nước, mở rộng bờ cõi cho Đại Triệu."
"Trẫm, hy vọng lão tướng quân giúp ta."
Triệu Yển tay đặt lên tay Bàng Noãn. "Lão thần nguyện thề sống chết hiệu trung Đại vương." Bàng Noãn lập tức cúi đầu. "Quả nhân cho ngươi ba mươi vạn đại quân, bí mật đi đến biên giới nước Yến, chỉ đợi thời cơ đến, lập tức động binh đánh Yến." Trong mắt Triệu Yển lóe lên một tia lạnh lẽo. "Việc ta Đại Triệu đánh Yến, lo lắng nhất chính là Tần quốc mang quân đến đánh." "Lần này là mật báo mà đến, nhưng Liêm Pha cũng cần cân nhắc, đối với Tần quốc cũng nhất định phải thận trọng cân nhắc, nếu như động binh mà Tần quốc đến đánh, Đại Triệu ta nguy rồi." Bàng Noãn nói. "Lão tướng quân yên tâm." "Quả nhân đã âm thầm trù tính, chỉ cần thành công, quả nhân có thể cam đoan lão tướng quân đánh Yến một đường không trở ngại chút nào, mà Tần quốc tuyệt đối sẽ không đánh Đại Triệu ta." "Doanh Chính, chú định sẽ bị quả nhân giẫm dưới chân." Triệu Yển cười lạnh, đôi lông mày lộ ra vẻ đắc ý. ... Nước Tần, Ung thành! Là kinh đô cũ của Tần quốc. Thành phòng Ung thành hoàn toàn theo quy mô của kinh đô, về độ phồn hoa ở toàn bộ Đại Tần cũng chỉ kém Hàm Dương, ngoài ra, trong thành còn có cung điện Tần Vương cũ. Nếu như Tần Vương tuần du, Ung thành cũng là nơi làm hành cung. Mà giờ phút này. Chính vào dưới màn đêm. Ung thành hoàng cung, cửa sau. Nơi tuần tra vắng vẻ. Cửa ra vào bỗng nhiên tránh sang một bên. Một người tự nhân ăn mặc đối với phía ngoài cửa cung vẫy tay một cái. Lập tức. Mấy chục người áo đen trực tiếp từ cửa hông này xông vào, đồng thời mục tiêu rõ ràng, hướng về hậu cung của hoàng cung phóng đi. Hậu cung. Đại Hoa cung, nơi ở của Thái hậu Triệu Cơ của Đại Tần. Giờ phút này cung điện đều là một mảnh tối đen. Trong cung điện có mấy thị nữ hầu hạ, bất quá đều đã ngủ. Ngoài điện còn có sáu tự nhân đứng ở ngoài cung phòng thủ. Đối với quân vương mà nói, hậu cung chính là nơi cấm kỵ, ngoại trừ vương ra, không cho phép bất kỳ người con trai nào. Đặc biệt là sau sự việc Lao Ái trước kia. Hậu cung càng thêm nghiêm ngặt, tự nhân càng trải qua tầng tầng tuyển chọn mới có thể vào cung, ngăn chặn hết người giả mạo tự nhân tồn tại. Ngược lại Triệu Cơ. Từ khi năm đó Lao Ái tạo phản về sau, Triệu Cơ cùng hai đứa con hoang của Lao Ái sinh ra bị ném chết, Triệu Cơ liền như mắc phải chứng điên, ngày bình thường điên điên khùng khùng, mất hồn. Bất quá cũng chính vì nàng là Thái hậu thân phận, chăm sóc không ngừng, trong cung còn có ngự y, còn có rất nhiều thị nữ người hầu, thực ra cũng là đã giúp nàng sống sót, chỉ có điều mỗi ngày nằm ngủ đều cần thái y kê thuốc trợ ngủ. Lúc này. Dưới đêm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận