Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 195: Triệu Phong: Tiếp xuống liền nhìn Tần Vương như thế nào phong thưởng! (2)

Chương 195: Triệu Phong: Tiếp theo xem Tần Vương sẽ ban thưởng thế nào! (2)
Hắn giơ thẳng tay lên, ném cái vương chiếu do Ngụy Vương đích thân viết ra, ngay trên cổng thành.
"Thượng tướng quân cẩn thận."
Các tướng Ngụy xung quanh hết sức kinh hãi.
Nhưng chiếu thư kia lại hết sức tùy tiện rơi ngay trước mặt Bàng Vũ.
"Lùi lại."
Bàng Vũ quát lạnh một tiếng.
Trong lòng cảm giác bất an ngày càng lớn, nhưng hắn vẫn nhặt cái vương chiếu trên đất lên.
"Vương chiếu của ta, Đại Ngụy."
Nhìn cái dáng vẻ vương chiếu này, thân là Thượng tướng quân của nước Ngụy, hắn nhận ra ngay lập tức.
Mang theo một chút lo lắng bất an.
Bàng Vũ từ từ mở vương chiếu ra.
Đập vào mắt.
Sắc mặt Bàng Vũ lập tức trở nên trắng bệch, sau đó đột ngột gập vương chiếu lại.
"Hỗn trướng."
"Ngươi lại dám dùng kế sách hèn hạ như thế, làm giả vương chiếu của Đại Ngụy ta."
Sau khi đóng vương chiếu lại, Bàng Vũ mặt lạnh, nổi giận nói với Trương Minh.
"Nếu như ngay cả vương chiếu của nước Ngụy các ngươi mà cũng làm giả được, thì nước Ngụy các ngươi đã sớm vong rồi."
"Đây là do đích thân Ngụy quốc vương các ngươi viết, bên trên lại còn có quốc ấn của Ngụy quốc đóng."
"Nước Ngụy của các ngươi, đã vong."
"Đô thành của các ngươi đã bị Đại Tần ta công phá, vua của các ngươi đã đầu hàng."
"Tướng quân Bàng Vũ."
"Hy sinh là vô ích."
Trương Minh nói với giọng đầy ý vị.
Lời vừa dứt.
Sắc mặt Bàng Vũ thay đổi.
Những tướng sĩ nước Ngụy bên cạnh cũng toàn bộ tái mặt.
"Không thể nào."
"Đô thành có quân thượng đích thân trấn giữ, lại còn có gần bốn mươi vạn đại quân Đại Ngụy, dù quân Tần ngươi có mạnh hơn nữa, cũng không thể nào chỉ trong một tháng đã công phá được."
"Ngươi tuyệt đối là lừa gạt chúng ta."
"Chúng ta không có ngu xuẩn như vậy."
"Đô thành kiên cố, tuyệt đối không thể bị quân Tần các ngươi công phá."
"Quân thượng anh minh, càng không thể nào thua. . ."
Bàng Vũ còn chưa lên tiếng.
Các tướng Ngụy bên cạnh đã nhao nhao ồn ào, tựa hồ không dám tin.
"Quân thượng của các ngươi, đã mất."
"Hơn nửa mấy chục vạn đại quân các ngươi canh giữ ở Ngụy đô đã tiêu vong."
"Đại Lương thành của các ngươi không còn nữa."
Trương Minh lại trầm giọng nói.
"Không thể nào."
"Một tháng, dù quân Tần các ngươi ai nấy cũng mạnh bằng mười người, các ngươi cũng tuyệt đối không thể nào trong một tháng phá thành."
"Đại Lương thành, không phải sức người có thể mở."
Một tướng Ngụy vẫn không tin, quát.
"Nếu ta nói cho các ngươi biết."
"Công phá đô thành các ngươi không phải do nhân lực, mà là thiên địa chi lực thì sao?"
Trương Minh cười lạnh.
Sau đó.
Trương Minh từ trên lưng ngựa rút xuống một thanh kiếm.
Cầm lấy, ném thẳng vào cổng thành.
Kiếm bén xé gió.
Phụt một tiếng.
Mũi kiếm cắm thẳng vào mặt đất, ghim vào đó, dựng đứng trên mặt đất cổng thành.
Thấy thanh kiếm này.
Thân hình Bàng Vũ run lên, cả người dâng lên một cảm giác bất lực.
Chỉ một cái liếc mắt.
Hắn tự nhiên nhận ra.
Đây là bội kiếm của Ngụy Vô Kỵ, cũng là thần binh lợi khí truyền thừa từ đời này qua đời khác của vương tộc nước Ngụy.
Nếu cái này cũng không nhận ra, vậy thì uổng là một võ tướng Đại Ngụy.
"Quân thượng. . . Chẳng lẽ. . . đã thật sự?"
Nhìn thanh kiếm này.
Dù Bàng Vũ không dám tin đến thế nào, trên mặt lúc này cũng hiện lên vẻ tái nhợt.
"Quân thượng các ngươi trước khi lâm chung đã thách đấu Thượng tướng quân của ta."
"Trước khi thách đấu, hắn đã nói, để toàn quân Ngụy hy sinh là vô ích."
"Hôm nay tới đây."
"Ta cũng là phụng lệnh Thượng tướng quân, cầm chiếu thư của nước Ngụy các ngươi, mệnh ngươi dẫn quân đầu hàng."
"Cũng là nể tình cùng là thanh vân nhất tộc, tránh cho mấy chục vạn quân dân Ngụy quốc phải tiếp tục tàn sát."
Trương Minh lớn tiếng nói với Bàng Vũ.
Lúc này đương nhiên đã đến lúc, đương nhiên là phải thừa cơ nóng rèn sắt.
Nghe những lời này.
Bàng Vũ hoàn toàn tin Ngụy Vô Kỵ đã chết.
Bàng Vũ như đã mất đi chút sức lực cuối cùng, thân thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất, may mà khoảnh khắc cuối cùng Bàng Vũ kịp bám vào tường thành, mới miễn cưỡng đứng vững không ngã.
"Thi thể của quân thượng, như thế nào?"
Bàng Vũ run rẩy hỏi.
"Bàng tướng quân yên tâm."
"Với người trung nghĩa, Thượng tướng quân nhà ta đương nhiên sẽ không đối xử lạnh nhạt."
"Thượng tướng quân đã an táng thi thể của Tín Lăng Quân tại Đại Lương sơn điện, để ông ấy vĩnh viễn có thể nhìn thấy cố thổ Ngụy quốc."
Trương Minh trả lời ngay.
Uy vọng của Ngụy Vô Kỵ ở nước Ngụy là rất cao.
Nếu để thi thể của ông ấy bị làm nhục, quân Ngụy sẽ rất khó đầu hàng.
Đương nhiên.
Triệu Phong cũng sẽ không cho phép ai làm nhục một người trung nghĩa như Ngụy Vô Kỵ.
Dù là địch.
Ngụy Vô Kỵ vẫn đáng được kính nể.
"Không biết, Thượng tướng quân Triệu Phong đang ở đâu?"
Bàng Vũ lại hỏi.
"Thượng tướng quân nhà ta ở ngay phía sau."
Trương Minh không hề giấu giếm.
"Haiz."
Bàng Vũ thở dài.
Quay đầu.
Nhìn các tướng sĩ Ngụy trên cổng thành một lượt, đều là người sống sờ sờ, ban đầu nhiều người trong số họ đều chỉ là dân thường, bị ép đi lính.
Mà bây giờ.
Sinh tử của bọn họ lại nằm trong tay mình.
"Quân thượng."
"Hy sinh là vô ích sao?"
"Đến cùng là cục diện như thế nào, khiến ngươi nói ra lời này?"
"Câu nói đó."
"Khi mạt tướng rời đô, ngươi từng nói."
Bàng Vũ thở than trong lòng.
Nếu như Trương Minh không nói ra bốn chữ hy sinh vô ích kia, có lẽ Bàng Vũ vẫn còn hy vọng.
Nhưng chính bốn chữ này.
Khiến Bàng Vũ không thể không tin.
Bởi vì hồi Đại Tần mới bắt đầu động binh, Ngụy Vô Kỵ đã từng nói, nếu một ngày nước Ngụy ông thật sự không trụ được, nếu có một ngày ông chết trận.
Nếu như ông không nỡ.
Thì ông sẽ nói ra bốn chữ hy sinh vô ích.
Sau khi nghe thấy bốn chữ này, Bàng Vũ không cần phải nghĩ ngợi nhiều gì nữa, đầu hàng.
"Làm phiền vị tướng quân kia thông truyền một tiếng."
"Bàng Vũ muốn gặp mặt Thượng tướng quân Triệu Phong."
Bàng Vũ hít sâu một hơi, quyết định nói.
"Thượng tướng quân ở phía sau, tùy thời chờ lệnh."
Trương Minh nói với Bàng Vũ một câu rồi quay người thúc ngựa rời đi.
Nhìn bóng lưng Trương Minh.
Bàng Vũ quay đầu, giọng điệu đã có vẻ hữu khí vô lực: "Mở cửa thành."
"Thượng tướng quân."
"Lẽ nào. . . Lẽ nào thật sự muốn hàng?"
Mấy tướng Ngụy biến sắc, nhìn sang.
"Đô thành đã bị phá."
"Quân thượng đã mất."
"Quân ta bị quân Tần bao vây, không hàng thì còn làm gì được?"
"Lẽ nào thật sự muốn dẫn mười mấy vạn tướng sĩ này đi chết?"
Bàng Vũ cười khổ.
"Thế nhưng mà Thượng tướng quân."
"Có phải là quân Tần đang dùng quỷ kế không? Có khi nào là lừa dối chúng ta không?"
"Thanh kiếm này biết đâu chừng do quân Tần làm giả ra."
"Biết đâu chừng đô thành căn bản không hề bị công phá, là do quân Tần cố tình hù dọa chúng ta thì sao?"
Một tướng Ngụy tràn đầy nghi ngờ nói.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu.
Thật sự là chuyện đô thành bị phá trong một tháng, bọn họ hoàn toàn không dám tin.
"Bốn chữ hy sinh vô ích."
"Là do quân thượng bí mật nói với ta."
"Quân thượng đã từng nói."
"Nếu ta nghe thấy bốn chữ này, thì liền hàng."
"Lẽ nào, các ngươi cho rằng Bàng Vũ ta thật là kẻ tham sống sợ chết?"
Bàng Vũ bất đắc dĩ cười khổ.
Nghe đến đó.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó.
Cửa thành mở ra.
Bàng Vũ bước chân loạng choạng đi về phía ngoài thành.
Phía sau còn có một đám tướng lĩnh từ trong thành đi theo.
Khi đến trước hàng quân Thân Vệ.
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Triệu Phong.
"Bàng Vũ nước Ngụy."
"Nguyện hàng."
Vừa đi tới, Bàng Vũ không chút do dự quỳ xuống trước mặt Triệu Phong.
Thấy Bàng Vũ thức thời như vậy, vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Phong cũng xuất hiện nụ cười.
Chiến sự nước Ngụy!
Có lẽ trong một tháng đã có thể hoàn toàn định xong.
"Nước Ngụy diệt vong."
"Tiếp theo, cứ xem Tần Vương ban thưởng ta ra sao."
"Ít nhất cũng phải thăng một tước vị."
"Con đường thông đến quốc úy cũng càng thêm vững chắc."
Triệu Phong âm thầm nghĩ trong lòng.
Đến cấp bậc quan tước hiện tại của hắn, phía trên chỉ có một tầng cao hơn nữa chính là quốc úy.
Nếu dùng cách nói của nhiều vương triều sau này, đó chính là đại nguyên soái thống lĩnh binh mã một nước, hoàn toàn xứng danh võ thần đệ nhất.
Chỉ là vị trí này cản trở quá lớn.
Cần rất nhiều chiến công, một chiến công có thể áp đảo tất cả, thêm cả thâm niên.
Còn về tước vị.
Triệu Phong đã là tước vị thứ mười lăm, trong cả triều cũng gần bằng nhạc phụ của mình là Vương Tiễn, nhưng sau trận chiến này, tước vị của Triệu Phong có thể sẽ sánh vai với nhạc phụ.
Đương nhiên.
Hoàn Y có lẽ cũng có thể được tấn phong một tước.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, nếu Hoàn Y cũng có thể tấn một tước vị, Triệu Phong vẫn có khả năng được tấn phong hai tước.
Cụ thể còn phải xem Tần Vương quyết định thế nào.
Sau đó.
Điều Triệu Phong cần làm là điều động binh lực, an bài mấy chục vạn quân dân ở Đại Lương Thành.
Chỉ cần không cẩn thận một chút, dịch bệnh phát sinh, vậy sẽ là chuyện lớn.
Thời gian loáng cái!
Thành Hàm Dương!
"Tin thắng trận."
"Nước Ngụy đại thắng."
"Đại doanh Vũ An đại thắng."
"Tránh ra, tất cả tránh ra."
"Đại thắng. . ."
Một kỵ binh nhanh chóng từ ngoài thành Hàm Dương xông thẳng vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận