Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 207: Triệu Phong: Nương, ngươi làm sao cảm giác có khác biệt! Hạ Đông Nhi khẩn trương!

Chương 207: Triệu Phong: Nương, sao người có vẻ khác thế! Hạ Đông Nhi khẩn trương!
Một bên, Hàn Thần Nhan cũng lập tức phụ họa theo.
Thân Vệ doanh lại một lần nữa được mở rộng. Hiện tại, thân vệ dưới trướng Triệu Phong đã lên tới hai ngàn người. Mỗi một người đều có sức mạnh chặn được mười người, không hề khách khí mà nói, cho dù Triệu Phong không động thủ, hai ngàn thân vệ này cũng có thể từ trong thành Hàm Dương mà xông ra ngoài. Có thể thấy được chiến lực mạnh mẽ của Thân Vệ doanh này. Mà Hàn Thần Nhan đã là quân hầu của Thân Vệ doanh. Còn Trương Minh thì trên quan trường đã là Đô úy.
"Vào thôi."
"Hơn nửa tháng."
"Đường xá mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi đi." Triệu Phong cười cười, cũng không nói gì nhiều.
Dưới sự bảo vệ của hai ngàn thân vệ, Triệu Phong giục ngựa đi, thân vệ theo sát phía sau. Đằng sau còn có mấy chiếc xe ngựa. Đó dĩ nhiên là người nhà.
Ở cửa thị trấn. Mấy tên quân lính phòng thủ quận dường như phát hiện ra điều gì đó.
"Mau nhìn."
"Nhiều giáp binh đen quá."
"Trang phục của bọn họ giống như là thân vệ."
"Chẳng lẽ là Thượng tướng quân trở về?" Một tên quận binh kích động nói.
"Chắc là."
"Mau đi báo với Ngô lão gia."
"Mau đi..." Người cầm đầu ngũ trưởng lập tức hô lên.
Lập tức có một tên quận binh hướng về trong trấn chạy đi. Mà những tên quân lính phòng thủ còn lại cũng đều thẳng lưng lên, hết sức khẩn trương. Đối với đám quận binh bình thường mà nói, một viên chức chấp nhận năm ngàn quân đã đủ để bọn họ kính sợ, huống chi là Triệu Phong, người quyền cao chức trọng, toàn bộ Đại Tần chỉ có bốn Thượng tướng quân. Đối với bọn họ, đó chính là sự tồn tại cao không thể với tới. Dù chỉ là một câu nói thôi cũng có thể khiến cho bất kỳ ai trong bọn họ được lên như diều gặp gió.
Đây chính là Triệu Phong bây giờ. Cùng với hồi mười mấy tuổi nhập ngũ lúc trước hoàn toàn không giống. Hay nói cách khác là địa vị đã khác. Có quyền thế khác biệt.
Khi Triệu Phong thúc ngựa đi tới trước thị trấn. Bên ngoài đông đảo quân binh đều lập tức cúi người hành lễ: "Cung nghênh Thượng tướng quân trở về quê hương."
Không chờ bọn họ đứng dậy. Từ trong trấn, từng đợt tiếng bước chân truyền đến. Chỉ thấy ngàn quận binh nhanh chóng hướng về phía ngoài trấn mà đến. Rồi chỉnh tề tập trung tại trong trấn. Người cầm đầu quân hầu lập tức khom người hành lễ, hô lớn: "Cung nghênh Thượng tướng quân trở lại quê hương." Ngàn quân binh cũng nhao nhao cúi người hành lễ: "Cung nghênh Thượng tướng quân trở lại quê hương."
Tiếng hô vang dội. Cả thị trấn đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Không lâu sau. Dân chúng trong trấn nhao nhao tụ tập đến. Có những gương mặt cũ từng là dân thôn Sa Khâu bản địa, cũng có rất nhiều gương mặt mới.
"Thượng tướng quân trở về quê hương."
"Đúng vậy a."
"Ta chuyển đến Sa thôn để ở chính là vì muốn được hưởng phúc của Thượng tướng quân, cuối cùng cũng được gặp rồi."
"Quá tốt rồi."
"Không biết Thượng tướng quân đến tột cùng là như thế nào?"
"Lần này Đại Tần ta diệt Ngụy quốc, người lập công đầu chính là Thượng tướng quân, nghe nói Ngụy Vô Kỵ của Ngụy quốc đều chết dưới tay Thượng tướng quân, lợi hại quá."
"Còn không phải sao, Ngụy Vô Kỵ đó, đây chính là chiến thần của Ngụy quốc, vậy mà hắn lại bại dưới tay Thượng tướng quân của chúng ta, trong thiên hạ này, ai chỉ huy quân lính được lợi hại như Thượng tướng quân, đây là vinh quang của Đại Tần ta."
"Có thể ở cùng thôn với Thượng tướng quân, đây còn là vinh quang vô cùng..."
Rất nhiều người dân tụ tập lại, hết sức tò mò nhìn ra bên ngoài thị trấn. Ở bên ngoài Đại Tần, danh tiếng của Triệu Phong là s·át thần. Nhưng mà ở bên trong Đại Tần, Triệu Phong lại là chiến thần. Mà ở quê nhà Sa Khâu, danh tiếng của Triệu Phong càng được mọi người ngưỡng mộ. Thậm chí đã trở thành tấm gương cho toàn bộ trăm vạn duệ sĩ của Đại Tần. Mỗi một lần Triệu Phong trở về quê nhà đều như là vinh quy bái tổ.
Nhìn cảnh náo nhiệt trong trấn, Triệu Phong cũng không hề bài xích, mỉm cười, ở trước cửa xuống ngựa. Ở tại mảnh đất quê hương này, Triệu Phong không có bày ra quá nhiều vẻ uy nghiêm.
"Mọi người miễn lễ." Triệu Phong tiến lên trước, lớn tiếng nói.
"Tạ Thượng tướng quân." Ngàn quân binh mỗi một người đều hết sức kích động mà đáp lại.
"Chư vị đã vất vả bảo vệ Sa thôn."
"Hôm nay ta trở về."
"Tuyệt đối không thể bạc đãi công lao canh giữ của chư vị tướng sĩ." Triệu Phong cười cười, rồi quay đầu nhìn về phía Trương Minh.
"Quân doanh thiết yến."
"Rượu t·h·ị·t no đủ."
"Dùng cái này để ban thưởng cho các tướng sĩ." Triệu Phong cười nói.
"Vâng." Trương Minh lập tức đáp.
"Đa tạ Thượng tướng quân trọng thưởng." Ngàn quân binh đồng thanh hô lớn, càng thêm kích động. Có được sự ban thưởng rượu thịt của Thượng tướng quân hiện giờ, đây là vinh quang lớn.
"Ta mới vừa về, trước hết về phủ cái đã." Triệu Phong cười cười, rồi xoay người lên ngựa. Hướng về trong trấn mà đi. Đối với các phụ lão hương thân xung quanh, Triệu Phong cũng khẽ gật đầu ra hiệu.
Rất nhanh. Đến trước phủ. Hạ Đông Nhi đã ở cửa chờ đợi.
"Nương." Thời gian đã qua lâu như vậy, lần nữa nhìn thấy mẫu thân, trên mặt Triệu Phong lộ rõ vẻ nhớ mong.
"Ừ." Hạ Đông Nhi nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thì vẫn như xưa, nhìn từ trên xuống dưới Triệu Phong.
Đi ngàn dặm, mẹ lo ngàn nỗi. Cho dù Triệu Phong bây giờ đã ở vị trí cao. Điểm này cũng chưa từng thay đổi. Trong mắt Hạ Đông Nhi, Triệu Phong mãi mãi cũng chỉ là con của mình, không liên quan đến thân phận.
"Đều xuống hết đi." Triệu Phong quay đầu hướng về xe ngựa nói.
Đầu tiên là ôm Triệu Vũ, Vương Yên. Sau đó Triệu Khải còn có Triệu Linh bước nhanh chạy xuống.
"Tổ mẫu."
"Chúng con trở về rồi."
"Tổ mẫu..." Hai đứa nhóc gọi ngọt xớt, mỗi đứa một cái ôm lấy Hạ Đông Nhi. Vui vẻ vô cùng.
"Khải nhi, Linh nhi."
"Tổ mẫu nhớ các con muốn c·h·ết."
"Trở về là tốt rồi." Hạ Đông Nhi cũng vô cùng cao hứng, ôm lấy hai đứa cháu.
"Ngô gia gia." Thấy Ngô gia gia ở một bên, Triệu Phong lập tức gọi, thi hành một lễ vãn bối.
Ngô lý chính lập tức tiến lên đỡ Triệu Phong dậy.
"Tiểu tử giỏi."
"Chiến công của ngươi tại Ngụy quốc, lão phu đều đã nghe."
"Một trận chiến định xong Ngụy quốc."
"Không tầm thường." Nhìn Triệu Phong, Ngô lý chính cũng hưng phấn vô cùng, đưa ngón cái lên khen Triệu Phong. Với tư cách là một lão binh, loại chiến tích này đáng để ông hưng phấn động dung.
"Ngươi lão vui mừng là tốt rồi." Triệu Phong cười nói.
"Nương." Vương Yên cũng gọi một tiếng.
Hạ Đông Nhi lúc này mới thu ánh mắt đang đặt trên hai đứa cháu, nhìn về phía Vương Yên. Nhìn một cái này. Hạ Đông Nhi lập tức bước nhanh tới.
"Sinh rồi?"
"Trai hay gái?" Hạ Đông Nhi tiến lên trước, nhìn về phía cháu trai nhỏ của mình.
"Nương, là một bé trai." Vương Yên ôn nhu trả lời.
"Con trai tốt."
"Sau này dòng dõi Triệu gia chúng ta sẽ ngày càng phát triển." Hạ Đông Nhi cười đến là vui vẻ. Vốn đã là mỹ nhân phong vận nay lại càng thêm xinh đẹp.
"Nương."
"Lần này không chỉ có mỗi con dâu con sinh."
"Mà còn có một nàng dâu nhỏ sinh cho nương một cháu gái nữa." Vương Yên ôn nhu cười nói, quay đầu về phía sau nhìn.
Ánh mắt của Hạ Đông Nhi cũng di chuyển theo. Vũ Dương đang ôm Triệu Phán rơi vào trong mắt.
"Thiếp thân bái kiến mẹ chồng." Vũ Dương tiến lên, hạ người hướng Hạ Đông Nhi hành lễ.
"Phong nhi."
"Không giới thiệu một chút cho nương sao?" Hạ Đông Nhi cười hỏi.
"Yến công chúa, Vũ Dương." Triệu Phong cười nói.
Hạ Đông Nhi nhẹ gật đầu, đi đến trước, dịu dàng nói: "Đã vào cửa nhà Triệu gia ta, đó chính là con dâu của nương."
"Đa tạ nương." Vũ Dương liên tục gật đầu, nỗi thấp thỏm trong lòng cũng đã tan biến đi không ít.
"Hai đứa nhỏ đã đặt tên chưa?" Hạ Đông Nhi nhìn về phía Triệu Phong hỏi.
"Bé trai tên là Triệu Vũ."
"Do nay Đại vương đặt cho."
"Bé gái tên là Triệu Phán, ta đặt." Triệu Phong cười trả lời.
"Đại vương đặt sao?" Hạ Đông Nhi rõ ràng sững sờ, nhưng trong mắt cũng hiện lên một vòng mừng rỡ.
"Ừ." Triệu Phong gật đầu.
"Nương."
"Cái ngày mà con dâu trở dạ, Đại vương còn thân chinh ở ngoài chờ."
"Người coi trọng phu quân con lắm." Vương Yên ôn nhu nói, trong lời nói tự nhiên mang vẻ vô cùng tự hào.
"Như vậy là tốt rồi." Hạ Đông Nhi cũng cười gật đầu.
"Đừng đứng ở ngoài cửa, nhiều người đang nhìn lắm."
"Chúng ta vào trong rồi nói chuyện." Triệu Phong liếc nhìn phía sau, rất nhiều người vẫn đang chú mục nhìn về phía đây.
Một đoàn người đi vào trong phủ. Ngồi ở trong sân nhỏ cũ.
Triệu Phong vừa nhìn mẫu thân, vừa mỉm cười nói: "Nương, lần này con trở về cảm giác người cũng khác."
Hạ Đông Nhi sững sờ, sau đó kinh ngạc nói: "Có gì khác biệt sao?" Trong lòng hơi hoang mang, có chút khẩn trương. Tựa hồ sợ bị người ta nhìn ra quan hệ giữa mình và Doanh Chính.
"Trước kia nương hay dùng tóc che mặt, sợ người khác nhìn thấy, lần này lại cột tóc lại hết rồi."
"Nhi tử nhìn kỹ một chút, thì ra là đại mỹ nhân nha." Triệu Phong vừa cười vừa nói, miệng như là bôi mỡ ngọt.
Nghe được lời này. Hạ Đông Nhi cũng có chút xấu hổ, liếc Triệu Phong một cái: "Cái thằng Phong nhi nhà ngươi, còn dám trêu mẹ nữa à."
"Nhưng lời này không hề nói sai."
"Nương thu dọn một chút như thế này, đơn giản là đại mỹ nhân." Triệu Phong thật lòng nói.
Từ khi còn bé, Triệu Phong đã cảm thấy dáng dấp của nương mình phi thường xinh đẹp. Bây giờ chưa đến bốn mươi tuổi, càng là như vậy. Ở trong lòng Triệu Phong, nương mình chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận