Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 122: Liêm Pha chi thương! Vương Tiễn thân nghênh! (1)

Chương 122: Vết thương của Liêm Pha! Vương Tiễn đích thân nghênh đón! (1)
"Doanh trại Tần!"
"Báo."
"Khởi bẩm Thượng tướng quân."
"Trinh sát đến báo, Liêm Pha suất quân đang giao chiến với người." Dương Đoan Hòa bước nhanh vào trong trướng, ngữ khí dồn dập bẩm báo. Rõ ràng sau khi nhận tin, hắn đã lập tức chạy tới.
"Liêm Pha đang giao chiến với người?"
Vương Tiễn giật mình, ánh mắt lần nữa nhìn về bản đồ, hoàn toàn tập trung vào Lâm Thành.
"Nếu như quân đội giao chiến với Liêm Pha là từ Lâm Thành đến, thì mọi chuyện đều có thể giải thích được." Vương Tiễn chậm rãi lên tiếng, trên mặt nở một nụ cười.
"Từ Lâm Thành đến?"
"Triệu Phong?"
Dương Đoan Hòa cũng lập tức hiểu ra, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kinh ngạc, có chút quái dị.
"Mới bao lâu chứ?"
"Sao Triệu Phong có thể nhanh chóng công phá Lâm Thành như vậy?"
"Chuyện này không thể nào!" Dương Đoan Hòa kinh ngạc nói.
"Có lẽ theo ngươi là không thể nào, nhưng Triệu Phong đã làm được." Vương Tiễn cười nhạt, trên mặt cũng ánh lên một chút tự hào. Người vừa lập chiến công kia bây giờ chính là con rể của hắn mà.
"Chú ý sát sao tình hình chiến đấu, đồng thời, cử binh tấn công Tấn Dương." Vương Tiễn trầm giọng nói. Một cơ hội tốt như vậy, dù không thể trực tiếp đánh hạ Tấn Dương, cũng có thể gây chấn nhiếp đến quân phòng thủ Tấn Dương.
"Vâng." Dương Đoan Hòa lập tức lĩnh mệnh lui ra. Sau đó rời đi.
Vương Tiễn cũng không nhịn được nữa, trên mặt mang theo nụ cười kích động: "Con rể của bản tướng cho bản tướng quá nhiều kinh hỉ rồi."
"Thời gian ngắn như vậy làm sao hắn công phá được Lâm Thành?"
"Trước đó Đại Tần đã trinh sát thấy Ngụy Vô Kỵ điều quân phòng thủ, bằng binh lực ít ỏi của tên nhóc kia, căn bản không thể công phá, làm sao hắn làm được?"
"Tên nhóc này..."
"Xem ra là có bí mật rồi."
Dù là Vương Tiễn, đối với việc Triệu Phong có thể công phá Lâm Thành và đặt chân lên Triệu Quốc cũng không ôm hi vọng gì nhiều, chỉ cần Triệu Phong có thể ngăn chặn Ngụy Quốc không gây ảnh hưởng đến việc Đại Tần diệt Triệu là được, nhưng bây giờ, hắn đã đánh giá thấp rồi.
"Liêm Pha."
"Xem ra ngươi sẽ không c·hết dưới tay ta, Vương Tiễn."
"Cũng tốt."
"Nếu như ngươi c·hết trong tay tên nhóc Triệu Phong kia, cũng coi như Đại Tần ta lại lập thêm một công, đây cũng là giúp Triệu Phong có thêm tư lịch." Vương Tiễn cười thầm nghĩ.
Ánh mắt chuyển lại.
Triệu Phong dẫn đầu đội quân tinh nhuệ của mình giao chiến với hai vạn quân của Liêm Pha.
Đội quân hùng mạnh v·a c·hạm.
Quân của Triệu Phong có ưu thế tuyệt đối về binh lực, hơn nữa về chiến lực còn mạnh hơn quân Triệu dưới trướng Liêm Pha.
Trận chiến kéo dài chưa đến một canh giờ.
Đại quân đã bao vây Liêm Pha trùng trùng điệp điệp, bên cạnh hắn chỉ còn chưa đến trăm người còn sống.
"Không ngờ lại thất bại nhanh như vậy."
"Tinh nhuệ Đại Triệu của ta, từ bao giờ lại trở nên yếu ớt đến vậy."
Nhìn quanh mình đã lâm vào vòng vây trùng điệp, còn có gần trăm tàn binh bên cạnh, Liêm Pha trên chiến xa cười khổ một tiếng.
Hai vạn quân Triệu dưới trướng hắn đều là tinh nhuệ trải qua rất nhiều trận chiến, vốn dĩ hắn nghĩ rằng với chiến lực này có thể khiến Triệu Phong chịu một chút thiệt thòi, nghĩ rằng đám quân tốt dưới trướng Triệu Phong sẽ không quá mạnh, dù phải lấy m·ạng đổi m·ạng cũng muốn khiến Triệu Phong tổn thất một chút.
Không ngờ.
Trận chiến này hoàn toàn không có sức t·ấ·n c·ông nào, hoàn toàn bị đè xuống đánh.
"Lão tướng quân."
"Ngươi thua rồi." Triệu Phong thúc ngựa khẽ động, vung thương hướng về phía Liêm Pha.
"Đúng vậy."
"Thua rồi."
"Bất quá, đây cũng là chỗ lão phu muốn quy tụ."
"Liêm Pha không thể c·hết già, chỉ có thể c·hết trận."
Liêm Pha cười thảm một tiếng.
Nhưng hắn không hề sợ hãi, mà chậm rãi rút thanh k·iế·m bên hông, xuống khỏi chiến xa, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm Triệu Phong, lộ ra vẻ kiên quyết chấp nhận c·ái c·h·ết.
"Triệu tướng Liêm Pha."
"Chiến."
Liêm Pha dùng hết sức lực cuối cùng, gầm lên một tiếng.
Thân thể già nua mặc giáp hướng về phía Triệu Phong lao tới.
Thấy vậy.
Triệu Phong không do dự, cắm Bá Vương thương xuống đất, nhảy khỏi ngựa, rút Long Quyền, nhanh chóng nghênh đón Liêm Pha.
Khi hai người cấp tốc tới gần.
Liêm Pha chém một k·iế·m tới.
Tuy hắn đã già, nhưng một k·iế·m này vẫn mang theo s·át khí, nhưng loại lực lượng này trước mặt Triệu Phong căn bản không đủ.
Triệu Phong né người, Long Quyền đ·â·m một phát.
Phập.
Mũi k·iế·m trực tiếp đ·â·m xuyên qua chiến giáp của Liêm Pha, xuyên thủng thân thể hắn.
Thân thể Liêm Pha cứng đờ, trên mặt lộ ra vẻ đớn đau, tay cầm k·iế·m chậm rãi mất đi lực lực, thanh bội k·iế·m rơi xuống đất.
"Lão... lão phu... thua." Liêm Pha hữu khí vô lực nói.
Ánh mắt nhìn về phía Tấn Dương, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng về vong quốc.
"Đại Triệu... Đại Triệu..."
"Tiên... Tiên vương... Liêm Pha... Vô năng..." Liêm Pha lẩm bẩm, giọng ngày càng yếu.
"Lão tướng quân, yên nghỉ." Triệu Phong bình tĩnh nói, sau đó rút k·iế·m ra.
Thân thể già nua của Liêm Pha mất hết sức lực, ngã thẳng xuống vũng m·áu.
"Thượng tướng quân."
"Thượng tướng quân..."
Hơn trăm quân Triệu còn lại tràn đầy đau khổ, ngay sau đó, bọn họ đồng loạt xông về phía Triệu Phong.
Triệu Phong không hề nhúc nhích, chỉ vung tay lên.
"Không chừa một ai."
Đồ Tuy và Chương Hàm đồng thanh quát khẽ.
Vô số binh sĩ Tần cầm trường qua xông ra, một trận đ·â·m chém m·ãnh l·iệ·t, hơn trăm quân Triệu này lập tức bị t·iêu d·iệt.
"Giết Triệu tướng Liêm Pha, ngưng tụ khí vận Triệu quốc, nhận toàn thuộc tính 50 điểm, thưởng một rương bảo vật nhị giai." Bảng thông báo vang lên.
"Khởi bẩm tướng quân."
"Toàn bộ quân Triệu đã bị t·iêu d·iệt."
"Mời tướng quân chỉ thị." Đồ Tuy đến bẩm báo.
"Đưa th·i th·ể Liêm Pha lên xe." Triệu Phong lạnh lùng nói.
"Vâng." Đồ Tuy lập tức gọi thủ hạ khiêng th·i th·ể Liêm Pha lên xe.
Triệu Phong chậm rãi đi lên trước, nhặt k·iế·m của Liêm Pha lên.
"Trong lịch sử, Liêm Pha bị thôi chức, c·hết già ở Ngụy Quốc, cuối cùng không có cơ hội trên chiến trường."
"Bây giờ c·hết trên chiến trường, có lẽ đối với Liêm Pha mà nói cũng là kết cục tốt nhất."
"Chiến tướng, c·hết trên chiến trường." Triệu Phong cầm bội k·iế·m của Liêm Pha, tự lẩm bẩm.
Bây giờ Triệu Phong lại tự tay tiễn một viên danh tướng trong lịch sử.
Có lẽ đây là một sự phát triển tất yếu của lịch sử.
"Doanh trại Tần!"
"Khởi bẩm Thượng tướng quân."
"Tướng quân Triệu Phong dẫn các tướng lĩnh đến cầu kiến."
Thân vệ thống lĩnh kích động nói.
"Quả nhiên là tên nhóc này."
"Đi, bản tướng đích thân ra đón hắn."
Vương Tiễn cười lớn một tiếng.
Ngay lập tức đứng lên, hướng ra ngoài doanh trướng.
Bên ngoài doanh trại.
Quân tinh nhuệ dưới trướng Triệu Phong có thứ tự xây dựng căn cứ tạm thời.
Triệu Phong thì đang dẫn các tướng lĩnh dưới trướng chờ ở ngoài cửa doanh trại.
Người chưa đến mà tiếng đã tới trước.
"Ngươi tên nhóc này quả nhiên lợi hại, vậy mà thật sự công phá Lâm Thành, mở đường từ Ngụy quốc đến Triệu quốc."
"Chiến công của ngươi truyền về Hàm Dương chắc chắn sẽ gây chấn động toàn triều."
Giọng nói hào sảng của Vương Tiễn vang vọng.
Trong doanh trại, Vương Tiễn cũng nhanh chân bước tới.
"Mạt tướng tham kiến Thượng tướng quân." Lúc này Triệu Phong cúi người hành lễ.
"Tham kiến Thượng tướng quân."
Đồ Tuy, Chương Hàm cùng các tướng cũng đồng loạt hành lễ.
"Đều miễn lễ." Vương Tiễn cười lớn một tiếng.
Sau đó hỏi thẳng: "Liêm Pha đâu?"
Triệu Phong cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ trong lòng Vương Tiễn, Liêm Pha là một chấp niệm của ông ta.
"Đưa lên."
Triệu Phong vỗ tay một cái.
Mấy tên thân vệ lập tức khiêng Liêm Pha được che kín vải trắng đi lên.
Vương Tiễn bước đến trước, vén tấm vải trắng che mặt ra.
Nhìn thấy Liêm Pha đã nhắm mắt, không còn động tĩnh.
Nhìn đối thủ của mình c·hết đi, Vương Tiễn không hề tỏ ra quá vui mừng, ngược lại là một sự im lặng trầm mặc.
"Liêm Pha à."
"Nếu như ngươi ở Đại Tần, sao lại rơi vào cảnh này."
"Cuối cùng ngươi vẫn đi sai đường."
Vương Tiễn nhìn mặt Liêm Pha một lúc, rồi nói: "Người đâu, đưa Liêm Pha đi, hậu táng!"
"Lập bia mộ, mộ của Triệu Thượng Tướng Quân Liêm Pha."
Nói xong.
Thân vệ thống lĩnh của Vương Tiễn bước lên: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Sau đó, thân vệ của Triệu Phong giao t·h·i t·hể Liêm Pha cho bọn họ.
Sau khi giao phó xong.
Vương Tiễn lại nhìn về Triệu Phong và đám tướng lĩnh phía sau.
Ánh mắt lướt qua.
Vết m·áu trên giáp của mỗi một vị tướng lĩnh đều có thể nhìn rõ, đa phần là m·áu của k·ẻ đ·ịc·h, đương nhiên cũng có của chính các tướng lĩnh.
"Lâm Thành có Ngụy Vô Kỵ điều động trọng binh phòng thủ, tổng binh lực hơn bảy vạn."
"Sao ngươi lại có thể dùng gần sáu vạn binh lực phá thành?"
"Hơn nữa nhìn tốc độ tiến quân lần này của ngươi, phá thành không tốn nhiều thời gian, chỉ động binh không bao lâu."
Vương Tiễn nhìn Triệu Phong hỏi, với tư cách Thượng tướng quân, giờ phút này ông ta cũng vô cùng tò mò. Lâm Thành là một tòa thành phòng thủ kiên cố.
"Thượng tướng quân."
"Nghe danh tướng quân mà quân Ngụy đã mất hết nhuệ khí, khi chúng ta đánh vào Lâm Thành, quân Ngụy càng thua như núi đổ, căn bản không còn sĩ khí đối mặt với chúng ta." Lúc này Chương Hàm nói, trong lời nói mang theo chút đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận