Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 201: Mở bảo rương, đại bạo! ! !

Chương 201: Mở rương báu, đại bạo! ! !
Ở thời đại này! Đối với bất cứ người nào sinh ra tại Trung Nguyên mà nói, vùng đất Hoa Nam chính là chốn man hoang. Các quan lớn, quan lại cũng không muốn đến những nơi xa xôi đó. Đến nơi đó chẳng khác nào bị đày đi, không thể nào ngóc đầu lên được nữa.
Cho nên việc tự hạ mình này, những người đang bị triều đình kiêng kỵ cũng sẽ không ai từ chối.
"Tướng quân Triệu khiêm tốn quá rồi."
"Theo ta thấy, hai cấp tước vị thăng tiến này, tướng quân Triệu hoàn toàn xứng đáng." Hoàn Y mặt nghiêm nghị nói.
Xét theo góc độ của Hoàn Y, Triệu Phong lần này thắng quá đẹp. Không chỉ có trận chiến ở Dương Cao thành, lại đến trận chiến ở Đại Lương thành này. Tổng cộng quân số thương vong không quá năm ngàn, số người bị thương không quá một vạn. Chiến quả như vậy thật sự là không thể tưởng tượng, nhưng Triệu Phong lại làm được thật sự.
"Hàn đại nhân."
"Không ngờ ngươi cũng đến đây." Hoàn Y chuyển ánh mắt, nhìn Hàn Phi.
"Thượng tướng quân Hoàn Y." Hàn Phi chắp tay đáp lễ.
"Hàn đại nhân đến đây, xem ra Triệu địa đã hoàn toàn thuộc sự quản lý của Đại Tần ta."
"Đại công lao này, Hàn đại nhân nắm giữ." Hoàn Y cười.
"Thượng tướng quân lần này cũng lập chiến công." Hàn Phi cười đáp lại.
Đối diện với những người không phải là Triệu Phong, Hàn Phi tự nhiên vẫn chưa quen thuộc như vậy. Dù trên mặt tươi cười, nhưng vẫn có một sự xa cách nhất định. Đạo làm quan. Hàn Phi sao lại không hiểu.
Cuối cùng. Người có thể để hắn thổ lộ tâm tình cũng chỉ có Triệu Phong mà thôi.
Sau một hồi hàn huyên khách sáo. Hoàn Y cũng không ở lại đại doanh lâu hơn liền rời đi, quay trở về doanh trướng của mình.
"Hoàn Y này cũng không phải người đơn giản."
"Đối với những người trong triều đình, vẫn nên cẩn trọng một chút thì hơn."
"Bên ngoài nhìn có vẻ linh hoạt, sau lưng lại hận không thể ngươi chết." Hàn Phi cười nhạt một tiếng.
"Ta trong quân đội có thể tránh xa những hỗn loạn nơi triều đình, dù về Hàm Dương cũng không cần lúc nào cũng vào triều, ngươi vẫn nên tự mình cẩn thận thì hơn." Triệu Phong cười cười, ngược lại nhắc nhở Hàn Phi.
Lúc này! Trương Minh đi vào trong trướng, trên tay còn mang theo một xấp thẻ tre lớn.
"Thượng tướng quân."
"Danh sách trại dân tị nạn, còn có thống kê danh sách những ngày qua đều ở đây." Trương Minh cung kính nói.
Đặt những thẻ tre trên tay xuống, phía sau hắn còn có mấy thân vệ khiêng các hòm gỗ lớn đi tới.
"Hàn huynh."
"Đây đều là của ngươi."
"Doanh trướng này của ta cũng đưa cho ngươi."
"Ngươi cứ ở đây làm chính sự cho tốt."
"Nếu có việc gì cứ sang bên cạnh tìm ta." Triệu Phong cười cười, đến trước mặt Hàn Phi vỗ vai, sau đó cũng mặc kệ vẻ mặt của Hàn Phi, xoay người bước ra ngoài.
Nhìn xấp thẻ tre nhiều như vậy trước mặt, Hàn Phi cũng không khỏi cảm thấy tê cả da đầu.
Hơn nữa, đây chắc chắn chỉ là một phần.
Mấy chục vạn nạn dân, những thẻ tre này cũng chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi.
"Công lao to lớn này có vẻ không dễ nắm giữ." Hàn Phi không khỏi thở dài trong lòng.
Sau đó. Hàn Phi cũng bước vào trạng thái làm việc, ngồi vào vị trí Triệu Phong vốn ngồi, hướng ra bên ngoài doanh trướng hô: "Nghiêm Binh."
"Có hạ quan." Nghiêm Binh nhanh chóng đi tới.
"Vẫn theo quy củ cũ ở Triệu địa, mang đến năm trăm văn sĩ chia làm ba bộ."
"Một là chấp hành luật pháp, hai là quản lý hộ tịch, ba là lo công tác cứu tế." Hàn Phi trầm giọng nói.
"Tuân lệnh." Nghiêm Binh lập tức lĩnh mệnh.
Một lần nữa tìm một doanh trướng khác.
Vừa mới tiến vào, Anh Bố đã ở trong trướng chờ. Thấy hắn, Triệu Phong cũng không thấy lạ, mà từ tốn ngồi xuống, sau đó mới nhìn về phía Anh Bố.
"Chủ thượng."
"Mật báo từ Hàm Dương truyền về." Anh Bố cung kính nói, trên tay còn cầm một phong mật báo.
"Cứ nói thẳng đi." Triệu Phong nói.
"Chuyện liên quan đến triều đình ở Hàm Dương."
"Sau khi chiến công của chủ thượng truyền về Hàm Dương, Đại Vương muốn tấn tước hai cấp cho chủ thượng, nhưng bị không ít triều thần phản đối, đặc biệt là Vương Oản cầm đầu, hết sức ngăn cản việc Đại Vương phong thưởng hai cấp cho chủ thượng."
"Thậm chí, Vương Oản còn buông ra những lời càn rỡ."
"Nói chủ thượng và Vương Tiễn Thượng tướng quân thông gia, binh quyền quá lớn, lại sợ sẽ khiến Đại Tần lâm vào loạn lạc."
"Ý ám chỉ chính là nếu chủ thượng cùng Vương gia cùng nhau thống binh phản loạn, thì Đại Tần khó mà ngăn cản."
"Hơn nữa,"
"Sau đó, Vương Tiễn Thượng tướng quân được Tần Vương triệu vào Chương Đài cung nghị sự, sau khi ra ngoài, sắc mặt rất khó coi."
"Chỉ sợ là bị chèn ép." Anh Bố mặt nghiêm túc nói.
"Chèn ép nhạc phụ ta?" Trên mặt Triệu Phong lại lộ ra một vẻ quái dị. Lập tức lắc đầu: "Tần Vương không phải người như vậy."
"Nhưng trong mật báo ghi rõ, Vương Tiễn Thượng tướng quân rời Chương Đài cung sắc mặt hết sức khó coi."
"Nếu không phải Tần Vương chèn ép, vậy thì là vì lý do gì?" Anh Bố khó hiểu nói.
Đối với mật báo từ Diêm Đình đưa tới, hắn đương nhiên tin tưởng tuyệt đối.
"Nếu Tần Vương thật sự muốn chèn ép, thì sẽ không tấn tước cho ta hai cấp."
"Nếu Tần Vương thật là loại người chèn ép bề tôi, vậy cũng sẽ không có chiến quả diệt Tam Quốc ngày hôm nay."
"Nhạc phụ ta ra khỏi Chương Đài cung sắc mặt không đúng, có lẽ có ẩn tình." Triệu Phong chậm rãi nói.
Đối với Tần Vương, Triệu Phong vẫn có một sự tin tưởng. Không chỉ bởi hiểu biết về Tần Thủy Hoàng trong lịch sử, người đã thống nhất thiên hạ sau đó không hề giết bất kỳ công thần nào, mà còn vì thời gian ở chung với Tần Vương khi trở về Hàm Dương. Ông ta tuyệt đối không phải loại người kiêng kỵ bề tôi.
Bởi vì Triệu Phong cảm nhận được sự kiêu ngạo của Tần Vương, sự kiêu ngạo có thể áp đảo bất kỳ bề tôi nào. Nếu như quyết đoán của ông ta cũng không đủ để khống chế thần tử, thì ông ta đã không thể trở thành thiên cổ nhất đế.
"Vậy đối với đám Vương Oản, chủ thượng có cần ra tay đối phó bọn chúng không?"
"Chỉ cần chủ thượng hạ lệnh."
"Diêm Đình nguyện thề sống chết vì chủ thượng mà tiêu diệt bọn chúng." Anh Bố lại mở miệng nói.
Triệu Phong liếc nhìn Anh Bố, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi muốn Tần Vương sinh lòng kiêng kỵ ta sao?"
"Triều đình vừa mới cáo buộc ta và nhạc phụ, sau đó ta liền gặp thích khách, nếu chết rồi, người đầu tiên triều đình nghĩ đến là ai?"
Nghe vậy! Anh Bố biến sắc, lập tức cúi đầu: "Thuộc hạ sai, xin chủ thượng trách phạt."
"Trực tiếp hạ sát thủ là vô ích, ngược lại sẽ khiến triều đình chú ý đến ta và Vương gia hơn."
"Bất quá những cách khác vẫn có thể dùng."
"Vương gia và bọn ngụy nhà đều là hai vị tướng đứng đầu triều đình, ta không tin bọn chúng trong sạch."
"Cho Diêm Đình nhìn chằm chằm vào bọn chúng cho ta."
"Chỉ cần là người của bọn chúng, đều phải theo dõi kỹ, bất kể bọn chúng có tài sản gì, hay làm gì trái luật pháp của Tần, đều phải tra xét."
"Nếu như muốn đối phó bọn chúng, thì cũng phải danh chính ngôn thuận dùng luật pháp của Tần mà đối phó." Triệu Phong lạnh lùng nói.
Tuy luật pháp Tần nghiêm minh. Nhưng quan lại chung quy cũng là người thực thi. Cho dù Tần Vương uy áp Đại Tần, nghiêm chỉnh thực thi Tần luật, trong triều, thiên hạ Đại Tần có lẽ có quan thanh liêm, nhưng nước quá trong thì không có cá, là người ắt sẽ có tư tâm, không thể nào không có tham quan.
Dù là đời sau, Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương ghét tham quan đến như vậy, có thể nói là không nương tay với tham quan, giết đến nỗi bọn tham quan nghe tiếng mà đã khiếp sợ, cuối cùng vẫn không thể nào ngăn chặn được. Huống chi luật pháp thời này còn chưa hoàn thiện như đời sau.
Cho nên, tìm ra những việc làm phía sau của bọn Vương Oản, danh chính ngôn thuận đối phó bọn chúng, như vậy sẽ hợp tình hợp lý.
"Thuộc hạ đã hiểu." Anh Bố lập tức lĩnh mệnh.
"Địa bàn của Diêm Đình ở Triệu địa như thế nào rồi?" Triệu Phong lại hỏi.
"Xin chủ thượng yên tâm."
"Tại Triệu địa, thuộc hạ đã cho người tìm được năm cứ điểm ẩn nấp, bây giờ tại các nơi của Triệu địa, Diêm Đình không ngừng chiêu mộ."
"Đồng thời."
"Tửu Tiên lâu cũng đang không ngừng mở rộng ở Triệu địa."
"Tất cả tiền bạc đều đủ để duy trì việc chiêu mộ và huấn luyện của Diêm Đình." Anh Bố lập tức đáp.
"Hắc Băng đài bây giờ còn đang thăm dò không?" Triệu Phong hỏi.
"Hắc Băng đài bây giờ chưa từng dò xét, có vẻ bọn chúng cũng biết rõ Diêm Đình không phải thứ bọn chúng có thể thăm dò ra."
"Đương nhiên."
"Diêm Đình cũng chưa từng chủ động trêu chọc Hắc Băng đài." Anh Bố lập tức trở lời.
"Đã bọn chúng không trêu chọc chúng ta, thì Diêm Đình chúng ta cũng không cần trêu chọc bọn chúng."
"Cứ bình an vô sự với nhau là tốt nhất." Triệu Phong trầm giọng nói.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Anh Bố lập tức gật đầu.
Triệu Phong cũng không hỏi nhiều thêm. Diêm Đình giờ đã hoàn toàn trưởng thành.
"Đúng rồi chủ thượng."
"Còn một chuyện nữa."
"Không phải là Hắc Băng đài Tần, mà là thế lực Ám Bộ đến từ ba nước Hàn, Triệu, Ngụy đã bị diệt vong." Anh Bố bỗng nhiên mở miệng.
Nghe thấy thế. Triệu Phong thấy hứng thú. Tam Quốc tuy diệt vong. Nhưng kẻ lọt lưới cũng không ít. Chúng đang tiềm ẩn trong bóng tối, mưu đồ đại nghiệp phục quốc trong tương lai. Bọn từng là quyền quý này, giờ cũng giống như chuột chạy ngoài đường. Đương nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận