Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 132: Diêm Đình xuất thủ! Triệu Phong phi thường hài lòng (1)

Chương 132: Diêm Đình ra tay! Triệu Phong vô cùng hài lòng (1)
Một con đường dẫn đến Hàm Đan!
Khắp nơi đều là thi thể nằm la liệt.
Mà Triệu Phong ngồi trên chiến trường ngổn ngang thây người, một tay ăn lương khô, một tay cầm bình nước. Có thể thản nhiên ăn ngon lành trên chiến trường đẫm máu như vậy, Triệu Phong đúng là kẻ có một không hai. Dưới trướng hắn rất nhiều tướng sĩ cũng vậy. Ngoại trừ một số ít vẫn đang quét dọn chiến trường, vung đao bổ vào những binh lính Triệu đang nằm dưới đất, thì đa phần các duệ sĩ khác đều cầm bình nước cùng lương khô ra ăn. Ngay từ khi tiến công thành Vũ An, Triệu Phong đã hạ lệnh cho quân trù bị ở chủ doanh chuẩn bị sẵn lương khô đủ dùng trong ít nhất sáu ngày, cho nên sau khi thành bị phá, hai chủ doanh khác vẫn còn bận dọn dẹp thành Vũ An, dọn dẹp chiến trường. Triệu Phong thì trực tiếp dẫn quân truy kích.
"Tướng quân."
"Đợt này tiêu diệt hơn hai ngàn địch."
"Không thể không nói, quân Triệu này đúng là biết trốn." Đồ Tuy đến bên cạnh Triệu Phong nói.
"Giục các tướng lĩnh khác, tăng tốc truy kích."
"Trong vòng nửa tháng nhất định phải hợp quân ở Hàm Đan."
"Lần này, người công chiếm Hàm Đan trước nhất nhất định phải là quân ta." Triệu Phong trầm giọng nói.
"Mạt tướng hiểu rõ." Đồ Tuy cung kính lĩnh mệnh.
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi." Triệu Phong khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đồ Tuy cúi đầu, quay người rời đi.
Lần này truy kích. Triệu Phong tự nhiên không có hoàn toàn hợp quân, mà chia mười doanh vạn tướng ra truy kích, cố gắng truy sát quân Triệu.
Lần này đại chiến! Triệu Phong không hề có ý định bắt tù binh, chỉ cần bị các duệ sĩ dưới trướng Triệu Phong truy sát thì chỉ có con đường chết.
"Kết toán giết địch thu thuộc tính." Lúc này Triệu Phong hạ lệnh.
Ba ngày ác chiến qua đi, thu hoạch không ít. Số quân địch chết dưới tay Triệu Phong không hề ít. Mà quân địch chết dưới tay các duệ sĩ dưới trướng Triệu Phong cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ.
"Túc chủ dưới trướng bộ khúc giết địch 32542 người, thu được điểm thuộc tính 10848 điểm."
"Thu được chân khí 1120 điểm."
"Thu được lực lượng 1512 điểm."
"Thu được tốc độ 1256 điểm."
"Thu được thể chất 1602 điểm."
"Thu được tinh thần 1500 điểm."
"Thu được tuổi thọ 3650 ngày." Bảng nhắc nhở thông báo.
"Lại thêm mười năm tuổi thọ."
"Lấy m.áu của địch bồi đắp con đường trường sinh của ta." Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng. Triệu Phong không cảm thấy đây là điều gì tàn nhẫn. Bởi vì đây là một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi, đi theo đúng chiều hướng lịch sử. Triệu Phong chỉ là người tham gia, mượn đại thế nhất thống của Tần quốc, bồi đắp thực lực bản thân, xây dựng con đường trường sinh.
Theo các điểm thuộc tính này toàn bộ gia tăng lên người Triệu Phong, chân khí trong đan điền Triệu Phong tự phát trào dâng, hướng về toàn thân du động, khai thông từng đầu kinh mạch. Trong quá trình vận chuyển này, chân khí của Triệu Phong tăng lên một cách mạnh mẽ, trở nên càng thêm đậm đặc, cường đại.
Lực lượng toàn thân, thể chất, tinh thần lực cũng tăng lên rõ rệt. Nếu như dùng cảnh giới để hình dung, thì chỉ trong một trận chiến này, thuộc tính tăng lên đã giúp Triệu Phong liên tiếp đột phá hai ba cảnh giới.
"Thực lực của ta hiện tại, cho dù là cao thủ võ đạo Tông sư đỉnh phong cũng có thể trảm giết." Triệu Phong kích động nghĩ. Mặc dù thế giới này dường như không có ai tu luyện, không có võ đạo, nhưng đối với Triệu Phong mà nói, đây cũng là một tiêu chuẩn để đo lường thực lực của bản thân.
"Vẫn nên tìm cơ hội để bộc phát toàn bộ thực lực xem sao, như vậy sẽ nắm rõ hơn sức mạnh của mình." Triệu Phong thầm nghĩ trong lòng. Hiện giờ đang ở bên ngoài, Triệu Phong vẫn còn có chút không dám bộc phát toàn bộ thực lực. Trước đây, ở trong thành Vũ An lần đầu tiên thi triển võ kỹ, Triệu Phong cũng chỉ lợi dụng lúc hỗn loạn không có ai còn sống mà thử, với tâm thái thử nghiệm. Ngoài ra, Triệu Phong thật sự không dám thử.
"Giao diện thuộc tính." Lập tức Triệu Phong gọi ra bảng, thuộc tính của bản thân hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Túc chủ: Triệu Phong
Tuổi tác: 18 tuổi
Chân khí: 4100 điểm ( chân khí càng mạnh, chân khí trong đan điền càng nhiều, khi bộc phát càng mạnh )
Lực lượng: 9200 ( lực lượng càng mạnh, bộc phát ra lực lượng càng lớn )
Tốc độ: 8856 ( con số càng cao, tốc độ càng nhanh )
Thể chất: 8236 ( thể chất càng mạnh, vết thương hồi phục càng nhanh, thể lực dồi dào, tốc độ hồi phục chân khí nhanh hơn)
Tinh thần: 8046 ( tinh thần lực có thể ngoại phóng tám mươi trượng, khi tu luyện có thể hút thiên địa linh khí trong phạm vi tám mươi trượng)
Tuổi thọ: 155 năm cộng [ 8100 ngày ]
Công đức: 563 điểm ( có thể chuyển hóa thành điểm thuộc tính tự do, hoặc điểm kỹ năng )
Không gian tùy thân: 59 lập phương
Công pháp tu luyện: Long Tượng quyết
Võ kỹ: Hàng Long Chưởng, Bạo liệt quyền...
"Không đúng lắm." Nhìn thấy thuộc tính của bản thân. Triệu Phong bỗng lộ ra một vẻ khó hiểu.
"Nếu như dựa theo phân chia thực lực võ đạo, thì với hơn bốn ngàn điểm chân khí ta đã đạt đến Tông sư cấp độ, tại sao thọ nguyên không tăng lên? Vẫn là một trăm năm lăm năm?" Triệu Phong có chút nghi hoặc.
Trước đây, lúc đột phá Tiên thiên, thọ nguyên liền tăng trưởng đến một trăm năm lăm năm. Về sau, mỗi ngày Triệu Phong tiêu hao thọ nguyên đều được bù đắp bằng việc thu thập được tuổi thọ. Tám ngàn một trăm ngày, tức hơn hai mươi hai năm. Về sau, ở trên chiến trường cũng thu được thêm. Nhưng hôm nay, cảnh giới đã đạt đến Tông sư, vậy mà không tăng thêm thọ nguyên?
"Chẳng lẽ muốn chân khí đạt đến trên năm ngàn mới tăng được thọ nguyên hay sao?" Triệu Phong mang theo vài phần nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng sau một khắc trầm tư. Triệu Phong cũng không nghĩ nhiều. Đợi khi chân khí tăng đến trên năm ngàn thì sẽ xem thọ nguyên có tăng hay không.
"Chủ thượng."
"Lời nhắn nhủ của ngài đã làm xong."
"Ám sĩ của Diêm Đình đã đi đến Bắc Cương." Trương Minh đến bên cạnh Triệu Phong, nhỏ giọng bẩm báo.
"Đã dặn dò rõ ràng?" Triệu Phong quay đầu hỏi.
"Đã dặn dò."
"Tất cả dựa theo sự phân phó của chủ thượng, sau khi nghênh đón người đến thì sẽ trực tiếp đưa về nơi giam giữ tạm thời, đợi chủ thượng xử trí." Trương Minh gật đầu.
"Vậy thì tốt." Triệu Phong gật đầu.
Nghỉ ngơi hơn một canh giờ.
"Các huynh đệ!"
"Tiếp tục tiến công!"
"Quân ta muốn đánh chiếm Hàm Đan với tốc độ nhanh nhất!" Triệu Phong đứng lên, quát lớn.
"Thề chết cũng đi theo tướng quân!" Các tướng quân xung quanh đều lớn tiếng trả lời. Mỗi một duệ sĩ đều dành cho Triệu Phong sự kính sợ và lòng tôn sùng. Danh hiệu chiến thần! Đối với duệ sĩ dưới trướng Triệu Phong, ai cũng đồng ý như vậy.
Triệu Phong leo lên ngựa, nâng thương xuất phát hướng về Hàm Đan. Trên đường đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều quân Triệu, gặp phải chính là giết. Theo Triệu Phong dẫn quân rời đi, nơi này chỉ còn lại một đống thây người ngổn ngang, đợi hậu cần quân đến dọn dẹp.
Mấy trăm kỵ binh nhanh chóng lao về phía Hàm Đan của Triệu quốc. Trong đó cầm đầu là hai vị tướng quân uy hùng của Triệu.
"Thượng tướng quân."
"Mạt tướng cảm thấy Thượng tướng quân thật sự không nên giao binh quyền lần này."
"Binh quyền vừa giao, chúng ta lại về Hàm Đan thì lúc nào cũng có thể trở thành thịt trên thớt." Tư Mã Thượng mặt đầy lo lắng nói.
"Vương chiếu đã ban, hơn nữa Nhan Tụ cũng dẫn quân đến rồi, nếu không đồng ý thì sao?" "Chẳng lẽ ngươi định phản quốc hay sao?" Lý Mục quay đầu, mặt khó coi nói.
"Nhưng mà...." Tư Mã Thượng còn muốn nói gì đó.
"Thôi đi."
"Chúng ta là thần tử Đại Triệu, vương chiếu đã hạ, bây giờ không còn cơ hội vãn hồi nữa rồi, hơn nữa gia quyến của chúng ta đều ở Hàm Đan."
"Nếu như không giao binh quyền,.."
"Mạt tướng hiểu rồi." Tư Mã Thượng bất đắc dĩ gật đầu.
Đúng lúc mấy trăm kỵ binh đang đi qua một khu rừng núi, chạy nhanh thì đột nhiên có sự việc xảy ra.
Vút vút vút. Vút vút vút. Mưa tên như trút nước, bắn về phía Lý Mục cùng các thân vệ bên cạnh. Không một chút phòng bị.
"A.. A...."
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hơn trăm thân vệ bị loạn tên bắn trúng, trực tiếp ngã từ chiến mã xuống, trong chớp mắt đã thương vong nặng nề. Nhưng các thân vệ còn lại cũng lập tức lấy lại tinh thần.
"Có địch!"
"Nhanh chóng bảo vệ Thượng tướng quân!"
"Nhanh..." Các thân vệ còn lại lập tức dừng ngựa, tụ về chỗ của Lý Mục, rút kiếm ra, cẩn thận nhìn xung quanh.
Nhưng giờ phút này tất cả đều đã muộn. Từ trong rừng núi xung quanh đã ùa ra mấy ngàn quân Triệu mang giáp. Bọn chúng đều tay cầm cung tên, thậm chí mang cả một vài giá sàng nỏ.
"Thượng tướng quân ở đây, các ngươi là người của phe nào?"
"Lớn mật!" Tư Mã Thượng rút kiếm chỉ vào đám quân Triệu kia quát.
"Bắn tên!"
"Một tên cũng không được để sót." Nhưng đáp lại Tư Mã Thượng lại là tiếng một đô úy Triệu gầm lên. Tiếng vừa dứt. Quân Triệu đã bao vây Lý Mục đều giương cung tên lên, nhắm vào Lý Mục và những người khác mà bắn. Cả sàng nỏ cũng đồng loạt nhắm bắn, mang theo uy lực lớn lao, bắn về phía Lý Mục và người của hắn.
Thấy một màn này, trong mắt Lý Mục lộ ra một vẻ tuyệt vọng. Ông không ngốc, nhìn thấy những quân sĩ mang giáp kia tự nhiên hiểu là do ai phái đến.
"Đại vương." "Trong mắt ngươi, ta là đáng phải chết." Lý Mục thở dài trong lòng, hiện lên một nỗi thất vọng.
"Giết!"
"Bảo vệ Thượng tướng quân về cõi đất!" Tư Mã Thượng hét lớn. Lập tức, các thân vệ xung quanh cũng động, lấy ra cung tên, kẹp chặt bụng ngựa, nghênh chiến với đám quận binh kia.
Kỵ xạ Hồ phục, chính là đội quân mạnh nhất của Triệu quốc, đồng loạt bắn về phía quân Triệu.
Ngày xưa để Triệu quốc mở rộng đất đai biên giới, Hồ Phục Kỵ Xạ quả là vô song. Loạn tiễn đối xạ xuống. Những kỵ binh kia cũng trong nháy mắt từng mảnh từng mảnh ngã xuống, nhưng dù sao những quận binh này có hai, ba ngàn người, có tuyệt đối ưu thế về số lượng, hơn nữa còn có vài khung sàng nỏ mai phục từ trước, Lý Mục căn bản không có khả năng g·iết ra ngoài. Vốn dĩ không mất bao lâu. Thân vệ bên cạnh Lý Mục liền bị g·iết đến không còn một mống. Chỉ còn lại Lý Mục và Tư Mã Thượng bị Triệu binh vây quanh ở giữa. "Trước khi c·hết, để bản tướng c·hết cho minh bạch." "Đại vương, thật chẳng lẽ muốn g·iết ta?" Lý Mục nhìn chăm chú Đô úy phía trước, mang theo một loại âm thanh than thở. "Tướng quân đã minh bạch, ta tự nhiên cũng không cần nhiều lời." "Nể tình tướng quân là danh tướng của Đại Triệu, mời tướng quân tự mình kết liễu, cũng coi như giữ một chút thể diện." Triệu đô úy chậm rãi mở miệng nói. Bất quá. Đều vì chủ của mình mà thôi. Dù là Lý Mục là Thượng tướng quân của Triệu quốc, cũng không có khả năng có cơ hội được s·ố·n·g sót. Triệu Vương có lẽ không muốn hắn c·hết, nhưng Quách Khai chấp hành vương chiếu lại là muốn hắn c·hết. Chuyện này tự nhiên cũng là do Đại Tần chiếu m·ệ·n·h, sau khi xử trí Lý Mục, đại tướng duy nhất của Triệu quốc còn khả năng th·ố·n·g binh liền chỉ còn lại Bàng Noãn. Đạt được câu trả lời khẳng định. Lý Mục chợt cười lớn: "Ha ha ha." "Không ngờ tới a." "Uổng ta Lý Mục một lòng vì Triệu, kết quả lại là như vậy." Tư Mã Thượng một bên tràn đầy phẫn nộ: "Thượng tướng quân một lòng vì nước, Đại vương sao có thể đối đãi với Thượng tướng quân như thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận