Đại Tần: Từ Chiến Trường Bắt Đầu Nhặt Thuộc Tính

Chương 118: Vương chiếu lâm, thăng chủ tướng! Vương Yên lâm bồn! (3)

Chương 118: Vương Chiếu lâm, thăng chủ tướng! Vương Yên lâm bồn! (3) "Trận chiến này Liêm Pha cực kỳ xảo trá."
"Mặc dù quân ta phá thành, nhưng toàn bộ đồ quân nhu trong thành đều bị Liêm Pha chở đi, hơn nữa trong thành không một hàng tốt, toàn bộ đều bỏ mạng." Dương Đoan Hòa trầm giọng nói.
"Liêm Pha trị quân nghiêm minh, quân tốt dưới trướng hắn tự nhiên cũng mười phần tin phục hắn."
"Không có hàng tốt, cũng chẳng cần nghĩ nhiều." Vương Tiễn bình tĩnh nói.
"Trước đó chúng ta nhận được tình báo, Liêm Pha muốn tử thủ thành Khúc Dương, nhưng bây giờ Liêm Pha lại chạy trốn."
"Không biết là tình báo sai lệch hay là thế nào?" Dương Đoan Hòa có chút không hiểu nói.
"Đáp án rất đơn giản."
"Triệu Vương không có ý định rút quân khỏi nước Yên." Vương Tiễn cười lạnh một tiếng, lập tức tìm ra được vấn đề mấu chốt thực sự.
"Đã đến mức độ này rồi, Triệu Vương lại còn không rút quân."
"Triệu Vương đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói."
"Liêm Pha phục vụ cho quân vương như vậy, cũng thật là đáng tiếc."
"Nếu như hắn được Đại Tần ta sử dụng, sao lại rơi vào tình cảnh như vậy." Dương Đoan Hòa không nhịn được giễu cợt nói.
"Báo."
"Triệu Phong truyền đến quân báo."
"Mời Thượng tướng quân xem qua."
Thân vệ thống lĩnh của Vương Tiễn trở về, lớn tiếng bẩm báo nói.
"Chắc là chiến sự ở Vị thành có thương vong." Vương Tiễn mỉm cười, sau đó nói: "Đọc đi."
"Vâng."
Thân vệ thống lĩnh cũng không do dự, lúc này mở quân báo ra: "Mạt tướng Triệu Phong xin bẩm báo, Ngụy quân công đánh Vị thành, mười vạn tướng sĩ trấn thủ thành trì, quân ta tổng cộng thương vong bốn vạn ba ngàn người, trong đó bỏ mạng hơn hai mươi tám ngàn người, bị thương hơn một vạn năm ngàn."
"Về phía Ngụy quân, quân ta đã tiêu diệt gần mười vạn quân."
"Trận chiến này có thể coi là đại thắng!"
Nghe đến con số này.
Vương Tiễn cũng hai mắt sáng lên.
"Xem ra, bản tướng vẫn là xem thường Triệu Phong."
"Lấy binh lực kém gấp đôi mà đánh tan Ngụy Vô Kỵ, còn chém gần mười vạn đại quân của Ngụy Vô Kỵ, tự thân thương vong chỉ hơn bốn vạn người."
Trận chiến này lấy yếu thắng mạnh, thật sự là không tệ." Vương Tiễn mang theo vài phần tán dương nói.
Trận chiến này nếu như toàn bộ trấn thủ đều là duệ sĩ của Tần, không có tân binh cùng hàng tốt.
Chỉ là việc thủ thành mà có thương vong lớn như vậy, Vương Tiễn tuyệt đối sẽ không gọi là đại thắng.
Nhưng dưới trướng Triệu Phong chỉ có hơn ba vạn lão binh, hơn hai vạn tân binh, còn lại đều là hàng tốt.
Có thể giành được chiến quả như thế sao không thể gọi là đại thắng.
"Sau khi đánh tan Ngụy quân, mạt tướng tiếp tục dẫn quân xuất kích, trảm tướng Ngụy là Công Tôn Hỉ, trảm tám ngàn võ tốt Ngụy, tiếp tục tiến quân về phía nước Ngụy, đã liên tục đánh hạ tám tòa thành của nước Ngụy..." Thân vệ thống lĩnh tiếp tục tuyên đọc.
Vừa nói như vậy xong.
Vẻ mặt Vương Tiễn biến đổi, có chút ngây người nhìn thân vệ thống lĩnh.
Dương Đoan Hòa một bên cũng như vậy.
"Triệu Phong dẫn quân đánh Ngụy rồi?" Dương Đoan Hòa kinh ngạc vô cùng nói.
"Ngày đó mạt tướng nhìn thấy tướng quân Triệu thì đã đánh hạ tám tòa thành trì, bây giờ qua mấy ngày hẳn là đã công chiếm thêm không ít thành của nước Ngụy." Thân vệ thống lĩnh nói thêm vào.
Vương Tiễn lấy lại tinh thần, trên mặt vẻ kinh ngạc chuyển thành nụ cười: "Tên tiểu tử này, thật là to gan."
"Tướng quân Triệu không sợ nước Ngụy phản công sao?"
"Nước Ngụy dù bị chém mười vạn đại quân, nhưng trong nước vẫn còn mấy chục vạn đại quân, nếu như toàn lực phản công, Triệu tướng quân chỉ sợ sẽ toàn quân bị diệt." Dương Đoan Hòa lo lắng nói.
"Dương tướng quân quá đề cao nước Ngụy." Vương Tiễn cười nhạt một tiếng: "Nước Ngụy bây giờ không còn là nước Ngụy trước đây nữa, việc Ngụy Vô Kỵ ngày đó huy động hai mươi vạn quân xâm phạm đã là toàn lực mà Ngụy quốc có thể điều động, hắn muốn phản công Triệu Phong, không đơn giản vậy."
"Nhưng Triệu tướng quân đây là một mình tiến vào, trải qua trận chiến Vị thành, bên cạnh hắn chỉ có chưa đến sáu vạn đại quân có thể chiến đấu, nếu như thật sự bị nước Ngụy phản công sẽ không có hậu viện, như vậy rất nguy hiểm."
"Lấy sáu vạn đại quân đi đánh Ngụy, việc này... Mạt tướng thực sự nghĩ không ra tướng quân Triệu muốn làm gì." Dương Đoan Hòa vô cùng kinh ngạc không hiểu nói.
Vương Tiễn mỉm cười, trong lòng đã phần nào hiểu được mục đích của Triệu Phong.
"Lấy bản đồ tới đây." Vương Tiễn hô.
Nghe vậy.
Thân vệ thống lĩnh lập tức lấy ra một tấm bản đồ, mở ra.
"Đây có phải là thành trì mà Triệu Phong đã đánh hạ không?" Vương Tiễn chỉ vào những thành trì của Ngụy quốc trên bản đồ nói.
"Đúng vậy." Thân vệ thống lĩnh lập tức gật đầu trả lời.
"Dương tướng quân, những thành trì này tạo thành một đường, chẳng lẽ ngươi vẫn không nhìn ra sao?" Vương Tiễn cười cười.
Dương Đoan Hòa lập tức nhìn, lúc này liền hiểu ra, nhưng vẻ mặt lại lộ ra vô cùng kỳ lạ: "Tướng quân Triệu chẳng lẽ muốn mượn sáu vạn đại quân mà mở một con đường từ nước Ngụy đến nước Triệu sao?"
"Chuyện này gần như là không thể."
"Chúng ta có thể nhìn ra mục đích của hắn, Ngụy Vô Kỵ tất nhiên cũng có thể nhìn ra."
"Chỉ cần Ngụy Vô Kỵ điều động mấy vạn đại quân trấn thủ một thành, tướng quân Triệu không thể tiến lên." Dương Đoan Hòa khẳng định nói.
"Nếu như Triệu Phong thực sự tiến đến, đối với nước Triệu ắt có đả kích, nếu Triệu Phong không qua được, ít nhất Ngụy quốc bị hắn kéo chân, cũng không cách nào điều động viện quân đến Triệu quốc."
"Việc này đối với Đại Tần ta mà nói, có lợi." Vương Tiễn trầm giọng nói.
Rõ ràng.
Hắn ủng hộ cách làm này của Triệu Phong.
"Thế nhưng mà..." Dương Đoan Hòa vẫn còn có chút lạ lẫm.
"Đại vương giao cho Triệu Phong toàn quyền thống lĩnh quân vụ Vị thành, đã hắn có đảm lược như vậy, vậy cứ xem hắn thể hiện ra sao."
"Dù sao quân Ngụy đã bại, không thể tái phạm."
"Kết quả dù có tệ cũng tệ không đến đâu." Vương Tiễn nói, trong lời nói mang theo một sự khẳng định.
"Mạt tướng hiểu rõ." Dương Đoan Hòa nhẹ gật đầu.
"Tốt."
"Liêm Pha đã trốn, không thể từ bỏ việc truy kích."
"Để Vương Bí tiếp tục truy kích."
"Thừa thắng truy kích." Vương Tiễn khôi phục vẻ nghiêm túc, trầm giọng quát.
··· ···. . . .
Hàm Dương!
Thượng tướng quân phủ!
"A...A...."
Từng tiếng gào đau đớn truyền ra từ trong phòng của Vương Yên.
Từng thị nữ ra vào, vô cùng vội vàng.
Mà Vương thị thì đứng bên ngoài điện chờ đợi, trên mặt tràn đầy lo lắng.
"Tổ mẫu."
"Cô cô làm sao vậy?" Vương Ly tò mò hỏi, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ lo lắng.
"Cô cô của con muốn sinh em trai hoặc là em gái cho con." Vương thị lo lắng nói.
"Tại sao sinh em trai em gái lại đau như vậy?"
"Con nghe thấy cô cô rất khó chịu." Vương Ly cũng lo lắng nói.
"Ừm." Vương thị khẽ gật đầu.
Nhưng lúc này.
Vương Ly bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn tổ mẫu: "Mẹ con không còn, có phải cũng là vì sinh con nên như vậy không?"
Vừa dứt lời.
Vương thị cúi đầu nhìn, trên mặt thoáng có chút bối rối, nhưng vội nói: "Ly nhi, con không được nghĩ lung tung."
Nói xong.
Vương thị trực tiếp ôm Vương Ly lên.
Thời gian dài đằng đẵng.
"Oa.. Oa..."
Tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên từng đợt.
"Chúc mừng phu nhân."
"Tiểu thư sinh được một tiểu công tử."
Một thị nữ vội vàng chạy đến bẩm báo nói.
"Sinh ra là tốt, là tốt rồi."
"Yên Nhi có sao không?" Vương thị lập tức hỏi, hơi yên tâm một chút.
"Trong bụng tiểu thư còn một đứa nữa."
"Tiểu thư nghi là song sinh thai."
Bà đỡ trong phòng đột nhiên hô lớn.
Nghe vậy.
Sắc mặt Vương thị đột nhiên biến đổi lớn.
Thời xưa sinh đẻ đã là chuyện sinh tử, mà song thai lại càng nguy hiểm.
"Ông trời phù hộ Yên Nhi."
"Con ngàn vạn lần đừng có chuyện gì." Vương thị giờ phút này vừa khẩn trương.
Dù quan tâm cháu ngoại, nhưng bà lo lắng cho con gái mình hơn.
Nhưng sau khi đứa thứ nhất ra đời, đứa thứ hai lại đơn giản hơn rất nhiều, dưới tiếng kêu đau đớn của Vương Yên, đứa thứ hai cũng chào đời.
"Chúc mừng phu nhân."
"Tiểu thư lại sinh một tiểu tiểu thư."
"Đây là long phượng thai."
Một thị nữ khác chạy đến bẩm báo nói.
Nghe đến đây.
Vương thị cũng không nhịn được nữa.
"Trông chừng Ly nhi."
Trực tiếp giao cháu trai cho quản gia bên cạnh rồi bước nhanh về phía căn phòng.
Trong căn phòng.
Mùi máu tươi nồng nặc.
Tiếng khóc nỉ non của hai đứa trẻ không ngừng vang lên.
Long phượng song thai, vang vọng lẫn nhau.
Vương thị liếc mắt nhìn, trực tiếp tiến về phía giường, lo lắng nhìn Vương Yên.
"Yên Nhi, con có sao không?" Vương thị lo lắng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận